Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 2

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đôi mắt Tiểu Ngư đã sắp bốc lửa, dưới sơn đạo kia hai thân ảnh cũng ngày càng tiến đến gần.

Chỉ thấy hai người này chừng độ hai mươi

bảy hai mươi tám tuổi, chiều cao tầm thước, không gầy không béo, mày rậm mắt sáng. Đặc biệt hơn, ngũ quan trên khuôn mặt bọn họ đều giống nhau

như đúc, một cặp sinh đôi anh tuấn. Hai người này nếu y phục đẹp hơn một chút đi trên đường tuyệt đối có sức thu hút, có thể khiến các cô nương

quay đầu lại vụng trộm nhìn ngắm.

“Lão Nhị, đợi lát nữa Tiểu Ngư hỏi tại

sao không có tiền, ngươi nhất định phải giúp ta làm chứng nha!” Càng đi

càng bước chậm lại, Phạm Thông ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà tranh

trên sườn núi lo lắng nói.

“Đã biết đã biết, điều này huynh đã nói

đi nói lại bao nhiêu lần, không thấy mệt sao?” Lão Nhị Phạm Đại đáp lại

vẻ nóng này khó kiềm chế, biểu hiện trên mặt so với lão Đại thì bình

tĩnh thoải mái hơn, hắn vừa đi vừa vung vẩy nhánh cây cầm trên tay,

chiêu thức mạch lạc rõ ràng giống như đang luyện một môn võ công nào đó.

“Ta là sợ ngươi quên thôi.” Phạm Thông

trên mặt hiện vẻ lấm lét, “Nếu Tiểu Ngư biết ta lại không cẩn thận đem

tiền cho người ta, nó nhất định rất tức giận, không bằng nói…”

“Không bằng nói dối rằng huynh không cẩn thận bị người ta ăn trộm mất?”

Lời còn chưa dứt, Phạm Đại đột nhiên nhảy bật lên, nhánh cây trong tay vũ thành một loạt những động tác liên

tiếp, chiêu thức biến hóa hư ảo cùng lá cây bay tán loạn, sau đó dừng

lại nhìn Phạm Thông khinh bỉ: “Đại ca, đừng nói ta không nhắc nhở huynh, tuy Tiểu Ngư đã không còn nhớ rõ sự tình trước kia nhưng huynh đừng

quên, từ sau khi nó được chúng ta đả thông kinh mạch đã trở nên thông

minh hơn bao nhiêu, ta xem cái cớ cũ rích này của huynh chỉ có thể đánh

lừa được Bạch Thái ngây thơ cùng Tiểu Ngư ngốc nghếch trước kia thôi,

hiện tại chẳng lừa được nó đâu.”

Phạm Thông phiền não nhíu mày: “Ta biết

Tiểu Ngư hiện tại không giống với trước đây, nhưng ngươi nói đi, phải

làm sao mới không làm nó nổi giận chứ?”

“Nói thật ra…..”

Phạm Đại lại múa một chiêu, vừa định nói

ba chữ này, còn chưa có bắt đầu đã chợt nghe có một âm thanh non nớt

chen vào nói thay, theo quán tính gật đầu nói: “Đúng, nói thật ra…. A….”

Vừa dứt lời, hắn giật mình nhìn ra phía trước, chỉ thấy từ sau lùm cây đi ra một cô bé sắc mặt lầm lì tối đen.

Ách… Từ khi Tiểu Ngư chết đi sống lại,

chẳng phải công phu không luyện chút gì sao? Tại sao khinh công lại tiến bộ nhanh như vậy, có thể cư nhiên khiến hai huynh đệ không hề phát hiện ra, chẳng lẽ… Phạm Đại trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, chợt bưng

kín miệng, theo bản năng xoay người trốn ra sau Phạm Thông.

Chết rồi, hắn vừa rồi hình như có gọi qua Đông Đông bằng tên cũ.

“Tiểu.. Tiểu Ngư,… Con.. tại sao con lại ở dưới này?” So với Phạm Đại kinh hách, Phạm Thông vừa nãy còn muốn cầu đệ đệ thông đồng, hiện tại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, ngay cả lời nói cũng không lưu loát.

“Bởi vì con nghĩ cha cùng thúc thúc trở

về muộn như vậy, nhất định là mua rất nhiều thứ, mang nhất định rất

nặng, cho nên đặc biệt xuống dưới này nghênh đón hai người!”

Phạm Tiểu Ngư tiến một bước đến trước mặt bọn họ, lời nói nghe ra thực là hiếu thuận, thanh âm non nớt nghe cũng

thật ngọt ngào, nhưng dù ai nhìn mặt nàng cũng có thể nhận ra trong mắt

nàng thực chất không có nửa điểm tươi cười. Ánh mắt liếc qua gói giấy

dầu nhỏ trong tay Phạm Thông, Tiểu Ngư lại nói tiếp, giọng nói lạnh

khiến người ta phải phát run: “Xin hỏi phụ thân đại hiệp vĩ đại của ta,

ngài mang gì về cho chúng con ăn vậy?”

“Ta.. Cái kia… Ta….” Bị bắt quả tang,

Phạm Thông căn bản cũng không dám nhìn thẳng vào Tiểu Ngư, ngón tay nắm

chặt vào cái bao nhỏ đáng thương, đầu cúi sắp chạm đến ngực, nhưng cứ

“Ta..” mãi mà không nói ra được cái gì thêm.

“Ta cái gì nha?” Tiểu Ngư lại nói, khóe miệng nhếch lên, cảm giác trong ngực tựa như có một ngọn núi lửa sắp phun trào.

“Ta….” Phạm Thông đầu đổ đầy mồ hôi, căn

bản không dám nhìn thẳng vào Tiểu Ngư, lén lút liếc mắt sang bên cạnh

định tìm Phạm Đại giúp đỡ, nhưng lại phát hiện đệ đệ vốn đang đứng bên

cạnh đã trốn ra đứng sau lưng hắn từ đời nào.

Làm ngơ trước những cái nháy mắt liên

tiếp từ phía huynh trưởng, Phạm Đại chẳng những kiên quyết không nhìn mà ngược lại còn biểu hiện ra một bộ ta đây đại nghĩa tuyệt đối không đồng mưu.

Muốn hắn nói đỡ cho sao, đừng đùa! Từ khi cháu gái này trở nên thông minh, tính tình cũng thay đổi hoàn toàn, hơn nữa còn nghiêm cấm bọn họ gọi tên của Đông Đông là Phạm Bạch Thái (có

nghĩa là cải trắng), nếu không sẽ hằng ngày đều làm mặt lạnh lùng. Hiện

tại Tiểu Ngư không rảnh để truy cứu hắn lỡ lời, hắn họa có ngu mới đem

đầu ra chịu tội.

“Ta.. ta mua bánh bao, Tiểu Ngư có lẽ đói bụng rồi, đây, ăn một cái, rất ngon.” Phạm Thông gặp phải lão Nhị trước đó còn sảng khoái đáp ứng hỗ trợ hắn giờ lại mất hết khí chất co đầu

rụt cổ lại, đành cắn răng cầm gói giấy bao dầu đưa ra.

“A, thật nhiều bánh bao nha!” Tiểu Ngư

liếc mắt một cái đảo qua bên trong gói giấy, mắt mở thật to: “Một cái,

hai cái, ba cái, bốn.. Cư nhiên có bốn cái bánh bao nha!”

Nghe nàng cố ý dùng khẩu khí kinh hô thập phần khoa trương , Phạm Thông cùng Phạm Đại khóe miệng đồng thời run

rẩy. Phạm Đại da mặt dày, hơn nữa không liên quan đến mình, nhất định

giữ bộ dạng tai điếc mắt mù, còn Phạm Thông quẫn đến nỗi hận không thể

đào một cái hố mà chui xuống trốn đi.

“Nói đi, lần này rốt cuộc lại là người

nào đáng thương khiến người ta phải rơi lệ?” Nhìn người cha bộ dáng hệt

như học sinh tiểu học chỉ biết cúi đầu, Tiểu Ngư rốt cuộc nhịn không

được oán khí đầy ngập, gập mạnh gói bánh lại hỏi.

Số thịt thú rừng đủ để bán được hơn môt

trăm văn tiền cũng chỉ đổi được bốn cái bánh bao này, phụ thân đại hiệp

của nàng, thật đúng là có khả năng a!

….

Bóng tối hoàng hôn đã phủ xuống dãy núi phía xa, đang dần hướng lại sơn cốc, thôn dưới chân núi cũng đã không còn nhìn thấy rõ.

Vù..ù..ù.. lại một trận gió đêm thổi qua, mái nhà tranh nhất thời run rẩy, vài cọng không chống chịu được bị thổi bay theo gió. Theo cửa sổ nhìn vào trong gian nhà gần như trống

rỗng chỉ có bốn bức tường, cuộc chiến đang vào hồi quyết liệt, vừa lúc

nam nhân lại yếu thế thụt lùi một bước.

Trong ngôi nhà tranh, ánh đèn dầu nhỏ bé

leo lét, cùng với một tia nắng yếu ớt cuối cùng trong ngày khẽ lay động, chiếu sáng bên bàn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ.

“Sau đó, cha liền đem tất cả tiền trên

người cho tiểu nương tử bán mình táng phu đáng thương kia, cho nên mới

trừ bỏ bốn cái bánh này, ngay cả chút gạo chút muối nào cũng không có?”

Nghe xong Phạm Thông giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Ngư có vẻ động

lòng, còn chủ động kết luận cho câu chuyện.

“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngư con không

biết Tiểu nương tử kia đáng thương thế nào đâu, nàng cùng trượng phu* vì quê nhà bị lũ lụt mới đi tìm người thân, ai ngờ họa vô đơn chí, còn

chưa tới kinh thành trượng phu liền bệnh chết trên đường. Nàng một nữ tử tuổi còn trẻ không nghĩ ra được gì, lại không quen biết ai, không tiền

bạc, ngay cả áo quan cũng không mua nổi, nếu không phải cha vừa lúc

thấy, nàng cũng chỉ có thể bán mình vào Hoàng gia làm nô tỳ.”

*Trượng phu: chồng

Thấy con gái sắc mặt lại âm u, có chút áy náy, Phạm Thông tinh thần tỉnh táo được một chút, sống lưng cũng thẳng

lại ít nhiều, lấy tinh thần hiệp nghĩa nói nghiêm nghị: “Nếu là nàng gặp được một ông chủ tốt thì không nói làm gì, nhưng nếu như là Hoàng gia ở trấn trên, nhà đó nổi tiếng ngang ngược độc ác, ở nhà họ người ở thường bị đánh đập thương tích đầy mình, con nói cha thân là người trong chính đạo, làm sao có thể thấy chết mà không cứu, trơ mắt nhìn người ta nhảy

xuống hố lửa?”

“Vâng.” Phạm Tiểu Ngư gật gật đầu, quả nhiên lại là cái chuyện xưa chó gặm.

“Con gái bảo bối, hiện tại con đã biết

hết tiền căn hậu quả, sẽ không giận phụ thân chứ?” Dõng dạc nói, Phạm

Thông tràn ngập chờ mong nhìn con gái, mà Phạm Đại, sau khi vào nhà liền cố ý đứng lùi ra xa, bất động thanh sắc lui lại từng bước, ánh mắt tràn đầy vẻ đồng tình thông cảm.

Đại ca ngu ngốc, đến bây giờ còn không

hiểu tính con gái sao, chuyện này nếu đổi lại là hắn, đã sớm cúi đầu tỏ

vẻ hối hận, còn thề không có lần sau, đại ca lại còn dám dùng loại khẩu

khí này để nói chuyện?

Ai, cùng một bụng mẹ sinh ra mà tại sao trí thông minh lại cách xa nhau như vậy?

“Đúng vậy, không trách cha, đương nhiên

không thể trách cha… Cha mẹ người khác dù cho có người ăn xin chết trước cửa cũng mặc kệ không quan tâm, chỉ cần con cái của mình có thể ăn no

mặc ấm, còn lại thì mặc kệ, một chút thương cảm cũng không có. Còn con,

con có người cha vô cùng thích hành hiệp trượng nghĩa, thà rằng cả nhà

mình chịu đói cũng muốn cứu tế người khác, chúng con thân là con cái,

kiêu ngạo còn không kịp, làm sao còn dám trách cha? Con chỉ là có một

chuyện nghĩ mãi không ra, rất muốn thỉnh giáo phụ thân, tại sao ngài rõ

ràng là người hào hùng vạn trượng, nơi nơi đều tôn kính là đại hiệp,

nhưng người ta lại gọi con và Đông Đông là ăn mày đâu?”

Phạm Tiểu Ngư không giận cười lại, nói

đến từ “con cái” cùng “ăn mày” giọng nói mềm mại kéo dài, thực ngọt

ngào, hơn nữa thanh âm vô cùng rõ ràng.

Phạm Thông nháy mắt đờ người, hắn dù ngu

ngốc cũng nhận ra ngữ khí châm chọc liên tiếp trong lời Tiểu Ngư, lại

nhìn trên người Tiểu Ngư bộ y phục cũ nát đầy mụn vá, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của nàng, khuôn mặt ngăm đen nhất thời đỏ lên, sau đó chuyển sang

trắng bệch, rồi lại biến thành màu đỏ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 2
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...