Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 136

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ái!”

“Ối da..”

“Mẹ ơi..”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong

nguy cấp, Lí Đức đang lòng nóng như lửa đốt còn chưa kịp hô lên thân

phận đại Boss của Triệu Trinh, đám tay sai kia nắm đấm chưa vung được

một nửa, chân thối mới giơ lên đều đột ngột vô cùng ăn ý kêu to nhảy

chôm chổm thành một vũ điệu rất kỳ dị.

Chỉ thấy bọn chúng một chốc thì bo bụng,

chốc thì ưỡn ngực, chốc thì xoay trái, chốc lại xoay phải, hai tay ra

sức khua khắng, chắn mặt, che mông, bo lưng, níu tay, ôm chân, rụt cổ…

Cố tình mỗi tư thế đều không giống nhau, kết hợp với tiếng kêu rên ngửa

mặt hoặc cúi đầu, cùng với tiếng đồng xu thỉnh thoảng từ trên người bọn

chúng rơi xuống mặt đường, cả con đường nhất thời vì những vũ công này

mà trở nên đầy ắp sức sống, vui vẻ náo nhiệt.

Một màn quỷ dị đột ngột diễn ra, nhất

thời khiến mọi người sợ ngây người. Gã vô lại sau mấy giây choáng váng

cuối cùng nghĩ ra phải ẩn náu, kéo hai tên tay sai đang giữ hai tỷ muội

qua chắn trước người, chỉ dám lộ ra cái đầu đảo mắt nhìn xung quanh,

phản ứng đầu tiên là trừng mắt nhìn về phía hai chủ tớ kia.

Liền thấy hai chủ tớ đối diện giống như

không biết chuyện gì, một người vẫn còn giữ nguyên tư thế hai tay giang

ra, cằm đã ngạc nhiên đến sắp rơi xuống, một người thì hiếu kỳ nhìn xung quanh tìm kiếm người âm thầm giúp đỡ mình, gương mặt ôn nhã một lần nữa hiện lên ý cười. Lại nhìn bốn phía, dân chúng vây xem đông nghịt, trên

mặt mỗi người đều là vẻ hưng phấn khi xem kịch, mỗi người đều giống như

là kẻ hạ độc thủ, nhưng trông như cũng chẳng ai có năng lực làm ra

chuyện đó.

“Ai? Là ai?” Gã vô lại nhìn một vòng vẫn

không tìm ra kẻ khả nghi, lại nghĩ mình đã an toàn, sự phẫn nộ vì bị ám

toán rốt cuộc chiến thắng kinh ngạc và sợ hãi, nổi trận lôi đình gào

lên.

Trả lời hắn chính là một tiếng xé gió rất nhỏ, cùng với…

“Á…Ặc…!” Cái miệng của gã vô lại vừa rồi

còn há ra gào to, lập tức đã biến thành một lỗ thủng đầy máu, hai cái

răng cửa đã vinh quang rớt xuống, mà tay sai của hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Cái này gọi là không phải không đáp trả, mà là thời cơ chưa tới. Khi thời cơ vừa đến, lỗ thủng là khó tránh khỏi.

“Công tử công tử…” Thấy chủ tử mình miệng đầy máu me, muốn phun nhưng còn tắc nghẹn trông vô cùng kinh khủng, đám tay sai nhất thời đều cảm thấy bất an, rốt cuộc bất chấp hai tỷ muội và chủ tớ Triệu Trinh, cũng không quản trên người đau đớn, vội lùi lại một chỗ kiểm tra thương thế gã vô lại.

Thân là tay sai, hộ vệ bất lực, quay về

cũng tương đương với tội chết, những đau đớn trên thân thể cũng không

coi như đáng kể. Về phần kẻ âm thầm bắn ám khí, bọn họ cũng phải còn

mạng mới có thể truy tra ra được.

“Đi mau, mau bảo vệ công tử hồi phủ.. Hồi phủ…!” Một gã thuộc hạ coi như còn trấn định vội lấy khăn tay che lại

cái miệng đã đau đến không nói ra lời của gã vô lại. Cả lũ ba chân bốn

cẳng nâng hắn dậy, liều mạng rẽ đám người chạy đi.

“Êêee!”

“Êêê..!

Dân chúng tuy rằng kinh sợ ác danh của

bọn chúng, không thể không tránh ra một lối đi, nhưng miệng cũng không

quên chế giễu vài tiếng, dù sao nhiều người như vậy, một vài tiếng nhỏ

bé gã vô lại cũng không có cách nào truy cứu được.

“Công tử, nơi này không thể ở lâu, vẫn

nên nhanh chóng đi đi thôi!” Trong hỗn loạn, Hợp Đức kéo tỷ tỷ, xuyên

qua đám đông hô lên với Triệu Trinh một câu, liền vội vàng kéo Phi Yến

chạy về phía ngõa tứ.

“Phù!!” Thấy đám vô lại đã đi hết, Lí Đức giống như đại nạn không chết thở phào, lại hít sâu một hơi, vội vàng

quay đầu kiểm tra Triệu Trinh: “Quan… Công tử, người không sao chứ?”

“Ta không sao, Lí Đức, ngươi nhanh nhanh

tìm xem, là vị cao nhân nào giúp chúng ta?” Ánh mắt Triệu Trinh còn đang mải tìm trong đám người, dù sao cũng là tầng lớp trên, được hoàng gia

huấn luyện đã lâu, qua hai giây kinh ngạc lúc đầu, hắn đã sớm trấn định

được. Chỉ là nhìn lại, xung quanh vô số người đang chuyển động, có người nhìn theo gã vô lại rời đi, có người chỉ trỏ bọn họ, cũng có người nhân cơ hội nhặt đồng xu trên mặt đất, nhưng không tìm thấy rốt cuộc là ai

ra tay giúp đỡ chuyện bất bình.

“Dạ.” Lí Đức lau mồ hôi lạnh, cũng thật

sự tìm kiếm, hôm nay nếu không có vị cao nhân này, vạn nhất chủ tử hắn

có làm sao, Lí gia nhà hắn dù có diệt môn tịch biên cửu tộc cũng không

chuộc nổi tội này.

Chỉ là Lí Đức không nghĩ đến, hôm nay giúp đỡ, không chỉ có một vị mà là những hai vị.

“Ám khí của ngươi cũng không tệ!”

Ở một góc nhỏ không ai nhìn thấy, một

thiếu niên gương mặt thật thà nhưng thân mình lại có vẻ uể oải không

xương dựa vào vách tường, tay tung hứng đồng tiền, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười nhìn Tiểu Ngư đứng đối diện, đúng là Đinh Triệt hôm qua còn như đinh đóng cột nói phải suốt đêm đi tìm Tiểu Ngư tỷ thí

nhưng đến giờ mới xuất hiện.

“Như nhau như nhau, thân thủ của ngươi

cũng thế.” Tiểu Ngư thong dong thu những đồng xu lẻ tẻ trong tay áo vào

túi tiền, khẽ cười nói, “ Gõ hai cái răng cửa kia không tồi.”

Mới vừa rồi dạy dỗ đám súc sinh, lại hợp

tác chặt chẽ bất phân thắng bại, khiến nàng có cảm giác thoải mái vì

được phát tiết, tâm tình do đó cũng tốt hơn nhiều.

Đương nhiên, chuyện không thể chấm dứt

đơn giản như vậy, đầu tiên là Hạ Tủng đại nhân trước kia thèm muốn Nhạc

Du, mà nay cháu trai hắn lai ức hiếp Phi Yến Hợp Đức, món nợ này nên

thanh toán cho thật tốt.

“Ngươi không ra tranh công sao?” Đinh

Triệt hất hàm về phía đường cái, “Vị kia không phải nhân vật nhỏ, Bách

Linh các của các người nếu dựa được vào núi này, vinh hoa phú quý nửa

đời sau cũng không phải sầu nữa.”

“Vậy sao công tử không ra đó mà tranh

công?” Lúc này đến lượt Tiểu Ngư tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Chẳng lẽ

công tử không muốn một bước lên mây, tiền đồ vô hạn?”

Đinh Triệt sửng sốt, lập tức cúi đầu mỉm cười, “Thật đúng là tính của ngươi.”

“Tính của tôi?” Đôi mày thanh tú của Tiểu Ngư nhướng lên, cảnh giác trong lòng lại trỗi dậy. “Công tử mới nhận

thức tôi một ngày, đã biết tính của tôi rồi?”

Nàng càng nhìn ánh mắt người này lại càng cảm thấy đối phương nhất định là người mình từng quen biết, gương mặt

kia của hắn tuy rằng xa lạ, nhưng biểu cảm trên mặt gần như tất cả đều

thể hiện bằng đôi mắt và khóe miệng, chẳng lẽ… Tiểu Ngư trong lòng đã

rõ, chẳng lẽ hắn mang mặt nạ da người mà Nhị thúc từng nói đến?

Từ khi biết trên đời này có giang hồ,

nàng vẫn rất hứng thú với mặt nạ da người mà tiểu thuyết võ hiệp thường

nhắc tới, nhất là đoạn ngày chạy trốn kia, không chỉ một lần nghĩ nếu

thật sự có thể dịch dung mà không phải chỉ trông vào thuật hóa trang để

che giấu thì đã tốt hơn, sau này Nhị thúc quả thực chứng minh thế giới

này đúng là có môn tuyệt kỹ dịch dung, nhưng mà rất ít người biết đến,

người có thể thực hiện lại càng ít hơn, mà không phải khắp nơi đều có

như nàng tưởng.

“Biết người do tâm, không liên quan đến

thời gian quen lâu hay ngắn.” Gặp ánh mắt nghiên cứu của nàng, Đinh

Triệt cứng người, biết nàng nổi lòng nghi ngờ, vội vờ như đùa cợt vươn

cánh tay dài, duỗi thắt lưng lười biếng, “Lúc này loạn trong Bách Linh

các của ngươi còn chưa xử lý rõ ràng, ngươi không quay về xem sao?”

Hắn không còn là đứa bé trai dễ dàng nổi nóng như năm đó nữa, nếu không đã quá phí phạm mất ba năm chịu đựng khổ cực.

“Tất nhiên là phải quay về.” Tiểu Ngư thu hồi lại khác thường trong lòng, mỉm cười, “Còn một lúc lâu nữa mới đến

giữa trưa, công tử chớ quên cái hẹn hôm qua, để cho tiểu nữ tạ ơn một

chút. Về phần vị bên ngoài kia, có lẽ công tử vẫn nên giúp Phật giúp đưa về tận Tây Thiên thì tốt hơn.”

“Ngươi thật đúng là phân cho ta một việc

vô ích.” Đinh Triệt im lặng nhìn nàng, muốn nhìn xem trong ánh mắt nàng

có gì không, lại chỉ thấy tĩnh lặng như nước, đầu vai run lên, cả người

lại trở về một thiếu niên thành thật, lập tức bước về phía đường cái.

Trên đường, đám đông đã tản đi hết, Lí

Đức cố gắng khuyên Triệu Trinh: “Quan gia, vị cao thủ kia có lẽ là làm

việc thiện không cần báo đáp, chúng ta đã xem hết cả đường rồi cũng

không tìm thấy, vẫn là nhanh chóng trở về thôi, miễn cho đám vô lại ban

nãy quay lại. Quan gia, cầu ngài đó! Quay về được không?!”

Triệu Trinh thở dài, vẻ mặt ủ rũ, lại nhìn xung quanh nửa ngày mới gật đầu nói: “Thôi, quay về đi.”

Lí Đức mừng rỡ, vội vẫy tay mướn một cỗ

kiệu, mời Triệu Trinh ngồi vào, bản thân còn kinh hồn chưa định vịn cỗ

kiệu một đường cẩn thận nhìn quanh, lại không hề chú ý đến đi phía sau

một quãng không xa, một thiếu niên trông thành thật khờ dại như vừa mới ở nông thôn ra.

Trước kia xem tiểu thuyết và TV, người

dịch dung thường cải trang chính mình thành bộ dạng người không ra

người, quỷ không ra quỷ, nghĩ như vậy có thể che giấu thân phận, lại

không biết rằng kỳ thật phải ẩn nấp trong đám đông, một gương mặt bình

thường thành thực mới là an toàn nhất.

Đợi bọn họ đi xa rồi, Tiểu Ngư mới lắc đầu nhè nhẹ bước ra khỏi ngõ nhỏ, thong dong đi về phía Bách Linh các.

Về phần thiếu niên kia, nàng không tin rằng hôm nay gặp nhau là ngẫu nhiên, nhưng mà, hắn rốt cuộc là ai?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 136
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...