Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 88

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Để Tiểu Ngư thay Đinh Triệt làm con tin?

Lời này vừa thốt ra, lập tức giống như

một quả bom nổ tung khiến sắc mặt mọi người đều biến đổi. Phạm Đại lại

càng không thể tin được quay đầu nhìn Phạm Thông, điên cuồng hét lớn:

“Đại ca, ngươi điên rồi sao?”

“Sư phụ, tuyệt đối không thể!”

“Phạm đại hiệp, tuyệt đối không thể được!”

La Đản và Nhạc Du cùng nhất tề hô to ngăn lại, Phạm Bạch Thái lại nhét Nhạc Nhạc vào trong tay Nhạc Du, còn chính nó thì dang hai tay ra, giống như một con chim non muốn bảo vệ Tiểu

Ngư, phẫn nộ trừng mắt nhìn cha mình: “Cha, cha không thể đối xử với tỷ

tỷ như vậy được!”

Mà Đinh Triệt ở phía đối diện thì đã hoàn toàn ngây ra như phỗng. Tại sao? Tại sao? Tại sao hắn với nhà bọn họ

chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, mà Phạm đại thúc này lại có thể vì

mình mà hy sinh con gái ruột của ông ta?

Tiểu Ngư chỉ nở nụ cười, cười rất nhẹ,

rất nhạt, có một loại cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời, nàng không

nhìn ai, chỉ thong thả giơ tay kéo hai tay Phạm Bạch Thái xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Phạm Thông: “Cha, cha thật sự làm như vậy sao? Cha thật

sự nhẫn tâm sao?”

Phạm Thông dời tầm mắt, không dám nhìn

thẳng vào nàng, khó khăn cất lời: “Tiểu Ngư, không phải cha để con đi

chịu chết, cha chỉ là muốn tranh thủ thêm một chút thời gian bàn bạc lại với Cảnh đại hiệp mà thôi.”

“Với cái loại tiểu nhân này thì bàn cái

rắm! Ta không đồng ý, đánh chết ta cũng không đồng ý, con nhà người khác quan trọng, chẳng lẽ con nhà mình thì không quan trọng sao?” Phạm Đại

gầm lên, “Trong lòng ngươi chỉ luôn nghĩ đến người khác với hiệp nghĩa

đạo đức, nhưng ngươi có nghĩ đến làm như vậy sẽ khiến con của mình thất

vọng đau khổ bao nhiêu? Lão Đại, hôm nay ta đã quyết, nếu ngươi nhất

định dùng Tiểu Ngư để trao đổi, ngay lập tức ta sẽ mang theo hai đứa bé

bỏ đi, chuyện gì khác ta cũng không thèm quan tâm nữa.”

“Nhị đệ, đệ nghe ta giải thích, ta chỉ

không muốn liên lụy đến người vô tội…” Phạm Thông đầy mặt sầu lo, lại

khó ăn nói, quýnh đến mặt mày đỏ bừng lên.

“Vô tội? Người khác vô tội, chẳng lẽ Tiểu Ngư thì không vô tội? Người làm cha như ngươi mà tim gan cứng rắn lạnh

lẽo như vậy, nhưng kẻ làm thúc thúc ta đây thì nhẫn tâm không nổi.” Phạm Đại nóng nảy muốn chết, một bước cũng không nhường.

Cảnh Đạo Sơn đối diện nhìn hai huynh đệ

đột nhiên trở thành tranh chấp, nụ cười bên mép không khỏi càng nhếch

rộng, còn nhàn rỗi giơ tay lên: “Hay, hay lắm. Phạm đại hiệp, nếu ngươi

bằng lòng để con gái ngươi lại đây, Cảnh Đạo Sơn ta lấy nhân cách đảm

bảo, sẽ không đụng đến một cọng tóc mà thả thằng nhóc này trở về ngay

lập tức.”

“Câm miệng, ngươi thì có nhân cách chó má gì!” (chửi rất đúng >.

“Ngươi…” Cảnh Đạo Sơn biến sắc, biết

không thể kiếm tiện nghi từ chỗ Phạm Đại, lại lạnh lùng nhìn về phía

Phạm Thông đang dùng dằng chưa quyết. “Phạm đại hiệp, ngươi nghĩ xong

chưa, rốt cuộc đổi hay không đổi? Cảnh mỗ ta từ khi xuất đạo đến giờ đã

sớm không quan tâm đến sinh mạng, nếu ngươi còn do dự thêm nữa, thì đừng trách Cảnh mỗ ra tay giết người.”

“Đổi, ta đổi.” Răng nghiến chặt như sắp vỡ tan, La Đản đột nhiên bước lên phía trước.

“Đản Nhi!” Phạm Thông hét lên một tiếng, lời chưa nói ra hết đã lao vút đến lôi La Đản trở về.

“Sư phụ, đồ nhi dù có tan xương nát thịt

cũng không thể để Tiểu Ngư thay ta đi chịu chết.” La Đản hai mắt đỏ sọc

lên vùng vẫy, nghĩ đến mình đã hại cả nhà sư phụ lâm vào nguy hiểm, hiện giờ lại phải nhờ người mình thích mà đổi lấy sống tạm qua ngày, hắn quả thực đã hận không thể tự mình đâm đầu mà chết, trong cơn xúc động mãnh

liệt rốt cuộc không thể kiềm chế được thốt ra khuê danh của Tiểu Ngư, mà không phải gọi là sư tỷ như trước.

“Ta đi.” Một thanh âm thương tâm mà kiên quyết vang lên rõ ràng giữa tiếng la hét của La Đản.

La Đản sững sờ, Phạm Đại giật mình, Nhạc

Du mở to mắt, Phạm Bạch Thái ngoảnh mạnh đầu nhìn lại, Đinh Triệt lại

một lần nữa cả người cứng ngắc.

“Tiểu Ngư, cháu nói cái gì?” Phạm Đại gần như không tin vào tai mình, vội vàng nói, “Cháu không cần để ý đến cha

cháu, cháu yên tâm, Nhị thúc sẽ bảo vệ cháu…”

“Ta nói, ta đi.” Tiểu Ngư nhắc lại rành

mạch một lần, sau đó buông tay Phạm Bạch Thái ra, cẩn thận nâng Bối Bối

lên, giao cho Phạm Bạch Thái, dịu dàng nói: “Đông Đông, tỷ tỷ giao Bối

Bối cho đệ, đệ nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.”

“Không, tỷ tỷ không thể đi, Đông Đông

không cho tỷ tỷ đi.” Phạm Bạch Thái liều mạng lắc đầu, từng giọt nước

mắt to như hạt đậu tuôn ra khỏi đôi mắt, gắng sức ôm chặt nàng không

buông ra, cũng không chịu nhận lấy Bối Bối. Tỷ tỷ chẳng khác nào mẫu

thân, thân thiết nhất với nó như vậy, nó sao có thể để tỷ tỷ đi chịu

chết chứ, nó không đồng ý, nhất quyết không đồng ý.

“Ta mặc kệ, Tiểu Ngư, Đông Đông, ta mang hai đứa đi!” Phạm Đại hung hăng giậm mạnh chân, bước về phía hai chị em.

“Nhị đệ!” Phạm Thông vội điểm huyệt đạo của La Đản, rồi lắc mình đến ngăn Phạm Đại lại.

“Ta nói ta đi, nhưng ta có điều kiện.”

Tiểu Ngư nâng cao giọng, thanh âm hơi run rẩy, tựa hồ như dùng dũng khí

rất lớn mới thốt ra được, “Ta đi, là bởi vì ta là con gái nên phải tuân

theo mệnh lệnh của phụ thân, nhưng, nếu phụ thân ta muốn đẩy ta vào

miệng cọp, vậy thì từ nay về sau, bất luận ta là chết hay sống, ta cũng

không còn là con gái của Phạm Thông nữa.”

Nói xong câu cuối cùng, gương mặt nhỏ

tràn đầy bi ai đau xót của nàng đã chuyển thành cứng rắn lạnh lùng, đồng thời dùng sức đẩy tay Phạm Bạch Thái ra, nhét Bối Bối vào lòng thằng

bé, giơ tay áo bịt kín mũi miệng đang sắp nghẹn ngào, xông ra, bước qua

bên cạnh La Đản đi về phía Đinh Triệt.

“Tiểu Ngư!” Phạm Đại gan ruột như vỡ nát

hô lên, giơ tay muốn kéo nàng nhưng lại bị Phạm Thông ngăn lại, đang

muốn đánh lại Phạm Thông, Phạm Thông đột nhiên quay lưng lại phía Cảnh

Đạo Sơn nói nhanh một câu.

Thân thể Phạm Đại nhất thời chấn động,

nhưng hắn chưa kịp nhận ra thật giả thế nào đã thấy Phạm Bạch Thái khóc

hô tỷ tỷ đuổi theo Tiểu Ngư, vội vàng trước kéo lại thằng cháu đang

thương tâm khóc lớn. Chỉ trong khoảnh khắc như vậy, Tiểu Ngư đã tiến xa

thêm hơn một trượng, cách Đinh Triệt chỉ trên dưới hai thước.

“Tôi đến rồi, các người thả cậu ta ra.” Tiểu Ngư nhìn hai người đàn ông đang giữ Đinh Triệt, cố lấy dũng khí run giọng nói.

Hai người đàn ông nhìn Cảnh Đạo Sơn, Cảnh Đạo Sơn cười gật gật đầu, một người đàn ông lập tức tiến lên hai bước

túm Tiểu Ngư lại, đồng thời người kia thì đem Đinh Triệt đẩy mạnh đến.

Trăng trong như nước, ánh mắt gặp nhau, giữa khoảnh khắc chớp nhoáng*, hai người mới trao đổi một cái nhìn thì đã bị đẩy tách ra xa.

Một lần chạm mắt tựa tên bắn!

Một lần chạm mắt đã vạn năm!

Đinh Triệt theo quán tính lảo đảo lao về

phía nhà họ Phạm đang đứng, trong lúc khiếp sợ hắn không biết rằng, ngay trong khoảnh khắc này, trong sinh mệnh hắn bất giác đã bị khắc một vết

thật sâu, một dấu vết khiến hắn suốt đời đều không thể quên được, khắc

cốt ghi tâm.

“Á!” Mắt thấy Phạm Thông đã kịp thời lướt đến kéo Đinh Triệt ra phía sau bảo vệ, trong khoảnh khắc bị người đàn

ông thô lỗ túm về phía Cảnh Đạo Sơn, Tiểu Ngư đột nhiên cố ý kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Lực chú ý của Cảnh Đạo Sơn và mấy người đàn ông ngay lập tức bị chuyển dời, vô cùng tự nhiên nhìn về phía Tiểu Ngư.

Nói thì chậm nhưng sự việc lại diễn ra

rất nhanh, ngay trong khoảnh khắc ấy, tay phải Tiểu Ngư đột ngột hất

mạnh lên cổ tay trái của người đàn ông đang túm chặt mình, thừa dịp hắn

bị đau mà buông ra, tay áo trái lập tức vung lên, một túi vôi bột bị bắn lên không nổ tung, tạt vào hai người đàn ông đang cúi xuống muốn bắt

lấy nàng, cũng trong giây lát đó, thân mình Tiểu Ngư đã nương theo hướng ngã của mình mà mạnh mẽ lăn một vòng.

Không ai ngờ được một đứa bé gái vừa rồi

còn mới nhu nhu nhược nhược bị cha ruột hy sinh lại có thể đột ngột có

sức mạnh như vậy, hơn nữa hai người đàn ông kia thấy vôi, theo bản năng

đều trước tiên nhắm chặt mắt lại bảo vệ đôi mắt của mình, tay chụp lấy

Tiểu Ngư khó tránh khỏi ngừng lại do không nhìn thấy gì nữa.

Chỉ một chút thời gian vậy là đủ.

Cho dù chỉ thêm một cái chớp mắt, đã đủ thời gian để thắng cho hai huynh đệ nhà họ Phạm.

Vút vút! Một loạt những tiếng xé gió sắc

bén vang lên, hai hàng mũi tên sắc nhọn vót bằng trúc đã chia nhau bắn

về phía hai người đàn ông, và cả Cảnh Đạo Sơn cách đó hai thước đang

đứng bật dậy vì biến cố đột ngột này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 88
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...