Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 44

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Con gái bảo bối, bây giờ đã ăn cơm xong, con không muốn chơi gì

sao?” Khi ba đứa trẻ đều lộ vẻ tươi cười thỏa mãn trên mặt, Phạm Thông

cười hớn hở hỏi.

“Không cần vội, đầu tiên cha nói về chuyện tiền đó ở đâu ra đã.” Tiểu Ngư vuốt vuốt bụng nhỏ đã rất nhiều ngày mới được ăn no, lười biếng

nói.

“Được được.” Phạm Thông vội vàng gật đầu, sau đó ho khan một tiếng, đem chuyện đêm qua gặp được đều kể hết ra.

Thì ra, hắn đã sớm biết nơi này có một trấn nhỏ, vậy nên mấy hôm

trước đã quyết định phải ở đây để Tiểu Ngư qua một sinh nhật thật vui

vẻ, cho nên nửa đêm ra ngoài đi săn, nếu bắt được thứ tốt thì vào trấn

đổi lấy ít tiền cho cả nhà ăn một bữa ngon, thuận tiện cũng để mọi người được nghỉ chân một chút. Sau khi vào rừng, Phạm Thông vừa tìm săn mấy

loại thú bình thường, vừa để ý đến dấu vết trên mặt đất, nhìn xem có con mồi nào đáng giá một chút, không ngờ lại đụng phải mấy tay thợ săn cũng nửa đêm đi săn.

Hỏi ra mới biết, thì ra bọn họ vào núi chỉ để săn một con báo gấm, từ năm ngoái khi nó xuất hiện, gia súc quanh vùng thường xuyên gặp nạn, có khi chủ nhà còn thấy rõ con báo săn cắp lợn hay dê chạy đi, có điều vì

quá sợ hãi loại mãnh thú như vậy, không ai có cách nào, đành để mặc nó.

Chỉ trong vòng mấy tháng, hương dân quanh vùng dù cho ở xa đến đâu hay

tìm bao nhiêu cách đề phòng vẫn bị mất gia súc, đường cùng, mọi người

đành phải ra một số tiền lớn thuê một phường săn nổi tiếng nhất mời bọn

họ vào núi săn báo.

Nhưng con báo gấm này vô cùng khôn ngoan, đám thợ săn đã liên tục tìm kiếm năm ngày trời, có lúc vừa mới tìm ra dấu vết của nó, còn chưa kịp

đặt bẫy thì nó đã chạy thoát, đêm nay là đêm đi săn cuối cùng, nếu còn

không thành công thì chỉ đành trở về nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại vào

núi tìm kiếm tiếp.

Phạm Thông nghe xong, lập tức hiệp tâm tràn ra, đương nhiên, đây chỉ

là câu bình luận trong lòng Tiểu Ngư, tóm lại lúc ấy Phạm Thông lập tức

tỏ vẻ hắn có thể trợ giúp mọi người, phường săn thấy trên tay hắn chỉ có một bộ cung nỏ bình thường và một cây gậy gỗ, mới đầu còn tỏ ý không

tin, nhưng dù sao cũng là đêm cuối cùng, thêm người cũng coi như thêm

chút sức, liền đồng ý.

Chuyện sau đó cũng không có gì lắt léo, Phạm Thông dựa vào giác quan

linh mẫn và sự quan sát cẩn thận, rất nhanh liền tìm ra dấu vết con báo

gấm kia, tiện thể dùng cây gậy gỗ trong tay đánh ngất nó, để cho phường

săn dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước khênh về.

“Cha thật lợi hại!” Phạm Thông dù đem chuyện kể lại rất đơn giản,

nhưng trí tưởng tượng của trẻ nhỏ đúng là vô cùng phong phú, Phạm Bạch

Thái vỗ tay trước nhất, tràn ngập sùng bái nói, La Đản cũng hưng phấn

đến nỗi hai mắt sáng lên, hiển nhiên là đang cảm thấy vô cùng vui mừng

may mắn vì sư phụ của mình lợi hại như vậy.

Tiểu Ngư cười cười, nói: “Sau đó thì sao?”

Có lẽ do kiếp trước nàng xem quá nhiều phim kiếm hiệp khoa trương

miêu tả cao thủ võ lâm, sự sùng bái kinh ngạc trong lòng nàng không đến

nỗi quá mức như vậy, ngược lại nghĩ, nếu như Phạm Thông ngay cả một con

dã thú cũng không chế phục nổi, vậy thì quá có lỗi với cái danh hiệu cao thủ kia rồi.

Phạm Thông cười ngốc nghếch: “Sau đó đám thợ săn kia đều vây quanh

ta, nói sau khi trời sáng sẽ đưa ta lên trấn trên tìm hương trưởng lĩnh

bạc thưởng, còn phải để hương trưởng khua chiêng gõ trống đưa ta dạo

quanh phố nữa.”

Phạm Đại cười ha ha nói: “Há, còn đi dạo phố nữa? Không tồi không

tồi! Chẳng trách lúc nãy vào trấn đã thấy trên đường có nhiều tàn pháo

như vậy, ta nói lão Đại này, sao huynh không chờ chúng ta đến rồi hãy

dạo phố chứ, cho đám Tùng Tùng Tiểu Ngư được vui vẻ nữa.”

Phạm Thông lắc đầu nói: “Ta không đi dạo phố.”

Tiểu Ngư có chút đăm chiêu: “Là cha nhường công cho bọn họ hay phường săn đó cướp công của cha?”

Phạm Thông lắc đầu: “Bọn họ không cướp, là ta chủ động đề nghị bọn họ nói con báo do bọn họ bắt được. Chúng ta bây giờ còn chưa thể xác định

quan phủ có sai người đi tìm chúng ta hay không, vẫn là không nên làm

lớn mọi chuyện thì tốt hơn, cho nên ta thương lượng với bọn họ, chỉ cần

sau đó chia cho ta một phần tiền thưởng là được rồi.”

Nói đến câu cuối cùng, mặt Phạm Thông hơi đỏ lên, hiển nhiên là cảm

thấy bản thân mình cư nhiên cũng thế tục như vậy, đòi người ta thù lao,

thật sự khó có thể mở miệng.

Tiểu Ngư mỉm cười, gật đầu: “Ta hiểu được.”

“Vậy… Tiểu Ngư, con không trách cha chứ?” Phạm Thông tay vặn xoắn hỏi.

“Trách cha cái gì?”

“Vì… vì tiền treo thưởng là một trăm lượng bạc, nhưng ta… ta chỉ lấy hai mươi lượng.” Phạm Thông dè dặt ấp úng.

“Cái gì? Một trăm lượng bạc?” Tiểu Ngư thất thanh.

Phạm Thông vội vàng liếc nàng một cái, lập tức cụp mắt xuống, yếu ớt gật đầu.

Tiểu Ngư chỉ cảm thấy một cơn giận nghẹn ứ ở cổ họng, trừng mắt nhìn

Phạm Thông gần như không nói ra được lời nào, Phạm Bạch Thái nhìn thấy

vẻ mặt quen thuộc này của nàng, không khỏi lại lo lắng, rất sợ tỷ tỷ vừa ổn được chút lại bắt đầu bão nổi.

“Một trăm lượng, một trăm lượng đó!” Phạm Đại bên cạnh ra sức lắc

đầu, không biết hắn không hiểu rõ tình thế hay là lửa cháy đổ thêm dầu

nữa.

La Đản cứng người ngồi trên ghế, bị bầu không khí quái lạ này đè ép,

chỉ còn đôi con ngươi tối đen như mực hơi chuyển động, khó có thể lý

giải tại sao sư phụ của mình lợi hại vậy mà lại có thể sợ tiểu sư tỷ này đến thế, giống như tiểu sư tỷ không phải con gái của sư phụ, mà ngược

lại cứ như là bà mẹ khó tính nghiêm khắc của hắn vậy.

Thời gian hình như trôi đi rất chậm, mấy giây mà cứ như đã nửa ngày.

Tiểu Ngư trước nhất thở dài một hơi, nói: “Thôi, hai mươi lạng cũng không ít.”

Trong phòng tiếp tục một hồi lặng ngắt, lại nửa ngày nữa, Phạm Thông

mới không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn nàng, dè dặt muốn chứng thực

lại: “Tiểu Ngư, con không tức giận?”

“Chẳng lẽ an toàn của cả nhà chúng ta còn không trị giá đến tám mươi

lượng bạc sao?” Tiểu Ngư cố ý nghiêm sắc mặt nói, lúc này Phạm Thông tuy rằng đem số tiền được tặng không đó ném ra khỏi cửa như thường lệ,

nhưng xuất phát cũng là vì lo lắng cho an nguy của cả nhà, miễn cho

người ngoài chú ý đến, nàng có gì mà không tha thứ được chứ. Chỉ cần hắn một lòng đều là vì người nhà, dù cho có lấy về hai lượng bạc thôi nàng

cũng vui vẻ. Có điều, nếu như Phạm Thông thật sự chỉ lấy hai lượng bạc

về, nàng không dám bảo đảm là sẽ không có bão nổi.

“Ha ha ha… Đại ca, huynh còn vờ ngớ ngẩn gì nữa, Tiểu Ngư đây là nói

huynh làm rất đúng, nó không trách huynh.” Phạm Đại đột nhiên cười ha

hả, cháu gái này của hắn, từ sau khi tỉnh lại thì tính cách hoàn toàn

thay đổi, buồn vui thường thường không thể đoán trước, không đúng, hẳn

là phải nói, khi vui thoạt nhìn như đang tức giận, khi thực sự tức giận

thì, ngược lại cười ngọt vô cùng.

“Hắc hắc.. hắc hắc… Ta biết là con gái bảo bối của ta nhất định hiểu

cho cha mà.” Phạm Thông mắt sáng ngời, nhất thời cả người đều cảm thấy

nhẹ nhàng sảng khoái, đồng thời còn không quên vỗ mông ngựa một cái.

“Hì hì…” Phạm Bạch Thái cũng yên tâm, vui vẻ cười, với nó mà nói,

không có gì khiến lòng người yên tâm hơn là chuyện tỷ tỷ có thể không

tức giận.

“Cha cũng đừng có vội nói hiểu hay không, ta chỉ tha thứ cho cha một

lần này mà thôi, nếu lần sau mà còn gặp chuyện tốt đưa lên tận cửa như

vậy mà cha lại đẩy đi, có thể ta sẽ trở mặt đấy.”Tiểu Ngư muốn tiếp tục

làm mặt nghiêm nữa, lại nhịn không được chính mình cũng mỉm cười.

“Nhất định nhất định, sau này cha nhất định kiếm tiền nuôi cả nhà.”

Phạm Thông lập tức bật dậy ưỡn thẳng người, giống như quân nhân mà thốt

ra lời thề son sắt, lại nghiêm túc cứng ngắc giống như bị đại tướng quân đi tuần tra, khiến cả nhà bật cười ầm ĩ một hồi.

“Miệng nói thì có tác dụng gì, hành động thực tế mới là thật.” Tiểu

Ngư bĩu môi, tháo túi tiền đeo bên hông xuống ném cho hắn, “Nếu giờ

chúng ta đã có tiền, cha đi nhìn xem có thể kiếm được cái xe lừa nào

không đi!”

Hiện giờ còn chưa rời khỏi khu vực cai quản của Y Dương trấn, để an

toàn, vẫn là đừng rề rà lâu ở chỗ này, mấy ngày chạy nạn màn trời chiếu

đất vừa qua nàng đã chịu đủ, hy vọng có thể nhanh nhanh đến được Nhữ

Châu yên ổn lại.

Ngẩng đầu, nhìn ra nắng trời rực rỡ ngoài cửa sổ, một nụ cười rất nhẹ hiện lên trên gương mặt thanh tú tuyệt trần của Tiểu Ngư, có mười lăm

lượng bạc này, tuy rằng không mua nổi căn nhà, nhưng nếu là thuê một

tiểu viện nho nhỏ có lẽ không thành vấn đề.

Lúc này, nàng hy vọng mình có thể thật sự có được một ngôi nhà, một

ngôi nhà yên ổn bình an, sau đó hai huynh đệ sinh đôi kiếm tiền, Tùng

Tùng và La Đản đi học, mà nàng, cũng có thể chính thức bắt đầu sự nghiệp học tập của mình: tiến thêm một bước tìm hiểu rõ hơn về thời đại này,

và học võ.

Dù sao, nếu Phạm Đại đã nói thân thể nàng là trời sinh để luyện võ,

mà nàng cũng xác thực là trong lúc chạy đã thể nghiệm ra sự tuyệt vời

của khinh công, như vậy, phần thiên phú này dù sao cũng không nên để

lãng phí, đúng không?

Tương lai, nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 44
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...