Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 128

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đinh đinh đinh …đoong..

Hai người còn chưa bàn bạc kỹ kế hoạch

trả thù, bên ngoài đã truyền đến âm thanh nhạc đệm mở màn của buổi biểu

diễn, Tiểu Ngư thu lại bình sứ đứng dậy: “Nhị thúc, việc này dù sao còn

phải về nhà tìm Nhạc tiên sinh hỗ trợ, cụ thể chờ đến tối lại bàn kỹ

thêm, chúng ta ra ngoài đi một vòng, miễn cho bọn họ một kế không được

lại thêm kế nữa, tung ra chiêu số đê tiện hạ lưu nào đó.”

“Đôi lúc ta thật sự muốn một lần giải quyết sạch bọn chúng, thoải mái sảng khoái.” Phạm Đại buồn bực che lại mũi miệng (là đeo khăn che mặt lên đó) , lẩm bẩm đứng dậy, nếu không phải mấy năm nay còn có thể thường thường

ra ngoài tìm người đánh nhau, hắn đã bị tức chết ở kinh thành này mất

rồi.

“Cho dù không có Tang gia cũng sẽ có Tứ

gia Ngũ gia, cuộc sống ấy mà, không phải dựa vào tiền thì cũng là quan

hệ.” Tiểu Ngư cười cười, kỳ thật trong lòng nàng làm sao không phải càng nhiều bất đắc dĩ chứ?!

Nếu nói nàng chỉ là một dân chúng bình

thường, có lẽ sẽ nhẫn nhục chịu đựng, không giống như hiện tại, rõ ràng

dựa vào bản lĩnh võ nghệ của mình có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng

không thể không tạo ra cho chính mình một tầng kiêng kỵ, trừ khi nàng

không muốn một cuộc sống bình tĩnh.

Hai người đi vào hành lang tròn phía trên sân khấu, Tiểu Ngư đang muốn phân công để Phạm Đại đi tầng một, còn

mình ở lầu hai, chợt thấy Phạm Đại đột ngột dừng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một gian ghế lô cho khách quý, không chút nhúc nhích.

Tiểu Ngư tự nhiên là nhìn theo tầm mắt

hắn, liền thấy ở ghế lô kia đang ngồi một vị phu nhân châu quang diệu

nhãn, ung dung quý phái, thoạt nhìn như trên dưới ba mươi tuổi, bảo

dưỡng rất tốt, hiện giờ đang vừa mỉm cười chăm chú xem biểu diễn dưới

sân khấu, vừa dùng ngón tay trắng nõn thon nhỏ của mình nhẹ nhàng gõ

nhịp trên bàn trà, như đang hòa nhịp cùng âm nhạc.

Phu nhân này nhìn rất quen mắt, hay lại là một cái nợ phong lưu của Nhị thúc này?

Tiểu Ngư nhìn gương mặt tinh xảo diễm lệ

của phu nhân kia, lại nhìn Phạm Đại còn chưa tỉnh lại từ cơn khiếp sợ,

trong đầu lục lọi nửa ngày vẫn không có trí nhớ gì về phu nhân này,

không khỏi thấp giọng đùa: “Nhị thúc, đừng nói với ta rằng, đây là nhân

tình trước đây của thúc đấy nhé!”

Liền thấy đôi mắt không bị vải đen che

kín của Phạm Đại tràn ngập biểu cảm cổ quái khó diễn tả thành lời. Hắn

nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, như là do dự gì đó, rồi mới kỳ quái

nhếch khóe miệng: “Chẳng lẽ cháu không thấy là nàng rất giống một người

hay sao?”

“Rất giống một người? Giống ai cơ?” Tiểu

Ngư nghi hoặc nói, bất giác lại nhìn phu nhân kia vài lần, người phụ nữ

này quả thật có cảm giác càng nhìn càng quen mắt, nhưng nàng thực sự

không nhớ rõ đã từng gặp bà ta ở nơi nào hoặc là từng gặp người nào

giống như vậy!

Phạm Đại kéo nàng lui ra sau hai bước,

đứng sau cây cột, tránh khỏi nơi người khác có thể nhìn trộm, mới ấp úng nặn ra được một chữ: “Cháu!”

“Nói bậy nào. Bà ấy sao lại giống ta…”

Tiểu Ngư phản ứng đầu tiên là bật cười, nhưng mà vừa cười một tiếng, thì một suy đoán khiến người ta phải chấn động liền hiện ra trong đầu nàng, khiến câu nói ngưng bặt giữa chừng, giống như yết hầu đột nhiên bị một

bàn tay to gắt gao bóp chặt.

“Ta nghĩ cháu đã đoán ra.” Hành lang

không phải nơi nói chuyện, Phạm Đại xúc động thở dài, kéo Tiểu Ngư đang

thất thần quay trở về phòng ban nãy, trong mắt hiện lên một chút thương

tiếc.

Tiểu Ngư ngẩn người mặc cho hắn sắp xếp,

đợi hắn đóng cửa lại rồi, đột ngột xốc khăn che mặt của mình lên, hơi hé cửa sổ quay về phía hành lang ra, ghé sát nhìn lại phía đối diện lần

nữa, vừa nhìn, vừa bất giác đưa tay xoa mặt mình, vẻ mặt mờ mịt.

“Bảy năm, không ngờ lại nhìn thấy nàng ở

đây, trước đây khi tâm trí cháu chưa sáng suốt thì rất dính nàng, hiện

giờ tuy rằng cháu đã không còn nhớ quá khứ, nhưng mẹ con thiên tính, nếu cháu muốn nhận nàng, ta tin cha cháu sẽ không phản đối.” Phạm Đại nhìn

lưng nàng nói, hai năm này, cháu gái của hắn trổ mã càng ngày càng rõ,

cũng càng ngày càng giống nàng, nếu không phải chênh lệch tuổi tác, quả

thật như đúc ra từ một khuôn.

“Nhận bà ấy?” Tiểu Ngư ngạc nhiên nhắc lại, đầu óc dường như bị thoái hóa, ngay cả nghĩa mấy chữ này là gì cũng không hiểu được.

Những năm gần đây, nàng vẫn né tránh

không hỏi về mẹ đẻ thân thể này, một mặt là vì bản thân mình bất quá chỉ là một linh hồn đến từ dị thế giữa chừng thay thế một kẻ ngốc, đối với

cha ruột sớm chiều ở chung còn phải qua một đoạn thời gian mới có thể

chấp nhận, tự nhiên không thể nào khát vọng một “mẫu thân” nào đó còn

chưa bao giờ gặp mặt. Còn mặt khác là vì bất bình cho Đông Đông tuổi còn nhỏ đã mất đi mẫu thân, không muốn truy cứu tung tích của bà ta.

Chỉ vì bọn họ không có mẫu thân ở bên chăm sóc, không gì khác ngoài hai nguyên nhân.

Một, bà đã chết. Hai, bà rời bỏ bọn họ.

Nhưng nếu là đã chết, tại sao hàng năm tế tổ cúng giỗ đều không có bà?

Vì sao nhiều năm như vậy cũng không đến trước mộ phần tế bái? Tại sao

trong nhà một linh vị nho nhỏ cũng không có? Tính tình Phạm Thông nàng

hiểu rõ, đơn giản thiện lương, là kẻ ngốc tốt bụng nhất trên đời, lấy

tính cách của hắn, cho dù bà ấy từng phạm phải lỗi lầm nào đó rất lớn,

nhưng nếu người đã chết thì nhất định sẽ được tha thứ, thêm vào đó là

tình nghĩa vợ chồng, lại còn hai đứa con chung, dù sao cũng không đến

mức vô tình như vậy.

Do đó, cũng chỉ có thể là khả năng thứ hai.

Nếu là đoán theo chiều hướng tốt, nguyên nhân rời đi thứ hai này cũng thể chia làm hai hướng.

Đời người khó mà đoán trước, nhất là cổ

đại giao thông không tiện, rất nhiều người bất đắc dĩ phải trời nam đất

bắc, ôm nỗi đau chia cách gia đình, không phải không muốn ở cùng một chỗ mà là không thể ở cùng một chỗ. Nhưng nếu là một đôi vợ chồng vốn dĩ

yêu thương nhau bị chia rẽ uyên ương, những năm gần đây Phạm Thông chẳng hề muốn lấy vợ khác, cố nhiên có thể là vì tưởng niệm đến vợ, nhưng

không thể nào ngay cả trước mặt con cái cũng không nhắc nửa chữ đến mẹ

của đám trẻ, Đông Đông cũng tuyệt đối không thể nào không hỏi một tiếng

rằng mẹ ở chỗ nào.

Như vậy, còn lại cũng chỉ một nguyên nhân xấu xí nhất, là bà ấy chủ động rời đi.

Bà bỏ đi, có lẽ là chịu không được gia

cảnh nghèo khó, cũng có lẽ vì một người đàn ông nào khác, nhưng mặc kệ

là nguyên nhân gì, đều không thể che giấu một sự thật rành rành là bà từ bỏ chính con ruột của mình.

Cho nên, nhận mẹ? Hai từ này thật sự rất châm chọc. Tiểu Ngư nhịn không được cười ha ha.

“Cháu gái bảo bối, cháu không sao chứ?”

Phạm Đại tay giữ đầu vai nàng, giọng lo lắng, không biết vừa rồi có phải mình đã làm sai chuyện.

“Ta đương nhiên không sao.” Tiểu Ngư quay đầu lại cười thản nhiên, trên mặt đã bình tĩnh trở lại, cũng thong dong tự nhiên đội lại khăn che mặt, thản nhiên nói: “Với ta mà nói, người

phụ nữ kia bất quá chỉ là một phu nhân bình thường đến xem diễn mà thôi, không chứng tỏ bất cứ ý nghĩa gì.”

“Tuy rằng năm đó nàng…” Phạm Đại úp mở

ngập ngừng, lại nói tiếp: “Nhưng dù sao nàng cũng là mẹ đẻ của cháu và

Đông Đông, nếu Đông Đông biết, nó…”

Một câu này đâm thẳng vào đáy lòng cứng

rắn của Tiểu Ngư, đúng vậy, “người ngoài” là nàng có thể không để ý đến

“mẫu thân” này, nhưng Đông Đông thì sao? Đông Đông chẳng lẽ cũng không

cần?

Những năm này nàng và Đông Đông như bóng

với hình, cho đến giờ cũng chưa từng tách ra, tâm tư Đông Đông nàng hiểu rõ, dù cho Đông Đông ngoan ngoãn từ nhỏ cho tới giờ cũng chưa từng hỏi

về vấn đề mẫn cảm này, nhưng nàng có bao nhiêu lần nghe đứa em nhỏ đáng

thương này ở trong mơ gọi tiếng “mẹ”? Có bao nhiên lần trông thấy ánh

mắt hâm mộ của Đông Đông khi ngóng nhìn cảnh mẹ hiền con thảo nhà người?

Mẹ con thiên tính, Đông Đông khác với

nàng, Đông Đông vẫn luôn khát vọng phần tình thân này. Nàng nhìn thấy

người phụ này không có cảm giác gì đặc biệt, không có nghĩa là Đông Đông cũng giống như nàng, cho dù hai chị em có thân thiết hơn nữa thì chuyện lớn như vậy nàng cũng không có quyền thay nó quyết định.

“Nếu không thì, chờ nàng đi rồi, ta đi

trước xem nàng ở nơi nào rồi bàn tiếp?” Phạm Đại thận trọng mở miệng,

chỉ sợ chạm phải nỗi đau của Tiểu Ngư.

Hôm nay thật sự là lắm chuyện rối loạn,

chuyện Tang gia còn chưa giải quyết, không ngờ người phụ nữ đã biến mất

những tám năm lại đột ngột xuất hiện, nếu lão Đại biết được, không biết

trong lòng có bao nhiêu khổ sở.

Nhớ bộ dáng Phạm Thông năm đó sau khi người phụ nữ đó rời đi, Phạm Đại lại âm thầm thở dài.

“Vậy thì trước thăm dò một chút đi.” Tiểu Ngư đẩy hắn mở cửa đi ra ngoài, không muốn tỏ bất cứ ý kiến gì về chuyện này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 128
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...