Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 51

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mọi người xuống núi, xuống khỏi triền núi một chút là có thể thấy

ngay ngôi chùa nằm thấp thoáng dưới bóng đại thụ của rừng già, thế dựa

vào núi, tuy chất phác mộc mạc giản dị nhưng mái chùa vẫn không mất đi

vẻ trang nghiêm cổ kính, đó chính là chùa Phong Huyệt nổi tiếng gần xa.

Ngôi chùa Phong Huyệt này, Tiểu Ngư đã quen thuộc từ lâu.

Nhiều năm qua, ngôi chùa cổ dựng từ thời Bắc Ngụy này, mỗi góc độ

nhìn từ trên xuống hay từ dưới lên lại có cảm giác không giống nhau, có

thời điểm nàng từng cùng du khách đi từ dưới chân núi lên, một đường

thưởng thức rừng bách xanh suối chảy, chậm rãi theo từng bậc đá leo lên, lấy tấm lòng thành kính nhìn nơi Phật ngụ, nhưng cũng có nhiều lúc,

nàng vô cùng vui vẻ đi thẳng xuống từ đỉnh núi, trước nhìn khắp cả núi

rừng rộng lớn, ngắm mây mù tràn lan, nghe gió núi thét gào, sau đó mới

trở lại trần gian, dọc theo đường mòn trong rừng chậm rãi đi xuống.

Ra khỏi rừng rậm, rẽ một khúc ngoặt là có thể thấy ngay phía trước

một lư hương to nghi ngút hương khói, đương nhiên, càng làm người ta chú ý hơn là một toà bảo tháp bảy tầng cổ kính đồ sộ. Lúc này gió núi thổi

chầm chậm, phía trên tháp cao chót vót, mỗi tầng bảo tháp bốn góc đều có treo chuông sẽ phát ra những tiếng lanh canh vui tai, xen lẫn với vô số tiếng chim lảnh lót quanh chùa, giống như một khúc nhạc của thần tiên.

Mọi người vừa đi vừa hỏi Không Sắc làm sao lại rớt xuống vách núi,

Không Sắc chỉ chỉ vào gùi trúc trên người Phạm Bạch Thái, nói là đi hái

thuốc, hắn từ dưới vách núi leo lên, không ngờ hái được thuốc xong thì

mỏm đá dưới chân không chịu được sức nặng liền rơi xuống, sau đó cứ như

vậy bị treo giữa không trung, không thể đi xuống cũng không thể leo lên, suốt một canh giờ.

Trong lúc kể lại, Không Sắc đột nhiên nhớ ra cái cuốc nhỏ đào thuốc

của mình còn chưa nhặt lại trở về, hỏi ra thì nó bị rơi xuống bãi đá bên dưới, Tiểu Ngư thuận miệng liền bảo Phạm Đại đi tìm trở về. Còn lại bốn người tiếp tục đi dọc đường mòn một đoạn nữa, theo cửa bên của chùa đi vào. Không Sắc dẫn theo bọn họ đi gặp sư phụ của mình, đồng thời gặp

trụ trì xin lỗi hôm nay không thể đến tụng kinh buổi sớm.

Trụ trì Vô Giới đại sư là một vị cao tăng rất hiền lành, biết hắn

suýt mất mạng trên vách núi, tự nhiên sẽ không vì vậy mà trách tội, chỉ

vẻ mặt ôn hòa dặn Không Sắc cần đi thay quần áo tắm rửa sạch sẽ rồi mới

có thể đến trước Phật bù lại bài kinh buổi sớm. Không Sắc tuân mệnh, lễ

phép quay về phía mọi người chào rồi mới đi.

Tiểu Ngư vốn dĩ tưởng rằng có thể có đồ đệ xuất sắc như Không Sắc như vậy thì sư phụ hẳn là cũng có chút gì đặc biệt, nhưng sau khi gặp cũng

chỉ thấy là một lão hòa thượng tuổi đã quá sáu mươi, dung mạo và cách

nói năng cũng không có gì khác biệt, liền để Phạm Bạch Thái và La Đản

rời đi, bản thân mình cũng đi theo con đường quen thuộc đến một điện thờ vô cùng đơn sơ ngồi xếp bằng, tĩnh tâm như mọi bận.

Nếu là như những ngày trước, nàng chỉ cần ngồi xuống là có thể ngồi

liền trên dưới một canh giờ, nhưng hôm nay mới trầm tư mặc tưởng một lát liền có cảm giác có người bước vào trong viện, còn mang theo những

tiếng cười nói, hiển nhiên là có khách hành hương hoặc du khách đang

tiến vào.

Tiểu Ngư đứng dậy nhìn ra khỏi cửa sổ, đã thấy người tiến vào đều là

nam nhân cẩm y hoa phục, không phải ra vẻ ngông nghênh kiêu ngạo thì

cũng là bộ dạng đáng khinh, trong lòng không ngừng cảm thấy ghê tởm,

nghĩ một chút, rất nhanh liền chạy ra sau tượng phật núp kín. Chùa này

là chùa của hòa thượng, nàng một thiếu nữ không lễ Phật cũng không thăm

viếng mà lại ngồi bên cạnh bồ đoàn, dù sao cũng có vẻ kỳ quái, huống chi những người này vừa nhìn đã thấy chán ghét, vẫn là tránh đi thì tốt

hơn.

Bồ đoàn: Bồ-đoàn là một danh từ kép được phối hợp bởi hai

thành tố: Bồ là cỏ bồ, đoàn là tròn. Người xưa dùng cỏ bện lại thành nệm có hình dáng tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh.

“Lâm đại nhân, nơi này cảnh trí không tệ đúng không?” Một thanh âm nịnh nọt nói.

“Ừ, coi như không tồi.” Lập tức vang lên một thanh âm sặc mùi quan

cao chức trọng đáp lại, “Chỉ là miếu thờ không khỏi quá thô giản, Bồ tát này cũng quá nhỏ, không bằng được so với đạo gia môn đệ của ta.”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Giọng nói đầu tiên vội vàng phụ họa,

“Miếu nhỏ như vậy sao có thể xứng với người tôn quý như đại nhân ngài

chứ? Đại nhân, hay là chúng ta đến bảo tháp kia thăm thú được không?”

“Hừm!”

Đám người đi qua với vài câu ít ỏi cuối cùng cũng trả lại thanh tịnh

cho Tiểu Ngư. Xác định bọn họ đã rời đi, Tiểu Ngư lại một lần nữa ngồi

xếp bằng xuống, những người này mặc dù có chút đáng ghét, có điều chẳng

liên quan gì đến nàng, coi như nhìn thấy mấy con chuột chạy qua thôi,

nàng dù sao cũng không nhất định phải chạy theo đuổi đánh đến chết mới

thôi!

Bĩu môi, Tiểu Ngư rất nhanh liền ném việc này ra sau đầu, lại tiếp

tục tĩnh tọa. Nhưng hôm nay dường như nhất định không để nàng được yên,

không quá một lúc lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, đại

khái có ba người đang đến. Tiểu Ngư trợn mắt xem thường, đành lần thứ

hai đứng dậy.

“Thật bực mình, sao chỗ nào cũng đụng phải kẻ như thế chứ?” Một thanh âm còn trẻ căm giận nói.

“Nơi này cách châu phủ không quá ba mươi dặm, phong cảnh tươi đẹp vô

cùng, hôm nay lại là ngày hưu mộc, gặp phải cũng là khó tránh khỏi,

chúng ta cẩn thận chút, chớ để chạm mặt với bọn họ là được. Bác Trữ

huynh, đừng có rầu rĩ nữa.” Một thanh âm khoan hậu cười nhẹ khuyên nhủ,

rồi tựa hồ như nói với người còn lại: “Hiền đệ, đây là lần đầu tiên đệ

tới đây, cảm thấy thế nào?”

“Lối vào tự thâm u, chùa giấu trong núi thẳm, nếu muốn tìm tiên cảnh, tĩnh lặng dẫn bước vào.. Nơi đây trang điện kính cẩn, bách xanh tùng

biếc, gió lạ vờn quanh, bảo tháp cao thẳng, thật là một nơi tuyệt diệu.

Nếu không phải tiểu đệ ít ngày nữa phải đến trường học, thật đúng là

muốn ở chỗ này lại một thời gian.” Giọng nói thứ ba trong sáng mang theo chút trẻ con, thi cú giai từ hạ bút thành văn, thật khiến Tiểu Ngư cảm

thấy có chút hứng thú, không khỏi lén lút nhấc áo Phật lên, nhìn hé ra

ngoài.

Ồ, ba thư sinh này quả nhiên trông thuận mắt hơn, Tiểu Ngư rất nhanh

nhìn lướt qua, hai người ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, y phục cũng

coi như thanh niên tầng lớp trên, lại dời mắt sang người thứ ba thoạt

nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, thiếu niên này không cao không thấp,

bộ dạng rất bình thường, trên người cũng chỉ mặc một bộ đồ vải thường,

riêng chỉ có đôi mắt lại trầm tĩnh có thần, đang chăm chú nhìn lên mấy

cái cột liền nhau bên trên.

“Hiền đệ nếu thực thích nơi này, chúng ta đêm nay có thể nghỉ lại,

mặc dù không thể coi là ở lại lâu dài, nhưng cũng có thể sớm chiều nghe

tiếng chuông chùa, dạo chơi rừng núi, cũng không phải là không thể tận

hứng?” Thanh âm khoan hậu cười nói.

“Điều này.. chỉ sợ làm chậm trễ hành trình.” Thiếu niên bộ dáng bình thường do dự một chút.

“Aiz, chuyện này có sao đâu, đợi khi trở lại trong thành, bảo đại ca

phái người đưa đệ một đoạn đường là được, đảm bảo không chậm trễ thời

gian của đệ.” Người thanh niên thứ nhất hai hàng lông mày dày đậm, đôi

mắt to tròn lại không cho là đúng, nói chen vào.

“Đúng vậy, hiền đệ cứ yên tâm, ngu huynh tuyệt sẽ không để đệ bỏ lỡ

kỳ hẹn đâu.” Người thanh niên béo nhất trong ba người, tuổi cũng lớn

nhất nhưng khí chất cũng trầm tĩnh nhất mỉm cười nói.

Bọn họ hai người thay nhau khuyên, thiếu niên y phục giản dị kia cuối cùng cũng đồng ý, người thanh niên lớn tuổi nhất liền đề nghị cúi đầu

bái Bồ tát, cầu bình an cho dân chúng Nhữ Châu. Còn chưa bái lạy, người

thanh niên mắt to lẩm bẩm, Nhữ Châu có họ Lâm, dân chúng chỉ sợ càng

không thể yên vui nổi. Người thanh niên lớn tuổi nhẹ giọng quở trách,

nhắc hắn Lâm đại nhân kia còn ở trong chùa, nói năng cần phải cẩn thận.

Ba người quỳ xuống trước Phật, đều tự cúi đầu bái lạy rồi tự cầu nguyện, sau đó rời khỏi điện thờ.

Sẽ không còn ai đến nữa chứ? Tiểu Ngư lại từ sau tượng phật đi ra,

buồn bực nhìn bên ngoài, đang muốn tiếp tục ngồi, nhưng nghĩ một chút

lại cảm thấy thôi đi thì hơn.. Bỏ đi, ai mà biết còn có thể bị quấy rầy

nữa hay không? Đi ra ngoài dạo vậy, ba người vừa rồi không ngờ lại đều

cầu nguyện tạo phúc cho xã tắc, hơn nữa ý tứ vô cùng chân thành, dù sao

cũng không có vấn đề gì, gặp lại lần nữa cũng không ngại, nhìn thử xem

là những người như thế nào.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 51
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...