Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 119

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Nhị thúc tôi từng khen cậu, nói nếu như

cậu học võ sớm hơn mấy năm, thành tựu hẳn là sẽ rất cao, chỉ là, đáng

tiếc…” Tiểu Ngư chậm rãi nói.

“Đáng tiếc tôi sinh ra ở gia đình quan

lại.” Đinh Triệt ngón tay đang đặt trên chén trà đột ngột co chặt, đôi

môi mỏng vì mím chặt mà trở nên nhợt nhạt.

“Đúng vậy.

Hiện giờ triều đình trọng văn khinh võ, cũng không mở võ khoa, bối cảnh

gia đình của cậu sẽ không cho phép cậu học võ. Hơn nữa, cậu cũng không

nhất định phải học võ.. Cậu nghe tôi nói trước đã…” Tiểu Ngư nhìn hắn,

sóng mắt trong suốt, giọng nói mềm nhẹ, “Lần đó tôi nói gì mà sợ rằng ba ngày cậu cũng không kiên trì nổi, kỳ thật là nói giỡn với cậu thôi. Nhị thúc tôi thường nói, học võ, nghị lực vô cùng quan trọng, tôi cảm thấy

cậu quả thật là một người rất có nghị lực, tuy rằng tính cách… Ừm, khó

tránh khỏi có chút kiêu căng..”

Đinh Triệt vốn dĩ vì nghe ngữ khí nàng

nói hiếm có khi được ôn nhu, ánh mắt hơi lấp lánh, thấy nàng đột ngột

chuyển lời như vậy, cặp mắt xinh đẹp lập tức lại theo thói quen trừng

lên.

“Ha ha.. Cậu xem cậu xem, lại trừng mắt

rồi.” Thấy trong đôi mắt đang ảm đạm của hắn đột ngột tỏa ra lửa giận

long lanh, Tiểu Ngư mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ bỡn cợt, “Có câu giang

sơn dễ đổi, bây giờ cậu còn chưa trưởng thành, hy vọng tính tình này còn có đường cải thiện thì tốt hơn, nếu không cứ với tính tình thế này,

tương lai nếu có người dùng phép khích tướng, nhất định là một kích đã

trúng.”

“Không cần ngươi quản!” Đinh Triệt cứng rắn nói, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy nóng hầm hập.

“Đương nhiên không cần tôi quản, cậu coi

như tôi chưa nói gì, có điều..” Tiểu Ngư nhún vai, nhấp một ngụm trà,

vân đạm phong khinh nói: “Cậu tới nơi này, liệu có thể khiến Khu mật sứ

đại nhân hiểu lầm không, dù sao lúc trước chúng tôi đã nhận của Tiền phủ các người những năm mươi lượng bạc kia mà!”

So với người nào đó bộ dáng u ám muốn

chết kia, nàng vẫn thích biểu cảm có sức sống một chút, hơn nữa hiện giờ cũng không có gì phải nhờ vả đến Tiền phủ, không cần phải như lần trước chú ý đến cảm xúc của người nào đó, vẫn là cách đối xử ngang hàng thế

này thoải mái hơn.

“Đó vốn dĩ không phải ý của ta!” Đinh

Triệt cả giận nói, trong lòng lại bùng lên lửa giận hừng hực, sự kiện

kia, bị vũ nhục đâu chỉ có một nhà bọn họ? Bị năm mươi lượng kia dẫm

đạp, đồng thời còn có cảm thụ của cháu nội họ Đinh cháu ngoại họ Tiền là hắn, còn cả kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn.

“Tuy rằng không phải ý của cậu, nhưng quả thật là ý của ông ngoại cậu. Ở trong mắt ông ta, cả nhà chúng tôi trị

giá năm mươi lượng bạc.” Tiểu Ngư nói thẳng, nhớ lại ngày đó, nói không

giận dữ chút nào thì đó là nói dối. Cảm giác bị người ta dùng tiền mà

chà đạp tin rằng không một người nào có lòng tự trọng lại thích được,

huống chi chỉ là năm mươi lượng, quá vũ nhục bọn họ. “Cậu đừng nói sẽ

thuyết phục được ông ngoại cậu, sự thật thế nào, trong lòng cậu hẳn là

rất rõ ràng. Nếu cậu lại đến nhà tôi, ông ngoại cậu khó mà không tưởng

rằng chúng tôi lừa gạt cậu, đến lúc đó, nhà chúng tôi lại có thể không

được yên bình.”

“Nói đi nói lại, chính là ngươi sợ ta

mang đến phiền toái cho các ngươi. Ngươi cho rằng Đinh Triệt ta là ôn

dịch sao?” Đinh Triệt chỉ cảm thấy một cảm giác sỉ nhục so với vũ nhục

ngày đó phải chịu còn sâu hơn hung dữ đâm vào trái tim, mạnh bật dậy,

ghế phía sau loảng xoảng một tiếng bị lật đổ.

Tiểu Ngư bị phản ứng kịch liệt của hắn

khiến cho hoảng sợ, cũng đứng dậy, nhìn ánh mắt bị tổn thương sâu sắc

của hắn, muốn giải thích nàng không có ý này, nhưng nghĩ đến Tiền gia,

lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chuyển thành trầm mặc. Thôi, cứ để hắn hiểu lầm cũng tốt, huống chi thân phận của hắn, quả thật cũng là một

loại phiền toái không thể phủ nhận.

“Ta chỉ không muốn ngươi cho rằng Đinh

Triệt ta ngay cả chút khổ cũng không chịu nổi mới muốn bái Nhị thúc

ngươi làm thầy, ngươi đừng tưởng rằng ta hiếm lạ gì các ngươi.” Uất ức

tích góp đã nhiều ngày, giờ đây lòng tự trọng lại bị tổn thương nặng nề, Đinh Triệt giống như một con thú nhỏ bị thương, miệng không kịp suy

nghĩ* mà vung ra móng vuốt sắc nhọn, “Trên đời này cũng không chỉ có thúc thúc nhà ngươi là cao thủ! Nếu như không phải vì Nhạc Nhạc, nơi rách nát như các ngươi, có cầu bản công tử cũng không thèm nhìn đến!”

*Nguyên văn: Khẩu bất trạch ngôn: nói mà không kịp suy nghĩ.

“Đã như vậy, sao cậu không ôm ngay con

cáo rồi nhấc gót chân cao quý của mình lên mà rời khỏi chỗ rách nát này, trở về hưởng thụ cẩm y ngọc thực của mình đi?!” Không hiểu sao, Tiểu

Ngư tuy rằng biết rõ chỉ là đối phương nhất thời tức giận mà nói, nhưng

khi nàng nghe được Đinh Triệt dùng ngữ khí cao ngạo cay nghiệt loại này

nói ra, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, giống như khinh thường lần đầu tiên

gặp nhau, nhịn không được cũng bốc lửa trong lòng.

“Ta đương nhiên phải đi!” Đinh Triệt nặng nề buông chén trà còn đang gắt gao nắm chặt trong tay, bước qua chỗ

Nhạc Nhạc đang cùng Bối Bối im lặng nhìn bọn họ cãi nhau, thô lỗ ôm nó

vào lòng, sau đó hung hăng trừng mắt nàng: “Nói cho ngươi, không có Nhị

thúc nhà ngươi, Đinh Triệt ta sau này cũng nhất định sẽ trở thành một

nam tử hán, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ tự tay đánh bại ngươi, cho

ngươi trông thấy đâu mới là nam tử hán thật sự!”

“Được thôi! Đinh đại nam tử hán, Phạm Tiểu Ngư tôi đây mỏi mắt trông chờ!” Tiểu Ngư ngồi yên không nhúc nhích, cũng cười lạnh.”

“Tốt! Lúc này mới là chí khí nam nhi. Nói thật hay, nói thật tuyệt nha!” Ngoài sân đột ngột truyền vào một tràng

cười ha ha thô lỗ, sau đó một bóng người nhoáng lên, một lão già ăn mày

rách nát lôi thôi đã đứng trong phòng, thân hình gần như dí sát vào cái

mũi Đinh Triệt, đồng thời hai tay không ngừng, một tay nắm lấy bàn tay

Đinh Triệt, một tay khác lại cực nhanh hướng lên trên đầu và cánh tay

hắn, trong mắt là kinh hỉ vô cùng, gần như cảm động mà nước mắt tung

hoành: “Ha ha ha ha, thực là đi mòn giày sắt tìm không thấy, tìm được chẳng tốn chút công phu*, nhóc con, ngươi chính là người mà lão già ta đây đã đợi cả nửa đời sao?”

(*Nguyên văn: đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu (thành

ngữ): Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu – Đi

mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công: Tìm một

cái gì đó rất phí sức nhưng lại không thấy nhưng đến khi nào đó vô tình

lại tìm ra.)

Lão già quái dị không chỉ nói liến thoắng rất nhanh, động tác cũng mau, khi Đinh Triệt còn chưa nhìn rõ bản mặt

già nua dí sát thì lão ta đã xem xong khung xương mà dừng tay lùi lại,

gương mặt hồng hào tràn đầy cảm xúc hận không thể tuyên bố cho cả thiên hạ đều biết.

“Ông là…” Đinh Triệt dù đang trong cơn thịnh nộ cũng không chịu nổi bị lão ta dọa phát hoảng.

“Nhóc con, trước hết đừng hỏi ta là ai,

ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thật sự muốn làm cho chính mình trở

thành lớn mạnh nhất? Tuy rằng ngươi đã qua tuổi học võ tốt nhất, nhưng

chỉ bằng bản sự lão già ta đây, không cần quá ba hay năm năm, chẳng

những ngươi có thể đánh bại tiểu nha đầu này, thậm chí còn có thể đánh

bại lão Nhị họ Phạm, ngươi có tin không?” Lão già quái dị hoa tay múa

chân vui sướng nói, sắc mặt rúm ró không biết muốn khóc hay muốn cười,

bình hồ lô màu tím buộc bên hông lão cũng lắc lư theo từng hồi.

“Ông thật sự có thể giúp tôi biến thành

cao thủ?” Đinh Triệt ngập ngừng nói, muốn nghi ngờ, nhưng vừa rồi quả

thật mắt còn chưa chớp liền nhìn thấy lão già này xuất hiện trước mặt

mình, quả thật so với ma quỷ còn ma quỷ hơn.

“Sai, không phải cao thủ.” Lão già lắc mạnh đầu, rồi đột ngột vô cùng nghiêm túc nói, “Mà là cao thủ trong cao thủ!”

“Tôi phải làm sao mới có thể tin ông lợi

hại hơn so với huynh đệ Phạm gia?” Đinh Triệt cũng không phải ngốc, mặc

dù trong lòng đã hơi hơi tin vài phần, nhưng không thể nào nhanh như vậy đã bị lão ta bắt cóc.

Lão già cười hắc hắc, tiện tay cầm lấy

cái chén còn đang đựng trà trên bàn, tay nắm lại, chỉ thấy trong nắm tay lão ta bỗng nhiên dâng lên một luồng hơi nước, lát sau, lão buông tay,

một nắm bột mịn như phấn trang điểm của phụ nữ từ trong ngón tay như

khói bụi rơi xuống đất.

Công lực thế này, tuyệt đối đã lên mức

đăng phong tạo cực! Tiểu Ngư khiếp sợ nhìn lão ta, đột ngột cảm thấy có

chút lĩnh ngộ về bốn chữ Phạm Đại thường nói: Võ không cùng tận. Đồng

thời trong đáy lòng cũng tự nhiên sinh ra một cảm giác sùng kính với võ

đạo.

“Không phải ta đây khoe khoang, nhưng

thiên hạ này còn không tìm ra mấy người có thể đánh thắng lão già ta

đây.” Lão già cười đắc ý, “Thế nào, nhóc con, ngươi có bằng lòng bái ta

làm thầy?”

“Sư phụ trên cao, xin nhận cúi đầu của đồ đệ!” Đinh Triệt rốt cuộc không chút do dự quỳ gối.

“Lão tiền bối chờ một chút..!!!” Trong

tiếng la hét, Phạm Đại nghe thấy tiếng cười đã như tên vọt vào, sắp ngăn cản bái lạy của Đinh Triệt, lại bị lão già đưa tay cản lại, Phạm Đại

quay tròn một vòng mới tránh khỏi đứng vững lại được, mà lúc này Đinh

Triệt đã lạy xong.

“Đồ nhi ngoan, mau đứng lên, ha ha ha ha… Bỉ Lương ta cả đời tịch mịch, hôm nay rốt cuộc được đền bù như ý, thật

sự là sung sướng vô cùng!” Lão già Bỉ Lương ngửa mặt lên trời cười to,

tiếng cười chấn động khiến mái ngói cũng rung lên. Nói thì chậm mà xảy

ra thì nhanh, mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, lão già quái dị

đã một tay xách Đinh Triệt còn đang cúi đầu lạy cái thứ ba, một tay xách cáo con Nhạc Nhạc vọt đi, chỉ để lại một câu to rõ: “Lão Nhị họ Phạm,

ta mang theo đồ đệ ngoan đi, năm ba năm sau, lão già ta đây có thể sẽ

quay lại, nhớ rõ dạy dỗ tiểu nha đầu tự xưng là thiên tư thông hậu của

ngươi cho tốt, miễn cho tương lai thua quá khó xem, ha ha ha ha..”

Lão ta vừa ra tay, thân thủ quả thực là

mau lạ vô cùng, trong chớp mắt, Đinh Triệt vừa mới nghĩ quay đầu nhìn

lại, đã thấy mình ở không trung bên ngoài, chỉ còn nhìn thấy nóc nhà màu xám, mà không còn nửa phần bóng dáng thiếu nữ.

“Lão tiền bối, xin dừng bước, lão tiền bối…” Thân ảnh Phạm Đại không dừng lại, cũng nhanh chóng lao vụt đi.

Tiểu Ngư vội vàng chạy ra cửa, nhảy lên

tường viện nhà mình, chỉ thấy cách đó không xa là thân ảnh của một mình

Phạm Đại, lão già Bỉ Lương quái dị kia và Đinh Triệt đã sớm chẳng còn

tung tích.

Sự tình lại có thể biến thành như vậy! Hoặc là, như vậy cũng là một cách vẹn cả đôi đường.

Tiểu Ngư ngơ ngác đứng ở đầu tường, nhìn

thân ảnh Phạm Đại đang càng ngày càng xa, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn nhàn nhạt. Lần này sợ rằng Đinh Triệt thật sự mất

tích, ngay cả nhà bọn họ có thể cũng không tránh khỏi bị hoài nghi phiền toái. Nhưng đối với Đinh Triệt mà nói, ít nhất hắn có thể không cần

phải ăn nhờ ở đậu nữa, ít nhất hắn có thể như ý muốn mà học được võ

công, hơn nữa lại cơ hồ là đương kim đệ nhất cao thủ truyền dạy.

Có lão già quái dị thân thuyền, nàng

không có lý do gì mà không tin, khi Đinh Triệt lần nữa xuất hiện, tất

nhiên sớm không còn là cậu nhóc ngây thơ như ngày nào nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...