Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 1

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bắc Tống Thiên Hi năm thứ tư, tại Phục Ngưu sơn.

Phục Ngưu sơn trải dài tám trăm dặm.

Trong một sơn cốc, cánh đồng rộng mênh mông, bờ ruộng dọc ngang trải dài trong ánh nắng chiều. Vào vụ xuân, những người nông dân chăm chỉ cày

xới ruộng đất nhà mình, thừa dịp mấy ngày nắng ấm này nhanh chóng gieo

trồng vụ mùa mới.

Sơn cốc này địa hình có đôi chút kỳ dị,

ba mặt đều là sườn núi thoai thoải, chỉ có phía bắc trải dài chừng một

dặm, mặt đất bảy tám trượng đang thoai thoải giống như ba mặt khác, bỗng nhiên sơn thế đột ngột mọc lên một ngọn núi dựng đứng cao vút giống như một con rồng vươn thẳng lên trời nhìn bốn phía quan sát nhân gian,

chính là Trụ Thiên sơn, ngọn núi cao nhất. Phía bên kia, một dãy núi

khác trải dài thoai thoải giống như một cái đuôi vươn ngang trong sơn

cốc, lại lên xuống trập trùng không dứt như mình rồng, bởi vậy nên những thôn dân mới đến nơi này định cư được chừng vài thập niên lập ra một

thôn gọi là thôn Long Vĩ.

Giờ này, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơm

chiều, những làn khói bếp mờ mờ màu trắng tỏa ra từ ống khói các nhà

trong xóm núi lượn lờ bay lên trong thung lũng tạo nên cảm giác thật

thanh bình.

Ở cạnh một con dốc trên sườn núi thứ

nhất, có một ngôi nhà tranh hai gian, cũng vào giờ này nhưng lại lạnh

lẽo im ắng, không hề có bóng dáng khói lửa, chỉ có một cô bé chừng tám

chín tuổi, thân hình mặc một bộ đồ màu lam cũ rích đã có nhiều miếng vá, một mình đứng trước cổng, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn xuống phía chân

núi.

Gió núi lạnh lẽo thổi mái tóc của cô bé

bay bay, dù đã buộc thành một cái đuôi ngựa nhưng vẫn bị rối tung, úa

vàng như cỏ khô. Cô bé không kiên nhẫn giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc qua

sau tai, để lộ ra một đôi mắt to đen láy, sáng lấp lánh tinh anh. Tuy cô bé có đôi mắt xinh đẹp, ngũ quan cũng thanh tú cân đối nhưng sắc mặt

lại xanh xao, thân hình gầy còm vừa nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng lâu ngày.

Cô bé đợi một hồi không thấy gì, rõ ràng rất sốt ruột liền đưa mắt nhìn về phía tây.

Phía trên sườn núi, mặt trời đã lặn, mây

phía chân trời đỏ rực rỡ như ánh đèn đêm dạ hội, cô bé vẫn yên lặng ngắm nhìn những đám mây lớn nhỏ muôn hình vạn trạng, ánh mắt chăm chú, kia

một đám mây màu vàng khiến cô không kìm được suy nghĩ liên tưởng, đám

mây dần dần thay hình đổi dạng ngoan ngoãn từ từ biến hình thành những

chiếc bánh mì mới ra lò nóng hôi hổi, quét một lớp bơ bóng nhoáng tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người, đợi ai đó đến cầm lấy cắn một miếng.

Rột.. ọt….

Đang lúc người nào đó vui sướng giơ tay

ra định cầm lấy cắn một miếng cho bõ thì bỗng nhiên một tiếng động vang

lên, đánh vỡ mộng đẹp của nàng.

Ai, thực đáng tiếc, chỉ một chút nữa thôi nàng đã có thể nếm được hương vị tuyệt vời này..

Bị lôi tuột về hiện thực, Phạm Tiểu Ngư

theo bản năng hai tay bo bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tràn đầy tiếc nuối, lại hướng chân núi nhìn xuống.

Trong sơn cốc, đã có mấy người nông dân

xong việc đồng áng vác cuốc trở về ăn cơm, thế mà con đường nhỏ uốn lượn dưới chân núi vẫn không có một bóng người.

Chết tiệt, hai vị này còn không trở về?

Đừng nói cho nàng rằng hai cái thùng cơm kia lại đi chơi gặp ai đó đau

khổ chịu bất công lại hành hiệp trượng nghĩa đi! Nếu lần này trở về bọn

họ còn giống như mấy lần trước đồ ăn chẳng thấy đâu lại đem thú săn được đổi lấy tiền mang đi cứu giúp cái gì nhà nghèo đáng thương, nàng thật

muốn phát điên.

Rọt….ọt.. ọt..

Cái dạ dày trống rỗng lại một lần nữa

nghiêm trọng biểu tình , nhắc nhở Phạm Tiểu Ngư một bụng hờn dỗi không

thể ăn được, tức giận cũng không thể ăn được, nàng nếu không muốn ngồi

không chịu cảm giác đói bụng cùng chờ đợi hai người không biết bao giờ

mới xuất hiện kia, không bằng bây giờ vào bếp nấu chút rau dại còn lại,

rau đó tuy khó ăn nhưng ít nhất cũng lừa được cái bụng một chút.

Ai, còn tưởng hôm nay cuối cùng cũng

không cần ăn thứ rau dại – chỉ ngửi cũng đã muốn phun này. Tiểu Ngư thở

dài, một lần nữa buộc lại thắt lưng, quay người đẩy cánh cửa cũ đi vào

nhà bếp.

Trời nhập nhoạng tối, trong nhà tối om mơ hồ một cái bóng màu xám trắng, hiển hiện cuộc sống bi thảm hiện tại của Tiểu Ngư.

Mấy ngày qua, nàng thường tự hỏi một vấn

đề, nếu trước đó thân thể này sống lại mà không có trí nhớ từ kiếp

trước, nàng có thể mê mê tỉnh tỉnh mà sống cuộc sống nghèo khổ này hay

không? Tuy nhiên dù sao nếu cũng chỉ là nếu, giả thiết đó cũng không thể phủ nhận sự thật là nàng đến từ một thời đại khác, cuộc sống vật chất

đầy đủ phong phú. Cảm quan của nàng sớm khắc sâu các loại mĩ thực hương

vị, thói quen sạch sẽ cuộc sống thoải mái, bây giờ khiến nàng phải chịu

đói chịu khổ, ngay cả nếu có thể chấp nhận thích ứng với mọi hoàn cảnh,

ngày hôm đó lại có thể nào chết dễ dàng như thế?

Từ khổ thành sướng chấp nhận thật dễ

dàng, nhưng từ sướng quay về khổ lại thật khó khăn, những lời này thật

chí lý, tựa như nàng, đã sống tại ngôi nhà rách nát này nửa tháng cũng

không có cánh nào quen được với cảnh nhịn ăn nhịn mặc này, càng không

thể chấp nhận nổi cơ thể chính mình trước kia thon thả cao ráo có thể so sánh với người mẫu, nhưng dáng vẻ hiện giờ đã rút nhỏ lại không chỉ một nửa so với trước kia.

May mắn chính là tuổi nàng cũng nhỏ lại, nếu không chỉ sợ nàng đã sớm leo lên đỉnh núi mà nhảy xuống đi đầu thai lần nữa.

Phạm Tiểu Ngư cúi đầu nhìn thân hình gầy

gò của mình, rõ ràng đã chín tuổi nhưng lại chỉ nhỏ như mới sáu bảy

tuổi, không khỏi cười khổ, lại nhịn không được một cỗ oán khí bốc lên,

khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.

Nếu nói thời đại này dân chúng đều nghèo

khổ như nhà nàng hiện tại, nàng dù có không cam tâm thì cũng chỉ có thể

oán thời vận không may mắn. Vấn đề lại là hiện giờ gia cảnh mới không

những chẳng thể đem so sánh với kiếp trước của nàng, mà ngay cả mười dặm xung quanh đây cũng khó kiếm được nhà nào khốn cùng giống như nhà nàng

vậy.

Xét hai ba chục hộ dân thôn Long Vĩ dưới

chân núi mà nói, bọn họ tuy rằng nông dân bình thường, làm lụng đầu tắt

mặt tối quanh năm cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất con cái

nhà họ cũng có thể ăn no mặc ấm. Còn Đông Đông nhà nàng? Theo lý thuyết, trong nhà có hai người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh làm trụ cột, tuổi cũng chưa gọi là già, nàng cùng đệ đệ cho dù nếu không được sung sướng

thì cũng không phải thường xuyên chịu đói, chỉ có cháo mà ăn đi?

Nhưng, sự thật là vậy, hằng ngày đều như

vậy! Có đôi khi Tiểu Ngư còn hoài nghi chính mình và Đông Đông đi ăn xin cũng có thể được ăn no hơn là hiện tại.

Nhớ tới một người cha với một ông chú kia, Tiểu Ngư đôi mắt không khỏi lại trừng lên, vẻ giận dữ lại càng đậm.

Võ công cao cường thì rất lợi hại sao? Được người ta gọi một tiếng đại hiệp thì rất giỏi sao?

Ta nhổ vào! Ngay cả con mình đói no cơ

bản còn không lo được, đại hiệp cho chó ăn a? Nhà ai có việc tìm đến đều gật đầu đồng ý, bất kể ban ngày hay đêm tối đều tràn đầy nhiệt tình

giúp đỡ, nhưng con gái nhà mình thì đối xử tốt hơn được gì? Ngay cả

trong nhà có gạo hay không cũng không biết, ta gọi là đại ngốc xem ra

vẫn còn nhẹ lắm.

Hừ, nếu không xem hắn tốt xấu gì vẫn là

cha của thân thể này, nàng đã sớm đem cái mặt người tốt kia mắng cho

không ngẩng đầu lên được, sau đó một mình cao chạy xa bay. Cho dù hiện

tại cơ thể này mới chín tuổi nhưng nàng không tin bằng hơn hai mươi năm

kinh nghiệm sống kiếp trước lại không thể nuôi sống được chính mình.

Chỉ có điều, nếu như nàng thật sự bỏ đi

thì Đông Đông làm sao bây giờ? Nhớ khi nàng mới tỉnh dậy, mở mắt ra

trước tiên nhìn thấy cậu bé chừng sáu bảy tuổi đang chăm sóc mình, Tiểu

Ngư thở dài. Cả nhà này, người duy nhất cho nàng cảm giác tình thân

chính là tiểu đệ đệ có vẻ như trưởng thành sớm trước tuổi kia. Chợt nhớ

ra dường như đã sắp đến giờ tiểu đệ trở về, Tiểu Ngư lại giật mình, lúc

này mới phát hiện chính mình còn đang đứng ở cửa bếp chưa vào.

Kiềm chế! Kiềm chế! Nếu đã làm tỷ tỷ thì

nhất định phải chăm sóc tiểu đệ đệ thật tốt, coi như bù cho kiếp trước

nàng không có anh chị em gì đi.

Trong ánh sáng nhập nhoạng, Tiểu Ngư nhấc cái vung gỗ đậy thùng nước lên, múc một ít nước đem đến trước bếp. Quơ

mấy thanh củi gạt tro tàn làm bên trong thoáng khí, sau đó xếp vào lá

cây củi vụn, dùng đá lửa bắt đầu nhóm lửa.

Động tác này tưởng như đơn giản nhưng

cũng khiến nàng mấy lần suýt nữa bị hun khói đến chết, mặt mày nhem

nhuốc mới có thể làm xong. Nghĩ lại trước kia, bếp nhà nàng vừa vệ sinh

lại vừa sạch sẽ, bếp ga, lò vi sóng chỉ cần ấn một cái là dùng được, làm sao lại như bây giờ, chỉ mới nhóm lửa không thôi đã mất tới nửa ngày?

Cạch…cạch…cạch.. Hơn mười lần lặp lại một động tác mài, sau rồi một tia lửa rốt cuộc cũng bắt đầu chịu xuất hiện, Tiểu Ngư vội vàng ném đá lửa, cẩn thận nhen cho ngọn lửa cháy to hơn

rồi mới nhóm vào bếp, chất thêm một ít nhánh cây vụn, chờ khi củi vụn

bén lửa cháy mới xếp thêm những khúc củi to hơn vào.

Xác định lửa sẽ không tắt, Tiểu Ngư yên

tâm đứng dậy, nhấc nồi nước đặt lên, rổ rau dại đặt một bên, chờ cho

nước sôi mới mở vung đem rau dại cho vào.

Sau lại đến xào rau.

Tiểu Ngư lấy một bình nhỏ, dùng đũa lấy

ra một miếng mỡ lợn bên trong. Nhà này thật là nghèo rớt mùng tơi, cư

nhiên một chút dầu cải dầu vừng đều không có, chỉ có thể dùng mỡ lợn

chướng mắt mà kiếp trước tùy tay có thể ném thùng rác.

Trong nồi nước dần dần cạn, đợi thêm lát

nữa, Tiểu Ngư cho mỡ lợn vào, mỡ lợn tiếp xúc với đáy nồi nóng, nhất

thời phát ra tiếng xèo xèo, hương thơm bay lên. Trong một khắc cái bụng

trống rỗng, Tiểu Ngư chỉ muốn đem miếng thịt kia ăn quách, nhưng ý nghĩ

này nhanh chóng bị gạt đi, nàng đem miếng thịt mỡ bỏ lại vào trong bình.

Xong rồi, Tiểu Ngư lại vội đem rau dại cho vào đảo đều, khi đã mềm, nàng cũng không muốn ăn đồ cháy, vội bắc ra.

Mùi thức ăn nóng hôi hổi bốc lên tỏa khắp gian bếp, rổ rau đầy tràn ban nãy cũng đã ngót đi chỉ còn được hai bát. Nàng đói đã sắp ngất đi, cau mày cố ép mình dùng tốc độ nhanh nhất ăn

hết một bát, sau đó đem một bát còn lại đặt vào nồi cho nóng đợi lát nữa Đông Đông tan học trở về. Về phần hai vị chậm chạp không về kia, cứ để

họ ăn không khí đi!

Mội hồi như vậy, chân trời ánh sáng đã

sắp tắt hẳn, bốn phía sườn núi đều chìm vào hôn ám, khói bếp trong thôn

đã gần như tắt hẳn, tinh mắt có thể nhìn thấy có mấy người bưng bát ngồi ở cửa nhà họ, vừa ăn vừa tán gẫu cùng hàng xóm.

Một trận gió từ đầu sơn cốc thổi đến,

mang theo giọng tục tằn của mấy người nông dân cùng vài dự định gieo

trồng mùa vụ. Hơi gió lạnh lẽo, Tiểu Ngư nhịn không được khẽ run rẩy,

bộ y phục cũ nát chắp vá này, dù cho hai tay có ôm chặt lấy người hơn

nữa cũng không có tác dụng gì. Nhìn trời, gió càng lúc càng lạnh, tự hỏi không biết Đông Đông đi học quần áo vậy liệu có lạnh không?

Tiểu Ngư đang lo lắng không biết có nên

mang quần áo đi cho đệ đệ hay không, bỗng dưng dưới chân núi xuất hiện

hai thân ảnh quen thuộc. Phạm Tiểu Ngư đứng thẳng lên, hai người này rốt cuộc cũng biết đường trở về.

Chỉ là…

Tiểu Ngư nhìn hai người dưới sơn đạo kia, cơ hồ như người nào hai tay cũng trống trơn, vừa đi vừa xoa đi cọ lại

hai cánh tay giống như bị lạnh, ánh mắt nàng lập tức đông kết lại không

thua gì gió lạnh. Hừ, tốt lắm, thật sự tốt lắm!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...