Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 203

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh chiều nghiêng nghiêng trên sông Biện, bất luận là những chiếc thuyền qua lại, hay là mặt sông long lanh sóng gợn, hay một đôi thiếu niên thiếu nữ đang ngồi ở đầu thuyền, đều được phủ lên một lớp ánh sáng vàng óng ánh. Nhất là thiếu niên kia, mới hiểu ái tình, đôi mắt tràn đầy chuyên chú, càng khiến cho buổi chiều muộn thêm tươi vui ấm áp.

“Đinh Triệt, nếu cậu cứ cười như vậy mãi, thì đừng đến nhà tôi nữa.” Tiểu Ngư rốt cuộc nhịn không được sẵng giọng. Mới lên thuyền còn trông ngây ngây ngốc ngốc như vậy, thì về nhà chẳng phải mọi người đều đoán ra hai người bọn họ làm gì rồi sao? Lại nhớ đến hai người ở dưới cánh cổng vòm hao tốn cả một buổi chiều, nàng nhịn không được đỏ hết cả mặt.

“Được được được, ta không cười, ta không cười.” Đinh Triệt cực lực ngăn chặn khóe miệng luôn không tự chủ được mà cong lên, “Có điều, thực sự không cho cha nàng biết về chuyện của chúng ta sao?”

“Đinh Triệt!” Tiểu Ngư gầm lên, thấy người lái đò nhìn tới, lại hạ giọng, bực mình nói: “Chuyện cậu đánh lén điểm huyệt tôi, tôi còn chưa tính sổ đâu!”

“Được rồi được rồi, ta không nói nữa, có điều bây giờ còn chưa tới trấn Liễu Hà, nắm tay một chút cũng không sao chứ?” Đinh Triệt tỏ vẻ nghiêm nghị, giơ tay muốn kéo tay nàng.

“Sao lại không sao?” Tiểu Ngư nhanh nhẹn giấu tay ra sau, mặc dù đôi mắt quăng lại vẻ khinh thường, nhưng lời nói lại hờn dỗi đầy vẻ câu nhân đoạt phách: “Bên ngoài có nhiều người, ai biết có người quen với chúng ta hay không? Còn nữa, tôi cảnh cáo lại một lần, đến nhà tôi không cho phép cậu lộ ra sơ hở gì, nếu không tôi sẽ lập tức quyết định chúng ta không hợp.”

Cũng may là đã qua buổi trưa, đôi môi không còn sưng đỏ nữa, nếu không chẳng phải nàng không còn mặt mũi nào mà về nhà hay sao?

“Aizz.. Mệnh ta thực khổ!” Đinh Triệt ai oán thu tay về, bộ dáng như cô vợ nhỏ bị chèn ép, khiến Tiểu Ngư lại nhịn không được mà bật cười, đồng thời cũng hung dữ đưa mắt trừng hắn một cái.

“Thế này đi, ta thôi không về nhà cùng nàng nữa, ta không có cách nào khống chế được mình không nhìn nàng.” Đinh Triệt thở dài, “Ta đến chỗ nhũ mẫu trước vậy.”

“Vậy là tốt nhất.” Tiểu Ngư cố ý kiêu ngạo vênh mặt nói, nhưng nghe câu sau của Đinh Triệt, nhất thời cực kỳ xấu hổ, lập tức phản đối: “Không được!”

“Sao lại không được? Một ngày không gặp, như cách ba thu, nửa ngày không gặp chính là một năm rưỡi, lẽ nào nàng nhẫn tâm nhìn ta chịu nỗi khổ tương tư hay sao? Nếu như nàng sợ mọi người phát hiện, ta nhất định sẽ thật cẩn thận.”

“Tôi nói không được là không được.” Tiểu Ngư đỏ mặt nói, nhưng nghĩ hình như ngữ khí mình có phần quá nặng, liền nhẹ giọng một chút, “Không phải chỉ một buổi tối sao? Cậu cứ ngủ một giấc, ngày mai sáng sớm hãy đến nhà tôi, không phải là thấy được sao?”

Thật không biết đàn ông bình thường khi yêu đương có vô lại như vậy không nữa, có điều có thể khẳng định rằng, dù có vô lại, chắc chắn cũng không thể nào vô lại như hắn.

Tiểu Ngư trong lòng oán thầm, không khỏi ánh mắt lại quét về phía hắn, bắt gặp đôi mắt hắn lấp lánh sáng kỳ lạ, vội vàng vén áo ngồi nghiêm lại, trừng mắt cảnh cáo.

Lên bờ một mình, Tiểu Ngư lại gia cố tâm lý một hồi nữa, xác định bản thân không lộ ra sơ hở gì, mới về nhà, tuyên bố tin tốt là tìm được mặt bằng.

Mọi người vừa nghe, đều hưng phấn, vội vàng hỏi chi tiết, cũng phân phó Phạm Thông sau bữa tối đến thông báo cho Cừu Cửu Nương, sáng hôm sau đến thẳng ven hồ đi xem nhà.

“Tỷ, hôm nay hình như tỷ rất vui.” Sau cơm tối, Phạm Bạch Thái cười tủm tỉm ôm Bối Bối đến tìm Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư đang tính toán các công việc cần chuẩn bị, nghe hỏi vậy, nhất thời có chút chột dạ, vội vàng cười nói: “Rốt cuộc tìm được mặt bằng làm cửa hàng, hơn nữa giá còn rẻ như vậy, ta đương nhiên rất hài lòng.”

Phạm Bạch Thái cười hắc hắc: “Được rồi. Tỷ, Đinh đại ca giúp tỷ tìm đất, sao tỷ không mời huynh ấy về ăn cơm nhà mình?”

“Ừm, cậu ta còn phải thăm nhũ mẫu của mình, hôm nào sẽ đến sau.” Tiểu Ngư gẩy bàn tính, không cẩn thận đánh sai một cái, sợ đệ đệ nhìn ra điều gì, liền đẩy bàn tính, nói: “Đông Đông, tỷ tỷ chợt nhớ ra có chuyện cần tìm cha, đệ giúp tỷ tỷ tính mấy cái này nhé!”

Nhìn theo tỷ tỷ chạy trối chết, Phạm Bạch Thái cười hì hì, nói với cáo con: “Bối Bối, mày nói tỷ tỷ và Đinh đại ca có chuyện gì không nhỉ? Tỷ ấy quên luôn cả việc cha không ở nhà nữa.”

“Ngoao ngoao..” Bối Bối ngẩng đầu, kêu to hai tiếng.

“Ha, mày cũng nghĩ vậy hả?”

Tiểu Ngư đi ra sân trước, đang muốn kêu Phạm Thông đi tìm mấy người đến, ngày mai cùng đi đào cây kia xử lý, bỗng nhớ tới câu “Lòng hại người không thể có, đề phòng người không thể không”, cây long não độc kia nếu hiếm có như vậy, sao không đơn giản tinh luyện thành độc dược, tương lai ngừa vạn nhất nhỉ?

Nghĩ vậy, nhất thời tâm động, nàng liền quay đi định đi tìm Nhạc Du, nhưng chưa đi được mấy bước, lại nghĩ tới một điều.

Hồi trước khi bảo Nhạc Du điều chế ít thuốc đoạn tử tuyệt tôn, là vì đối phó Tang gia và Hạ Tủng, hiện giờ Tang gia đã suy tàn, không đủ gây sợ hãi, nhưng Hạ Tủng kia còn đang yên ổn làm quan lớn mà? Thời gian vừa rồi, nàng hoàn toàn quên mất chuyện này.

Nhớ tới Nhạc Du với nụ cười ôn hòa thường thấy trên gương mặt, nhưng đáy mắt lại luôn có chút sầu lo, nhớ nỗi bi ai có nhà không dám về đã nhiều năm của hắn, Tiểu Ngư chợt thấy hổ thẹn, quyết định hai ngày này nhất định phải tìm một cơ hội đến Hạ phủ thăm dò tình hình. Về phần cây long não độc kia, cũng không muốn tìm hắn luyện chế nữa, dù sao mấy thứ hại người, kể cả thuốc lần trước đã khiến hắn rất miễn cưỡng rồi.

Tiểu Ngư lưỡng lự suy nghĩ một hồi, liền quyết định bỏ suy nghĩ này, đi tìm Phạm Thông đã, bảo hắn ngày mai tìm người dẫn đi chặt bỏ, nhưng nàng lập tức phát hiện, mình lại phạm phải một sai lầm cấp thấp, Phạm Thông sau bữa tối đã bị nàng phái đi tìm Cừu Cửu Nương, nàng lại còn nói với Đông Đông là tìm cha..

Đều do cái tên kia, nếu không phải vì hắn, sao mình lại quên trước quên sau như vậy chứ?!

Tiểu Ngư ngập ngừng chân một chút, quyết định không quay về để cho Phạm Bạch Thái chế nhạo, liền đi về phía phòng La Đản, lẩm bẩm, nàng không tìm cha nữa, tìm La Đản hỏi tình hình Bách Linh các mấy ngày nay có chuyện gì không chắc là được chứ?

Tình hình Bách Linh các như Tiểu Ngư dự liệu, không có chuyện gì lớn cả.

Sau mười ngày dưỡng thương, Miêu Nhị Miêu Tam đã khỏe lại, tràn đầy nhiệt tình tập trung vào huấn luyện, để sau này khỏi xuất hiện chuyện bị người khác đánh bất tỉnh “vừa mất mặt lại vừa thất trách” như vừa rồi. Chuyện chiêu sinh tiến hành cũng thuận lợi, hơn nữa vì không ít “học trò” nguyện ý hiếu kính sư phụ để học tập tốt hơn, hầu như mỗi người trong gánh hát đều có thêm thu nhập.

Tiểu Ngư nghe xong, chỉ cười cười, dù sao quyền phán xử trong tay La Đản, quyền quyết định không do đám đào kép này, huống chi nàng cũng đã có ý định từ từ rút tay, đương nhiên sẽ không quản mấy chuyện hối lộ nho nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục như vậy.

Có điều tuy rằng Tiểu Ngư nói không muốn quản nhiều, nhưng La Đản vẫn làm hết phận sự nói lại hết mọi chuyện một lần, bao gồm những ngõa tứ câu lan nào đã tới, người nào ký hiệp ước, người nào lòng tham không đáy được voi đòi tiên, khiến cho Tiểu Ngư nghe mà thấy đau đầu, bảo La Đản và Liễu Viên Thanh cứ toàn quyền quyết định.

“Được rồi, còn có một việc, là Phi Yến càng ngày càng không bình thường.” Thấy Tiểu Ngư làm chưởng quầy mà phủi tay mặc kệ, La Đản nói một câu thành công giữ lại nàng.

Tiểu Ngư nhíu mày: “Không bình thường thế nào?”

La Đản nói: “Mấy ngày nay, tuy Liễu trưởng ban tìm nàng ta nói chuyện mấy lần, nhưng tình hình không có gì thay đổi, ngược lại nàng ta càng ngày càng ít nói chuyện với mọi người, rảnh là ngây người, ngay cả Hợp Đức cô nương cũng không thèm để ý đến. Có điều có một lần, khi chưởng quỹ của một ngõa tứ đến bàn chuyện làm ăn, có người từng thấy nàng ta tiếp xúc với chưởng quỹ đó.”

Tiểu Ngư lắc đầu: “Hiện giờ chúng ta không cho nàng lên sân khấu, nàng ta có ngoại tâm cũng khó tránh khỏi. Thôi, nếu khuyên nàng ta không được thì tùy vậy, nàng ta chỉ diễn vai hoa đán, một người giãy dụa cũng không gây ra chuyện gì được. Hơn nữa, hợp đồng giữa chúng ta và tỷ muội nàng ta cũng không mấy tháng nữa, người nối nghiệp của Hợp Đức cũng đang được bồi dưỡng, khi đó họ muốn về quê hay ở lại kinh thành cũng không sao cả.”

La Đản gật đầu, vốn muốn tìm chuyện gì giữ nàng ở lại một lúc, lại phát hiện mọi chuyện lớn nhỏ đều đã nói hết, chỉ đành buồn bã nhìn nàng rời đi, cặp mày nhíu lại khó rời.

Khoảng cách giữa nàng và hắn, có vẻ như sớm đã như người một nhà, nhưng hắn lại thấy, khoảng cách đó giống như thiên sơn vạn thủy, khó có thể chạm đến

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 203
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...