Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 114

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ta còn có chút việc, mọi người về trước đi!” Cơm nước xong, Tiểu Ngư đã có quyết định.

“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?” Phạm Bạch Thái thuận miệng hỏi.

“Tỷ tỷ có một việc quan trọng phải nhanh chóng đến xem.” Tiểu Ngư không nói rõ, chỉ

xoa xoa đầu nó, “Nếu đệ còn muốn chơi nữa thì bảo Nhị thúc và ca ca đi

cùng một lúc, có điều không được chơi quá lâu, phải về sớm một chút làm

bài tập.”

“Dạ.” Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn gật đầu, thấy Tiểu Ngư không muốn nói thì không cố hỏi nữa. Phạm Đại cũng đảo

tròng mắt, chuyện quan trọng? Bọn họ mới đến kinh thành được mấy ngày,

có thể có chuyện gì quan trọng? Hay là…

Nghĩ đến lão già quái dị vừa gặp phải lúc nãy, Phạm Đại len lén cười, hay là cháu gái ngoan của hắn đã hối hận,

muốn lén quay lại tìm lão già kia? Hắc hắc, hắn đã nói rồi mà, Tiểu Ngư

nếu đã bước chân vào võ đạo, sẽ không thể thờ ơ với võ học cao thâm

được, nếu không phải bởi vì mình đã quá lớn tuổi, lại đã tự thành một

môn phái, hắn còn muốn bái lão già kia làm thầy nữa cơ! (Nhị thúc ngốc vẫn hoàn ngốc = =)

Phạm Đại đứng tại chỗ tự cho là đúng âm

thầm đoán, lại không biết đối với võ học, ngoại trừ có mục đích đặc

biệt, trên đời này có mấy người nữ nhân nguyện ý đem toàn bộ cuộc sống

của mình theo đuổi chìm đắm vào võ học vô tận chứ? Càng đừng nói đến

người lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn cuộc sống qua ngày khá hơn một chút, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến có cách nào kiếm khoản tiền lớn sống thoải mái qua ngày như Tiểu Ngư.

“Cháu gái ngoan, vậy chuyện hôm nay cháu bảo ta tìm hiểu thì sao?”

“Không vội, chờ ta trở về cũng không

muộn.” Tiểu Ngư cảnh giác nhìn bốn phía. “Nhị thúc, thúc phải trông nom

Đông Đông và La Đản, không cho phép dẫn bọn chúng đi gặp những loại

người lộn xộn nào hết!”

“Được.” Phạm Đại lập tức cam đoan, trong

lòng lại càng đắc ý cười trộm, cháu gái ngoan nói như vậy, tất nhiên có ý là không cho hắn đi tìm lão già kia, miễn cho bị mình bắt gặp nó quay

lại, mặt mũi thể diện chịu không nổi. Được rồi. Vậy hắn sẽ không đi quấy rầy bọn họ, miễn cho trở thành cầu xin quá lại khiến lão già quái dị

kia mất hứng không chịu nhận. (= =|||)

Tiểu Ngư thấy khóe miệng Phạm Đại nhếch

lên cười trộm, tưởng rằng hắn lại nghĩ ra cái gì quỷ quái trong lòng,

liền nghiêm túc dặn dò lại một lần, sau đó nhìn bọn họ đi rồi mới xoay

người.

Tiểu Ngư tuy rằng sớm biết thời Tống ngõa tứ câu lan vô cùng hưng thịnh, nhưng sau khi đi sang con đường tập

trung nhiều ngõa tứ, vẫn cảm thấy ngây người vì sự náo nhiệt và phồn hoa của nó.

Những người lui tới trên đường, có người y phục quý giá đẹp đẽ, có người mặc đồ thường dân, có trường bào, có áo

ngắn, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đủ các hạng người. Có người đi

thẳng đến tòa lầu mình đã chọn, có người lại cùng bạn bè thảo luận nên

vào ngõa tứ nào xem diễn. Điểm xuyết trong đó còn có quầy hàng ven

đường, xe ngựa.. đủ các loại không chịu thua kém hậu thế chút nào.

Tiểu Ngư đi theo đám đông vào một tòa ngõa tứ trông có vẻ quy mô.

Sau khi vào cửa, chỉ thấy bên trong có

những nhà rạp lớn, có cái mở rộng, có cái dùng màn che khuất. Bên trong

những người đi tới đi lui còn náo nhiệt hơn so với bên ngoài, xen giữa

còn có rao hàng bán điểm tâm, có bày bàn nhỏ xem bói xem tướng, còn có

quầy bán các loại đồ ăn, bán thuốc hoặc bán quần áo đồ đạc trang sức,

chẳng khác nào một khu chợ nhỏ. Một vài nhà rạp hoặc nhà lầu đứng riêng

lẻ, ở cửa còn có người đứng gác.

Tiểu Ngư kinh ngạc vô cùng, sờ túi tiền

của mình, nghĩ thầm, nếu rạp nào cũng phải mua vé vào cửa để xem, hiển

nhiên là không thể, điều kiện kinh tế trong nhà không chịu nổi tiêu dùng như vậy, xem ra chỉ có thể nghĩ cách nhân lúc người ta không chú ý mà

trà trộn vào thôi.

Nhẹ nhàng khéo léo chuồn vào một cửa sổ

tòa lầu, không một tiếng động nhập vào đám người xem hỗn loạn bên trong, Tiểu Ngư bỗng nhịn không được bật cười một tiếng, lần trước đi mua

thuốc phải leo tường hai lần, đến giờ hành động này đúng là càng ngày

càng thuận tay, có lẽ ngày nào đó thật sự kiếm sống không nổi nữa thì

còn có thể đi làm nữ phi tặc ấy chứ!

Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy trên đài màn

che được kéo mở, bên trong đi ra một cặp chị em xinh đẹp, vẽ trang điểm

trên mặt rất đậm, trang phục kiều diễm, thướt tha nhiều vẻ, bắt đầu múa.

Kia thân hình yểu điệu mềm mại, kia ánh

mắt câu hồn đoạt phách, gần như chỉ bày ra mấy tư thế liền được cả đám

đông reo hò. Có mấy người hào phóng đã sớm ném tiền lên trên đài, hai

chị em kia có lẽ đã rất quen thuộc, trong lúc linh hoạt chuyển động,

những đồng tiền này thoạt nhìn đều ném vào người, nhưng chỉ dính vào tay áo hay dải váy, hiếm khi mới có một hai đồng tiền có thể ném trúng thân mình các nàng.

Tiểu Ngư mỉm cười, đúng là một cặp chị em xinh đẹp thông minh.

Xem xong biểu diễn múa, Tiểu Ngư lặng yên đi vào phòng diễn, liền thấy những đồng tiền khán giả thưởng ban nãy có hơn phân nửa được một người đàn ông xưng là quản sự cầm, người nọ cầm

tiền, ánh mắt nhìn hai chị em vẫn còn liếc tới liếc lui. Hai chị em

dường như đã quen với ánh mắt dâm loạn như vậy, trên mặt tuy đã giận đến tái nhợt, nhưng vẫn nhịn xuống.

Tiểu Ngư sau khi nghe xong quản sự kia nhắc nhở hai nàng ngày mai vẫn như cũ đến biểu diễn đúng giờ liền lặng lẽ rời đi.

Nửa canh giờ tiếp theo, Tiểu Ngư đã xem

qua những ngõa tứ lớn nhỏ khác nhau, cơ bản đã tham quan hết một lượt

các tiết mục thời đại này, đồng thời cũng lén đi xem hậu trường phía sau của mỗi chỗ, nghe lén đủ loại nghệ nhân trò chuyện và oán giận, rất

nhanh liền có tính toán đại thể.

Hôm nay quan sát, tổng thể mà nói vẫn là

tương đối mới mẻ, nhưng có thể nhìn ra, những câu lan ngõa tứ này hình

thành chưa được lâu, nơi biểu diễn bình thường cũng không lớn, gian câu

lan lớn nhất nàng xem, nhiều lắm chỉ có thể chứa được mấy trăm người mà

thôi. Hơn nữa các tiết mục khác nhau, biểu diễn chủ yếu là dựa vào thân

thể như múa hay xiếc thì còn đỡ, nhưng một khi dưới đài không giữ được

trật tự, người cười người nói người ăn uống tán phét, thậm chí còn có

trẻ con khóc… những trò hát nói vui cười liền mệt chết cổ họng, thật sự

là vất vả.

Từ trong ngõa tứ đủ các loại mùi vị khác nhau đi ra, Tiểu Ngư đầu tiên là hít thở sâu mấy hơi không khí thoáng đãng mát mẻ.

Có lẽ, hoàn cảnh trình độ như vậy đối với người xưa mà nói đã là vô cùng không tồi rồi, nhưng đối với nàng… Tiểu

Ngư lắc đầu, ở kiếp trước, những chương trình tạp kỹ biểu diễn buổi tối

đã xem đến phát ngán, những biểu diễn phần lớn đều còn đơn giản sơ sài

thế này chẳng có gì hứng thú cả.

Đối với nàng mà nói, hôm nay đi qua hơn

mười tòa lầu rạp, cũng chỉ có màn múa của hai chị em kia và tiết mục

bằng miệng bắt chước âm thanh các loại động vật của một người gầy còm

tránh sau màn che là còn đỡ chút. Có điều, nói đi cũng phải nói lại,

hiện giờ chẳng phải vì điều kiện cổ đại có hạn, giải trí không đủ phong

phú mới có thể cho nàng một linh hồn xuyên không sống qua hai kiếp có

được cơ hội tốt hay sao?

Đi một vòng, Tiểu Ngư lòng đầy tự tin, quyết định tự mình ra trận thử sức.

Tòa lầu cao đến đâu cũng phải xây dựng từ nền móng dưới đất, nếu nàng muốn ở thời đại này tạo ra ca kịch hoàn

chỉnh, đầu tiên phải khiến tài nghệ của bản thân mình có chỗ đứng vững

chân trong ngành nghề này, xây dựng danh khí, bằng không, có người nào

chịu đồng ý đến học với nàng? Có tòa ngõa tứ nào chịu chủ động đến mời

nàng?

Đạo lý này, kỳ thật là cùng loại với đạo lý ở kiếp trước: nghệ sĩ nổi tiếng mới có nhiều người chú ý.

Rời khỏi ngõa tứ, tìm một nơi tương đối

vắng lặng thấp giọng ôn lại mấy đoạn đã nhiều năm chưa hát, Tiểu Ngư

chọn một khúc “Thiên nữ tán hoa” tiết tấu vui vẻ theo làn điệu hoàng mai tiểu điều làm nước cờ đầu, lại đi mua một tấm khăn sa mỏng nhẹ nhàng

che gương mặt mình lại, sau đó chọn một ngõa tứ đủ quy mô nhất, lòng đầy tự tin vào cửa tìm gặp.

Hoàng mai tiểu điều: (tiểu

điều: điệu hát nhỏ) Điệu hát dân gian xuất phát từ một địa phương là

huyện Hoàng Mai (nên gọi là hoàng mai tiểu điều), phát triển từ đời

Minh.

Hai khắc (30 phút) sau, Tiểu Ngư

mỉm cười từ trong ngõa tứ bước ra đường, trong túi đã có hơn một trăm

văn tiền, đó là tiền đặt cọc để nàng ngày mai lên đài chính thức biểu

diễn.

Về phần sau đó sẽ phân chia tiền thế nào, khóe miệng dưới khăn của Tiểu Ngư cong lên châm biếm, quản sự họ Đồng

kia nếu nghĩ nàng chỉ là một thiếu nữ còn non nớt dễ lừa gạt, vậy thì về sau phải thất vọng rồi. Chỉ cần ngày mai nàng lên biểu diễn thành danh, còn sợ ngõa tứ trong kinh thành này không tìm tới cửa hay sao?

Mặt trời đã ngả bóng, ánh nắng ấm áp,

Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn tòa ngõa tứ mình vừa bước ra khỏi, cùng với

quản sự núp sau cửa sổ lầu hai vẫn nhìn theo nàng, cười thản nhiên.

Chim sẻ nhỏ sao biết được chí lớn của

hồng hộc*? Bọn họ tưởng rằng nàng chỉ muốn làm một ca kép thành danh

sao? Nhầm rồi, điều nàng muốn, còn xa hơn rất nhiều không chỉ thế này

đâu!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 114
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...