Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 50

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Không Sắc rất cẩn thận đầu tiên hỏi bên trong là nhân gì, sau đó mới

lấy trong ngực ra một chiếc khăn lụa bạch vuông nhận lấy bánh bao nhã

nhặn ăn, từ đầu đến cuối, ngón tay vô cùng cẩn thận không đụng chạm đến

Tiểu Ngư.

Hòa thượng còn mang khăn tay? Hình như lần đầu tiên nghe nói, à

không, là lần đầu tiên thấy. Hắn thật sự là hòa thượng sao? Sao nàng lại cảm thấy, tiểu hòa thượng này ngoài cái đầu cạo trọc bóng loáng và mặc

áo quần nhà sư ra thì, cả người đều tìm không ra chút cảm giác hòa

thượng nào nhỉ?

Tiểu Ngư cười tủm tỉm nhìn Không Sắc, tiểu hòa thượng đáng thương đầu càng lúc càng cúi thấp, rốt cuộc tốc độ ăn bánh bao cũng nhanh chóng

tăng tốc.

Nhìn đến bánh bao cuối cùng cũng được mang ra, Phạm Đại vội vã cắn

một miếng lớn nhồm nhoàm nhai, mắt nhìn nhìn tiểu hòa thượng, lại nhìn

nhìn Tiểu Ngư, con ngươi đảo loạn, kéo tay nàng sang một bên, nén thấp

giọng xuống, dùng cái miệng đang nhồm nhoàm nhai bánh mờ ám hỏi: “Cháu

gái ngoan, cháu sẽ không phải là thích tên tiểu hòa thượng kia đấy chứ?”

Ack… Tiểu Ngư suýt chút nữa thì bị chính không khí trong cổ họng sặc chết, trợn tròn mắt: “Thúc nói bậy cái gì thế?”

Ngất mất thôi, kiếp này nàng mới có mười ba tuổi đấy nhé, ngay cả cái đó (~ chắc là dậy thì :)) còn chưa đến, dùng kiểu kiếp trước mà nói thì tuyệt đối sẽ là: Hả, yêu

đương cái gì? Nàng không muốn bị người ta coi là lolita, lại càng không

phải loại tâm lý nghiện hòa thượng… Nghiện hòa thượng… Ohho, nghĩ lại

thấy thật là 囧.

“Hắc hắc, thật không có sao? Nếu không phải, sao cháu cứ nhìn chằm

chằm người ta làm chi vậy?” Phạm Đại lén cười trộm, nuốt bánh bao trong

miệng, lại cắn thêm một miếng nữa hết nửa cái bánh.

“Thúc thúc yêu quý của cháu này…” Tiểu Ngư run một trận, tròng mắt

vừa chuyển, lập tức vô cùng thân thiết kề sát lỗ tai Phạm Đại, gằn từng

tiếng hỏi, “Thúc đã hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa chịu cưới vợ, không

phải là có xu hướng đoạn tụ đấy chứ?”

Phụt.. Lần này đến lượt Phạm Đại trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì bị bánh bao nghẹn chết, may mà vội vàng cố nhịn xuống lại dồn sức vuốt cổ

họng mới nuốt trôi được xuống.

“Oa, Nhị thúc, phản ứng của thúc mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là thật sao?” Tiểu Ngư vô cùng khoa trương kinh ngạc mà hô lên.

“Khụ khụ.. Phi phi…” Phạm Đại thuận khí xong, tức giận nhảy dựng, “Nhị thúc ngươi đường đường nam tử hán, sao có thể.. có thể…”

“Nhị thúc có thể gì cơ?” Phạm Bạch Thái nghe được câu cuối cùng, nghi hoặc hỏi.

“Àh, vừa rồi ta mới hỏi Nhị thúc có phải bị… ưm…oạn..ụ..ông…” Tiểu

Ngư vùng vẫy cố giãy ra khỏi bàn tay to chắn ngoài miệng, lúng búng nói, trong lòng lại buồn cười đến đau cả bụng.

Nhị thúc ngốc, câu nói như vậy đương nhiên nàng sao có thể nói trước

người ngoài chứ, huống chi người ngoài này lại đúng là tiểu hòa thượng

tuấn mỹ mười phần thích hợp làm thụ, người nào đó còn nguyên tư tưởng bị độc hại từ kiếp trước tà ác liếc mắt phiêu sang nhìn tiểu hòa thượng

cực phẩm, hiện giờ đã chú ý đến động tĩnh phía này.

“Không có gì không có gì, á, ngươi cắn ta… A..” Phạm Đại vội rụt tay

lại, liên tục phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, vừa vung vẩy tay vừa ôm

chân chật vật, nhìn trông vô cùng đau đớn.

“Ai bảo thúc bịt miệng ta chứ? Hắc hắc!” Tiểu Ngư đắc ý cười nói, cố ý nhe hàm răng trắng tinh.

“Hai vị thí chủ, mọi người có chuyện xin hãy từ từ nói..” Nhìn thấy

Phạm Đại kêu rên, Không Sắc nhất thời trở nên khẩn trương, “Ngàn vạn lần đừng tổn thương hòa khí..”

“Không sao đâu, hòa thượng ca ca, Nhị thúc ta thích chơi đùa cùng tỷ

tỷ lắm.” Phạm Bạch Thái cười hì hì trấn an hắn, lại đưa một cái bánh bao nữa qua, “Hòa thượng ca ca ăn thêm cái nữa đi.”

“A di đà Phật, đa tạ tiểu thí chủ, tiểu tăng không đói nữa. Tiểu tăng đi đã mất nhiều thời gian, đã muộn mất bài giảng kinh buổi sớm, không

dám dừng lại bên ngoài lâu nữa. Các vị thí chủ, tiểu tăng xin được khấu

tạ ơn cứu mạng của các vị lần nữa, tiểu tăng xin cáo lui trước.” Không

Sắc nói năng trôi chảy nhún nhường, cung kính thi lễ với mọi người, sau

đó nhấc gùi trúc lên, trước mặt bọn họ lui lại mấy bước, lúc này mới

xoay người định xuống núi.

“Tiểu… Không Sắc sư phụ, chân ngươi không sao chứ?” Tiểu Ngư thấy

cước bộ hắn dù ổn nhưng chân bên phải có chút bất thường, lại nhìn tất

giày của hắn, rõ ràng có dấu vết ma sát, rõ ràng là từng bị ngã sấp

xuống.

“Đa tạ thí chủ quan tâm, tiểu tăng không sao.” Không Sắc lại quay

đầu, chắp tay, trán tuy hơi nhíu lại vẻ đau đớn nhưng lễ nghi lại vô

cùng chu toàn, khiến mọi người không khỏi đều có hảo cảm, có điều, nói

mọi người cũng không bao gồm La Đản vẫn đang trầm mặc.

Tuy rằng Không Sắc là hòa thượng, nhưng gương mặt hắn tuấn mỹ vô

cùng, khiến thiếu niên mới biết yêu giờ đây bản năng cảm giác được một

loại uy hiếp, chỉ mong mặc kệ hòa thượng này có đúng thật là hòa thượng

hay không, vẫn cứ mau chóng cách xa khỏi tầm mắt Tiểu Ngư là tốt nhất.

“Thật ra, chúng tôi giờ cũng đang muốn đến chùa Phong Huyệt, vẫn là

mọi người cũng đi đi, Đản Nhi, đệ giúp đỡ Không Sắc sư phụ một chút

nhé.” Chỉ tiếc, hy vọng cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng, Tiểu Ngư vốn dĩ

không hiểu rõ tâm tư La Đản rất tự nhiên sai bảo.

Bọn họ ở lại đây đã ba năm, chùa Phong Huyệt tự nhiên là đã đến chơi

rất nhiều lần, sở dĩ lại đến đây lần nữa, chẳng những vì phong cảnh chùa miếu xung quanh rất đẹp, cũng bởi vì trong chùa có rất nhiều sách, đối

với Phạm Bạch Thái trước nay vẫn yêu thích đọc sách thì nơi này đã trở

thành thánh địa, bởi vậy, nói là đến chơi, không bằng nói là đến đọc

sách. Mà điều hấp dẫn Tiểu Ngư thì lại là cảm giác thanh tịnh yên lành

nơi cửa Phật.

Ba năm này, nàng ngoại trừ cả ngày vùi đầu vào những chuyện củi gạo

dầu muối, quan tâm những chuyện lặt vặt trong ngoài của gia đình, thì

còn lại là múa đao vung kiếm luyện võ, cảm giác bản thân mình còn chưa

kết hôn thì đã biến thành một bà thím nội trợ bạo lực. Nếu không phải

thân thể còn trẻ trung này nhắc nhở nàng mới mười ba tuổi, có đôi khi

thật sự chịu không nổi luôn luôn mỗi ngày đều là nấu cơm giặt quần áo,

còn phải thường xuyên để ý người tốt chết tiệt kia có thể vì làm việc

tốt mà kiệt sức chết không, mà chùa Phong Huyệt lại vừa lúc có thể cung

cấp cho nàng một nơi thanh tịnh tâm trí, cho nên cách một thời gian nàng lại đến, cảm nhận mùi hương nhang khói, lắng đọng lại tâm tình, điều

chỉnh lại cảm xúc.

Sau đó, mỗi lần về nhà, nàng lại một lần nữa tràn ngập hy vọng, khát

khao ở tương lai, một ngày nào đó nàng sẽ trở thành một tiểu địa chủ

thật sự, đến lúc đó, quần áo không cần nàng giặt, cơm không cần nàng

nấu, Đông Đông có đủ mọi thứ để học tập nhiều nơi, nàng cũng có đủ không gian, đi khắp Bắc Tống. Có thể nói, từ một thế giới khác đến nơi này,

nếu cả đời chỉ có thể hạn chế ở một hai chỗ, thật sự có bao nhiêu tiếc

nuối? Dù sao, không chừng nàng còn có thể viết một quyển ký sự “Cuộc

sống của tôi ở Bắc Tống” ấy chứ, sau đó mấy trăm năm nữa làm chấn động

thế giới không chừng.

“Đúng vậy, hòa thượng ca ca, đệ thường đến chùa đọc sách. Hai tháng

trước đệ còn giúp Vô Giới đại sư chép kinh phật nữa. Đệ đến giúp huynh

mang đồ nhé.” Khi ý thức của Tiểu Ngư còn đang bay lượn chín tầng mây,

Phạm Bạch Thái cũng nhiệt tình tiến đến muốn giúp đỡ tiểu hòa thượng.

Không Sắc vội vàng thoái thác, nhưng Phạm Bạch Thái trình độ cũng đã

kế thừa kha khá từ tính tình lão cha của mình, đã sớm cười tươi đoạt lấy gùi trúc, lại giữ chặt, không cho hắn lấy lại, Không Sắc không còn cách nào đành lại tiếp tục lễ phép tạ ơn, cùng La Đản đang đỡ mình đi phía

trước.

“Ồ, hôm nay hình như cũng không ít người vào núi du ngoạn kìa!” Phạm

Đại đi bên cạnh Tiểu Ngư, dọc đường hết nhìn đông lại nhìn tây.

Tiểu Ngư nhìn theo tầm mắt hắn, quả nhiên nhìn thấy hai ba chiếc xe

ngựa lắc lư đi về phía ngôi chùa, nhìn vẻ ngoài mấy chiếc xe này, không

cần phải nói, nhất định là kẻ có tiền.

“Có lẽ là muốn đến tham quan, Nhị thúc nếu lại muốn đánh nhau với

người ta, chú ý đừng có chọc họa đấy.” Tiểu Ngư thuận miệng dặn.

Bọn họ cả nhà đến chùa Phong Huyệt đều có chuyện của riêng mình, Đông Đông đọc sách, La Đản theo cùng Đông Đông, nàng tĩnh tọa, Phạm Thông

lên chùa muốn hỗ trợ lao động miễn phí khắp nơi, mà Phạm Đại lại là

thích thám hiểm, ba năm như một ngày vẫn nhiệt tình không thay đổi mà đi thăm dò, ngọn núi này sở dĩ có tên là núi Phong Huyệt là có nguyên

nhân, theo truyền thuyết kể lại, sâu hơn mười dặm trong núi thường có

gió lớn thổi ra, tràn ngập khắp sơn động thần bí tối như mực.

(Phong Huyệt: Phong – gió, Huyệt – hang động / mộ huyệt)

Mà hang động trên núi này, nếu như những người khác vì mộ danh mà

đến, Phạm Đại thì lại từng suýt chút nữa động thủ với một vài kẻ trong

đó.

“Nghe cháu nói cứ như ta thường hay gặp rắc rối lắm ấy, dạo này ta

nghe lời bao nhiêu cơ mà.” Phạm Đại nói thầm một câu, nhớ lại đã từ lâu

lắm rồi gân cốt không được thư giãn, không khỏi lại buồn bực.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 50
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...