Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 40

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Bái sư?” Phạm Đại kinh ngạc kêu lên, hắn vốn vẫn không thích chuyện

này, chỉ chuyên tâm nghĩ kiếm pháp, lúc trước gần như không nghe thấy La Quảng nói gì, nhưng câu cuối cùng của Phạm Thông lại khiến hắn mở mắt.

Bái sư? Đầu mày Tiểu Ngư lập tức chau lại, La Quảng này thì ra đúng là muốn nhờ vả, muốn cha nàng đến giúp hắn trông đứa con?

“Trên giang hồ, ai cũng biết Phạm đại hiệp không chỉ võ công cao

cường mà còn đức thâm phẩm hậu, thiên hạ cao thủ tuy nhiều, thế nhưng

thực sự đáng giá La mỗ kính nể tận tâm khảm lại chỉ có một người là Phạm đại hiệp. Có thể khiến La mỗ chưa nhìn tận mắt mà dám đem tính mạng

người thân phó thác, cũng chỉ có một người là Phạm đại hiệp. Thật không

dám giấu diếm, ta hôm nay đúng là nghe nói Phạm đại hiệp ở nơi này nên

mới cố ý nhờ Anh Sơn huynh đệ thay mình thẩm tra theo dõi mà đến, điều

bất kính này, mong rằng Phạm đại hiệp rộng lòng tha thứ!” La Quảng thành khẩn nói, ông ta dù ho rất gấp, nói chuyện cũng chốc chốc lại ngừng,

nhưng vẫn kiên trì tự mình nói ra, không cho râu quai nón được nói chen

vào.

Thì ra thật sự là theo dõi đến, Tiểu Ngư âm thầm cười lạnh, bọn họ

nhất định là muốn ‘chấm’ Phạm Thông tính tình cái gì cũng không tính

toán mới có thể “thẳng thắn thành khẩn” như vậy chứ! Nói chuyện với

người thành thật, có đôi khi thẳng thắn thành khẩn so với giấu giấu diếm diếm còn là vũ khí lợi hại hơn, huống chi cái mũ “chỉ có Phạm đại hiệp” mà ông ta chụp xuống, đồ ngốc nào đó sợ rằng chẳng những không thèm để

bụng chút nào, ngược lại còn ngớ ngẩn vì thế mà cảm động.

Quả nhiên, Tiểu Ngư vừa nghĩ vậy xong, Phạm Thông liền thật sự mở miệng tỏ vẻ không để tâm, hơn nữa còn là vô cùng khiêm tốn.

Ngu ngốc! Đần độn! Ngớ ngẩn! Tiểu Ngư nhịn không được bật ngồi dậy,

khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, mọi người đang nói đều sững lại.

“Nhị thúc, ta khát!” Tiểu Ngư không nhìn mọi người trong động, chỉ nói với Phạm Đại.

“A, đây.” Phạm Thông vội lấy bầu nước của mình, rút nút lọ, đưa tới, “Uống chậm một chút cẩn thận đừng để bị sặc.”

Tiểu Ngư không nhìn hắn.

“Tiểu Ngư…” Phạm Thông sắc mặt đỏ lên, khẽ gọi nàng một tiếng, râu

quai nón và La Quảng liếc nhìn nhau, biết điều không lên tiếng, Đản Nhi

kia miệng càng mím lại.

“Đại ca, huynh sao lại quên thói quen của Tiểu Ngư thế, Tiểu Ngư và

Tùng Tùng luôn luôn chỉ dùng bình nước của mình, nói như vậy mới sạch

sẽ.” Phạm Đại kịp thời đưa bình nước của Tiểu Ngư đến giải vây, “Đây,

Tiểu Ngư, bình nước của cháu đây.”

Hắn vô ý nhắc đến hai chữ sạch sẽ, La Quảng bên kia lại theo bản năng co người lại một chút, tuy rằng tóc tai lộn xộn không thấy rõ vẻ mặt,

nhưng hình như có chút xấu hổ.

“Cám ơn Nhị thúc.” Tiểu Ngư không chút hoang mang cầm lấy uống mấy

ngụm, sau đó đặt xuống một bên, cũng không nằm xuống nữa, nhìn ra sắc

trời ngoài động đã bắt đầu chuyển sang màu trắng, ngáp một cái lại duỗi

thắt lưng lười biếng, ôm cáo con nằm bên cạnh lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Bị nàng chặn ngang như thế, cả đám người nhất thời không biết nên làm sao để tiếp tục.

“Tiểu Ngư, bây giờ còn sớm, con có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?” Phạm Thông nhìn sang, cười cười lấy lòng, hỏi dò.

“Ngủ không được.” Tiểu Ngư không nóng không lạnh đáp trả, ngay cả

khóe mắt cũng không thèm liếc sang, sở dĩ nàng không thèm ngụy trang giả ngủ nữa, chính là vì muốn nhìn xem Phạm Thông định xử lý chuyện này thế nào.

Bái sư, nói hay thì là hy vọng có thể được giáo dục khỏi cái ngu cái

dốt, học tập đối nhân xử thế cách làm người, tương lai đi cứu giúp dân

chúng thiên hạ, nói khó nghe một chút, chính là muốn lão cha ngu ngốc

này của nàng nuôi con cho hắn, hơn nữa cái “nuôi” này, ít nhất cũng

chẳng dưới mười năm, sau đó còn phải chịu trách nhiệm cho tương lai của

“đứa con” này nữa. Ông ta ở đây chỉ nói nói mấy câu, nhà bọn họ lại sẽ

vì cái này mà trả giá cả đời, nếu Đản Nhi này phẩm hạnh tốt thì không

sao, nếu như không tốt, chẳng phải là cả đời đều xui xẻo? Hơn nữa nhà họ đã bần cùng đến vậy rồi, lấy cái gì mà nuôi thêm một người nữa?

Phạm Thông khó xử nhìn Phạm Đại, Phạm Đại lại nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm, tự huynh xử lý đi. Kỳ thật đối với chuyện thu đồ đệ, Phạm Đại cũng không ham thích gì, đối với hắn, nhà mình đã có một Tiểu Ngư thiên phú kinh người võ học kỳ tài như vậy là đủ rồi, huống chi đối phương

muốn bái sư là Phạm Thông cũng chẳng phải Phạm Đại hắn, hắn quản cái

rắm.

“Khụ khụ…Phạm đại hiệp… khụ khụ…” Vẫn là La Quảng kia phá vỡ tình thế bế tắc trước, ánh mắt từ dưới mái tóc rối bù dừng lại ở Phạm Thông, thở dài, “Huynh ta bèo nước gặp nhau, La mỗ tự biết thỉnh cầu này thật sự

quá đáng, nhưng La mỗ thân trong tù ngục đã nhiều năm, hôm nay được tự

do sợ rằng cũng không được bao lâu. Đản Nhi con trai ta, từ nhỏ đã không được sống cùng cha, đáng thương nó còn nhỏ tuổi đã phải chịu khổ sở lưu lạc, nếu không có Anh Sơn huynh đệ đây, chỉ sợ nó đã sớm bị bọn buôn

người bán đi, hai cha con chúng ta có lẽ cả đời đều khó được gặp lại…

Phạm đại hiệp, cái gọi là một ngày làm thầy, cả đời làm cha, La mỗ hổ

thẹn, đời này sợ rằng đã không còn cách nào làm tròn trách nhiệm của một người cha nữa, nếu ngài nguyện ý, sau này cứ coi như nó là con của ngài đi!”

Nói xong câu cuối, thanh âm đã nghẹn ngào.

“Cha…” Đản Nhi kia ánh mắt vốn đã đỏ ửng, nghe cha mình như sắp chết

phải nhờ cậy người khác, rốt cuộc nhịn không được lăn xuống một giọt

nước mắt, lại lập tức giơ tay lau đi, coi như mình chưa từng rơi lệ.

“Đản Nhi…”

La Quảng cũng đau lòng muốn an ủi nó, nhưng vừa mới cử động, xiềng

xích trên tay liền va vào nhau leng keng, hơn nữa nhìn sức lực ông ta,

đúng là ngay cả xiềng xích cũng nâng không nổi nữa. Đản Nhi thấy vậy

càng khổ sở, muốn sà đến ôm lấy phụ thân, lại sợ đụng chạm đến vết

thương trên người La Quảng, tình cảm cha con cốt nhục thâm tình ào ạt

tràn trề, kiếm nước mắt của người xem rất hiệu quả. Râu quai nón bên

cạnh cùng mấy người khác đã sớm rầu rĩ nghiêng đầu quay sang một bên,

không đành lòng nhìn nữa.

Aiz, có phải mình đã nghĩ về lòng người tệ quá không nhỉ?

Tiểu Ngư nhìn hai cha con đang bi thương, đáy lòng không khỏi mềm

xuống, tuy rằng bọn họ đúng là dùng tâm kế, nhưng La Quảng này bị trọng

thương là thật, Đản Nhi này tuổi nhỏ như vậy đã trải qua nhiều đau khổ

của cuộc đời cũng là thật. Vừa rồi nàng chỉ nghĩ người nhà mình sẽ vì

bọn họ mà bị liên lụy, nhưng cũng không nghĩ đến, kỳ thật với Đản Nhi

này mà nói, rời xa cha ruột của mình, từ nay về sau phải sống nhờ vào

một gia đình hoàn toàn xa lạ cũng là một điều đau khổ!

Người cổ đại từ trước đến nay coi trọng “Bất hiếu có ba điều, một là

không có con nối dõi”, nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn đem con

ruột của mình cho người khác chứ? Bọn họ dùng tâm kế, cũng chỉ là muốn

bảo vệ đứa con của mình thôi, trẻ con là vô tội mà.

Nghĩ đến cảm giác của chính mình khi mới đến thế giới này, Tiểu Ngư

không khỏi khẽ thở dài một tiếng, rời tầm mắt nhìn xuống cáo con trong

lòng, trong đầu lại không khỏi nghĩ ngợi, nàng ngay cả một con vật cũng

nguyện ý dành rất nhiều thời gian và tình cảm để chăm sóc, chẳng lẽ con

người ngược lại còn không so được với một con vật hay sao? Nhà nàng mặc

dù nghèo thật, cũng không thiếu sức lao động, chỉ cần Phạm Thông Phạm

Đại nguyện ý, trong nhà có thêm một cái miệng nữa kỳ thật cũng không

phải là việc khó, đúng không?

“La đại hiệp ngài sao lại nói như vậy? Đản Nhi là con trai ngài, thì

cả đời đều là con trai của ngài, ngàn vạn lần chớ nói sau này làm con

của ta linh tinh gì đó, về phần bái sư…” Phạm Thông theo bản năng nhìn

thoáng qua Tiểu Ngư, thấy nàng nhìn hai cha con kia, trong ánh mắt tuy

có chút thương hại nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn lạnh băng, không rõ

nàng rốt cuộc nghĩ thế nào, do dự một hồi, rốt cuộc nói, “Kỳ thật tại hạ tư chất cũng chỉ là bình thường, không dám coi khinh mà làm thầy ai cả, liên lụy đến đệ tử. Thế này đi, nếu La đại hiệp bây giờ không tiện, lại tín nhiệm Phạm mỗ như vậy, Phạm mỗ đồng ý tạm thời thay ngài trông coi

Đản Nhi, dạy nó chút võ nghệ để cường kiện thân thể, đợi đến khi La đại

hiệp khỏe mạnh lại đưa Đản Nhi trở về, ngài xem thế nào?”

“Đại ân của Phạm đại hiệp, La mỗ vô cùng cảm kích!” La Quảng nhất

thời kích động đẩy Đản Nhi, vùng vẫy hướng Phạm Thông hành lễ, “Đến, Đản Nhi, mau dập đầu trước ân sư!”

Phạm Thông lời nói tuy rằng có vẻ như không đồng ý nhận đồ đệ, nhưng

trên thực tế cũng coi như là nhận Đản Nhi kia, lại còn hảo tâm từ chối

bỏ qua tiện nghi là được thêm một đứa con, điều này sao có thể không

khiến La Quảng mừng lớn?

“La đại hiệp…” Phạm Thông cuống quýt đứng dậy vòng qua đống lửa nâng

ông ta dậy, Đản Nhi kia đã quỳ gối trên mặt đất, rành mạch gọi một tiếng “Ân sư”, dập đầu liên tiếp.

Ân sư? Ah, một cái mũ thật lớn nha! Xem ra ân này của Phạm Thông đúng là phải ban thật rồi.

Nhìn ba người dưới ánh lửa kia, muốn động nhưng rốt cuộc không động,

muốn nói nhưng rốt cuộc lại chưa nói, cuối cùng chỉ còn đành thở dài

trong lòng.

Mình nhất thời mềm lòng lần này, rốt cuộc là đúng, hay sai lầm rồi?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 40
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...