Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 47

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày hôm sau, tinh mơ đất trời đã mênh mông rực sáng, Tiểu Ngư theo

thói quen tỉnh dậy. Mặc quần áo, cột chặt tất, đi giày, tùy tiện cột tóc lại thành một cái đuôi ngựa, cầm lấy thanh mộc kiếm mấy năm nay nàng

vẫn luôn sử dụng và một bọc vải nhỏ, lặng yên không tiếng động nhảy qua

cửa sổ ra ngoài.

“Sư tỷ.” Trong sân như thường lệ đã có một thân hình cao lớn đang

đợi, trên tay hắn cũng cầm một món vũ khí cong cong, nhìn kỹ sẽ thấy là

một thanh mộc đao rất nặng, có điều khác với Tiểu Ngư là, tay kia của

hắn không phải cầm bao quần áo mà là một cái giỏ trúc.

“Ừ, đi thôi.” Tiểu Ngư thấp giọng.

Hai người thi triển khinh công, cùng sóng vai chạy về phía sau núi,

gió sớm còn mang theo chút giá lạnh của đêm, ào ào tạt vào áo đơn trên

người Tiểu Ngư, ngấm thẳng vào da thịt. Tiểu Ngư không tránh cũng không

che mình, ngược lại chính diện nghênh đón, để thể xác và tinh thần của

bản thân hoàn toàn thả lỏng trong bầu không khí tràn ngập hơi sương và

hương thơm của đất.

Im lặng chạy một lúc, thôn nhỏ rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau, núi

rừng chậm rãi hiện ra rõ ràng trước mắt. Hai người chạy vào trong núi,

thành thạo tìm được một mỏm đá cao chót vót, liền cùng đặt bao đồ và giỏ trúc xuống đất, nhảy lên trên đỉnh mỏm núi đá. Tiểu Ngư quát khẽ một

tiếng, bắt đầu tấn công trước tiên, hai người ngay trên mỏm đá ngươi qua ta lại giao thủ.

Lúc này núi rừng còn chưa tỉnh, chim chóc cũng chưa bay đi kiếm mồi,

làn sương khói màu lam lượn lờ phiêu đãng trên đỉnh những ngọn cây rừng, có thể thấy được những bụi cây và bãi cỏ lờ mờ bên cưới, nhưng hai thân hình trên mỏm núi nhô hẳn ra kia lại vô cùng nổi bật, thỉnh thoảng phi

thân nhảy lên rồi lại mạnh mẽ sà xuống như thần tiên hạ phàm.

Dần dần, trong không khí dường như có một mùi hương thơm ngát lan

tỏa, không biết là hương của hoa dại sớm nở hay là đến từ ai đó đang

không ngừng rơi mồ hôi, ẩn hiện, nhàn nhạt, lại như thấp thoáng lúc có

lúc không phớt vào mũi La Đản, giống như một bàn tay mềm mại nghịch

ngợm, như có như không kích thích tình cảm sơ khai của tuổi trẻ. Suối

tóc đen bóng chỉ cột lại đơn giản thả xuống bay lớt phớt, theo những

động tác của chủ nhân mà uốn lên lượn xuống, giống như một điệu múa

nhanh nhẹn tuyệt đẹp, lờ mờ, La Đản phảng phất như vừa nghe thấy tiếng

cười lanh lảnh trong vắt như chuông ngân kia..

Cạch..

Đao kiếm chạm nhau, một cỗ lực mạnh mẽ ập đến khiến thân hình La Đản

chấn động, lùi lại mấy bước, lại quên mất mình đang ở trên một mỏm đá

cao, thân thể nhất thời bị hụt xuống.

Mắt thấy bản thân sắp ngã xuống những mỏm đá lổm ngổm bên dưới thì

một bàn tay trắng nõn đã đúng lúc nắm lấy vạt áo hắn, kéo nhẹ một cái,

La Đản mới thăng bằng lại được thân hình sắp ngã ngửa về phía sau. Thân

thể mất khống chế cùng với mồ hôi lạnh toát ra sau lưng khiến La Đản lập tức từ trong mê đắm tỉnh lại, vừa nhìn lên, một đôi mắt gần trong gang

tấc phát ra những tia sáng nhỏ rực rỡ quang mang bức người đang hung dữ

trừng mắt nhìn hắn.

“Đản Nhi, đệ đang làm cái gì? Ngay cả một chút lực đạo như vậy cũng

không chặn lại được, đệ đang muốn nhường ta sao? Đã nói qua bao nhiêu

lần, những lúc luyện tập nhất định phải toàn lực ứng phó kia mà.” Tiểu

Ngư không chút khách khí mắng, may mắn vừa rồi khi đao kiếm chạm nhau

nàng cảm giác được khí lực La Đản bất thường, mới đúng lúc ra tay, nếu

không tên nhóc này hôm nay ít nhất cũng sẽ phải chịu chút đau đớn.

Ha, sao nàng lại không nghĩ ra kỳ thật hẳn là để nó chịu ít đau khổ nhỉ! Miễn cho khi luyện võ nó lại lơ đãng.

“Ta…” Gương mặt tuấn tú của La Đản nhất thời đỏ rực, muốn mở miệng,

trong mũi lại càng mẫn cảm ngửi thấy làn hương kia, thấm qua vạt áo bị

mồ hôi làm ướt, lại như có thể rõ ràng cảm nhận được những ngón tay đang cầm vạt áo của mình, đặt trên ngực mình, một luồng rung động nhất thời

từ trong lồng ngực ùa ra, khí huyết toàn thân giống như bị triệu hồi,

trong nháy mắt trở nên sôi trào.

“Ta cái gì mà ta? Đản Nhi, dạo này đệ có chuyện gì vậy? Tại sao đang

trong lúc luyện võ lại bị phân tâm? Khí lực sử ra như gãi ngứa, có đập

muỗi cũng không chết nổi. Đệ có biết không, nếu vừa rồi đứng trước mặt

mà là kẻ địch thực sự, nếu mất tập trung như đệ đã sớm bị người ta một

kiếm chém chết rồi.” Tiểu Ngư căn bản không phát hiện ra tâm tư của tiểu sư đệ so với nàng còn lớn hơn những hai tuổi này, tiếp tục đùng đùng

giáo huấn, đồng thời bàn tay đang túm áo hắn cũng buông ra.

Tuy nói học võ không phải vì so đo cao thấp với ai, nhưng nếu đã học

thì nhất định phải tập luyện thật tốt, vì người trong giang hồ mặc kệ

bạn phân tâm hay không phân tâm, nếu bạn không học võ, người ta có thể

coi thường không thèm ức hiếp, nhưng nếu đã học võ, liền xem như người

trong giang hồ, đánh nhau với người ta cho dù có là thua mất tính mạng

cũng chỉ có thể nói, bản lĩnh không bằng người.

Nhưng đứng trước mặt ta không phải kẻ địch, mà là nàng.

La Đản nhịn không được trong lòng phản bác lại một câu, nhưng trên

mặt cũng chỉ là xấu hổ không thôi, hạ mí mắt nói: “Xin lỗi, sư tỷ, là ta không tốt.”

“Lại một lần! Nếu còn phân tâm nữa, ta sẽ không khách khí.” Tiểu Ngư

trừng mắt nói, cũng không thèm đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt nữa, sau

gáy như có một con mắt nhảy lùi về phía sau, lấy thế kim kê độc lập* đứng trên một khối đá khác, điều chỉnh lại hô hấp một chút rồi tiếp tục tấn công một lần nữa.

Nhị thúc đã từng nói, khi cao thủ giao chiến, có đôi khi một động tác thừa thãi rất nhỏ thôi cũng có thể trở thành nhược điểm chí mạng, bởi

vì có lẽ ngay lúc bạn lau mồ hôi thì mũi kiếm và ám khí của kẻ thù đã

đợi sẵn như rắn độc ập đến rồi.

Trước đây nàng nghe lời này cũng từng chỉ cười nhạt, dù sao nàng

luyện võ cũng chỉ vì muốn tăng cường năng lực của mình, để ngừa vạn nhất mà thôi, cũng chẳng phải thật sự muốn đi làm cái gì mà hiệp nữ trừ bạo

an dân, cứu tế thiên hạ, tranh thiên hạ đệ nhất gì đó để chứng minh võ

học Phạm gia võ đạo thượng thừa, bởi vậy cũng chẳng để ý đến câu cảnh

báo nho nhỏ đó của Phạm Đại.

Thế nhưng Phạm Đại bình thường yêu thương thì yêu thương, một khi đến thời điểm dạy võ công thì một chút cũng không lưu tình, một lần, hai

lần, ba lần, Tiểu Ngư chỉ cần phân tâm một chút, cây gậy của hắn sẽ hạ

xuống người. Bất kể là tay hay chân, hoặc là cái mông nhỏ nơi kỳ thật

không đau nhất nhưng sẽ khiến người ta điên tiết nhất, chỉ cần không cẩn thận, cây gậy kia sẽ linh hoạt như một con rắn, thực thi trừng phạt.

Lâu dần, Tiểu Ngư chỉ có thể bị ép buộc thành thói quen rất tốt là một

khi bắt đầu luyện võ hoặc ra chiêu liền tuyệt đối tập trung, toàn lực

ứng phó.

Có điều Phạm Đại tuy nghiêm khắc với nàng nhưng đối với La Đản lại dễ dãi hơn rất nhiều. Vì đầu tiên, trong lòng hắn cháu gái bảo bối mới là

xếp hạng nhất, mà thứ hai, La Đản tự mình có sư phụ, hắn không cần

chuyện gì cũng quan tâm. Nhưng Phạm Thông tuy là sư phụ người ta mà bản

tính lại khó sửa, mỗi một ngày luôn luôn hơn nửa ngày là đang bận giúp

người ta, tự nhiên là không có khả năng giống Phạm Đại sát sao coi sóc

đồ đệ của mình, chỉ là cách hai ba ngày hỏi qua một chút, mười ngày nửa

tháng lại kiểm tra một lần, hai ba tháng tiến hành một lần thi đấu lớn

là thôi, cũng may La Đản tự mình vô cùng siêng năng, cũng không cần Phạm Thông nhọc lòng lo lắng.

“Dạ.” Tiểu Ngư hết răn dạy lại tỏ vẻ mặt nghiêm nghị, khiến chút mơ

mộng trong lòng La Đản mới hình thành liền lập tức như bị gió lạnh thổi

bay. Vội hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc khác lại, ngưng lực nơi tay,

tùy thời chuẩn bị tiếp đón tấn công mạnh mẽ của Tiểu Ngư.

Tiểu sư tỷ này của hắn tuổi tuy nhỏ, nhưng giống như sư phụ và sư

thúc nói, thật sự là trời sinh kỳ tài luyện võ, hơn nữa lại có thần lực, hắn mặc dù lớn hơn hai tuổi lại là con trai, nhưng một năm trở lại đây, mỗi lần tiếp chiêu nếu không dùng toàn lực thì thật sự chịu không nổi

lực đạo của nàng.

Thằng nhóc này, mới mười lăm tuổi đã nghĩ đến mấy cái chuyện tình

cảm lăng nhăng, thảo nào mỗi lần đều đánh không lại cháu gái ngoan của

ta. Có điều, nói đi cũng nói lại, cháu gái ngoan thật là nhân tài

giống hắn, đầu óc thông minh nói chút liền hiểu, học một biết mười, trên đời này sao có thể tìm ra người thứ hai chứ.

Cách đó không xa trên một cây đại thụ, Phạm Đại đang chân bắt chéo

nhởn nhơ ngồi trên chạc cây, miệng cắn một mảnh lá, đắc ý nhìn chăm chú

về phía mỏm đá, chỉ là nhìn nhìn, đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, khi lần đầu tiên hắn gặp người nào đó, người nào đó tựa hồ cũng mới mười

lăm tuổi.

Thoáng chốc đã ba năm trôi qua, người đó đã sớm không phải một cô gái nhỏ nữa, đã lấy chồng rồi chăng? Nàng hiện tại, trong lòng hẳn là còn

hận hắn? Hoặc là, có lẽ người ta đã sớm quên hắn rồi, dù sao, làm quận

chúa hoàng gia, dù có dung túng nàng thế nào đi nữa cũng không thể để

nàng đến hai mươi hai tuổi còn chưa gả cho ai được!

Quên đi, nghĩ mấy thứ này làm gì! Dù sao Phạm gia đã có Tùng Tùng nối dõi, Phạm Đại hắn cũng không cần nhất định phải lấy ai, cứ như vậy cả

đời tiếu ngạo giang hồ đi! Anh hùng sao, một người khí khái đến đâu, một khí dính vào nhi nữ tình trường liền chẳng hay ho.

Đúng, vẫn là nhanh nhanh đem mấy thứ dưới gốc cây này bán lấy tiền uống rượu thì hơn!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...