Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 138

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chính Đức lâu, phòng riêng tầng hai.

“Hai vị, đồ ăn đã đưa lên hết, mời hai vị chậm rãi dùng, có gì sai bảo

tiểu nhân chỉ cần kéo sợi dây thừng kia là được.” Tiểu nhị hầu bàn ân

cần cúi thấp người, ánh mắt nhịn không được liếc qua mặt nạ hình con

bướm của Tiểu Ngư một cái, sau đó mới vẻ mặt hưng phấn lui ra.

Chủ nhân Bách Linh các đấy nhé, kể từ khi hắn khó khăn lắm mới vào xem

được một buổi diễn “Ngũ nữ mừng thọ”, liền coi Đông gia đa tài đa nghệ

của Bách Linh các thành thần tượng, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy

tận mắt, còn có thể trực tiếp nói chuyện với nàng, a a a.. thật sự là

rất vinh hạnh.

“Xem ra cô ở kinh thành cũng thật là nổi tiếng!”

Đinh Triệt miễn cưỡng nhấc bầu rượu rót một chén cho mình, hắn và Nhạc

Du giống nhau, đều có một đôi tay thon dài sạch sẽ, có điều, so với Nhạc Du da thịt tinh xảo mềm nhẵn, trắng nõn mà hơi xanh, tay hắn lại có

những đường nét và khí chất của nam nhân, dường như mỗi đốt ngón tay đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng, chỉ cần hắn muốn, đôi bàn tay thon dài thong

thả này lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh khiến người ta kinh

ngạc.

“Một chủ gánh hát kiếm miếng cơm ăn mà thôi.” Tiểu Ngư đưa tay chắn giữa miệng chén và bầu rượu hắn đang giơ tới, khéo léo cự tuyệt: “Cám ơn,

tôi không uống rượu.”

“Không uống rượu?” Đinh Triệt nhíu nhíu mi, nhưng nhìn bên ngoài, làn mi dày của hắn chỉ hơi chuyển động rất nhẹ.

“Đúng vậy.” Tiểu Ngư dường như không chú ý đến biểu tình của Đinh Triệt, chỉ tự mình giơ tay cầm ấm trà bên cạnh rót một chén cho mình, nâng

chén nói: “Hy vọng công tử không để ý tôi lấy trà thay rượu.”

“Là không muốn uống hay không uống được?” Đinh Triệt rõ ràng là không tin.

“Là không uống được.” Tiểu Ngư có chút mất hứng vì hắn nghi ngờ, nhưng vẫn thản nhiên trả lời.

“Ngay cả rượu hoa cúc nhẹ như vậy cũng không thể uống sao?” Đinh Triệt

khẽ đong đưa chén rượu, dường như hắn mới là chủ nhân ân cần tiếp khách.

Rượu này là của tửu lâu tặng kèm, dù là phụ nữ tửu lượng kém mà uống

cũng chỉ đỏ mặt một chút mà thôi, nếu nói Tiểu Ngư mà không uống được

rượu, thật sự khiến hắn khó mà tin nổi. (yên tâm, đến lúc đó ko phải tin bình thường nữa mà là choáng luôn ấy.:))

“Tôi bẩm sinh đã không có tửu lượng, quả thật không thể uống rượu.” Tiểu Ngư nhíu mày, cố nén bực bội tiếp tục giải thích.

“Cho dù không có tửu lượng, nhưng đừng quên cô chính là người giang hồ.

Nội công của cô chẳng lẽ bỏ không đấy sao?” Nàng càng không chịu uống,

Đinh Triệt lại càng dí sát, kiếm chuyện: “Huống chi hôm nay lại là cô

đặc biệt muốn cảm ơn tôi, thân là chủ nhân, ngay cả rượu nhạt cũng không kính một ly với khách, hình như không lễ phép cho lắm thì phải?”

“Tôi cảm thấy thành ý của tôi đã biểu đạt đầy đủ. Huống chi không ai quy định người giang hồ nhất định phải uống rượu, nhất định có thể dùng nội công bức đi hơi rượu, đúng không? Hơn nữa tôi chỉ là một tiểu nữ tử có

chút năng lực tự bảo vệ mình, không coi như là người trong giang hồ gì

đó được. Nếu công tử thích uống thì cứ việc uống, cho dù muốn uống rượu

có nặng có mạnh hơn nữa, tiểu nữ tử cũng vẫn mời được.” Ánh mắt Tiểu Ngư cuối cùng nhịn không được thoáng qua một chút bực bội.

“Chỉ thế đã giận rồi à?” Đinh Triệt phát ra một tiếng cười nhỏ trầm

thấp. “Tôi chỉ hiếu kỳ tửu lượng của cô thấp đến mức nào mà thôi, không

ngờ ngay cả rượu hoa cúc nhạt đến chẳng coi là rượu mà cũng không uống

được.”

“Là do tôi thể chất đặc thù, bất kể rượu gì cũng vừa uống liền say. Đáp

án này công tử hài lòng rồi chứ?” Tiểu Ngư hơi nghiến răng đáp lại. Mịa, nếu không phải nể mặt hắn có ân với Bách Linh các, nàng lại không muốn

nợ nhân tình thì đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi, mặc kệ hắn là khỉ hay

ngựa ở đâu tới, chỉ cần không đến gây sự thì không cần đếm xỉa.

Vốn dĩ nàng cũng không hiểu một người sao lại có thể đụng chút rượu đã

say, mà lại say đến tính tình đại biến, hoàn toàn không giống như bình

thường nữa. Nhưng mà bất kể nàng không chịu tin hay thế nào, thân thể

nửa đường kiếm được này chính là cái dạng thể chất như vậy, chẳng chút

liên quan gì đến võ công cao cường hay không.

Vì mỗi lần nàng không tin mà nếm thử, bất kể lúc đó có lập tức vận công

bức hơi rượu như thế nào, sau khi tỉnh lại thì đều đã nằm trên giường,

hơn nữa hoàn toàn không biết được chuyện sau khi mình say thế nào cả.

Nhưng mỗi lần người trong nhà, trước mặt nàng thì tỏ vẻ bình thường, sau lưng lại lén lút cùng nhau cười trộm, vẻ mặt kỳ dị, khiến cho nàng vô

cùng hoài nghi có phải sau khi mình say đã làm ra chuyện gì ngớ ngẩn.

Nhưng đáng giận là, bất luận nàng cưỡng bức dụ dỗ thế nào, tất cả nam

nhân trong nhà đều nhất trí giữ im lặng, kiên quyết không lộ ra chút

phong thanh nào, khiến cho nàng đến giờ cũng không biết chính mình sau

khi say rượu sẽ có bộ dáng gì, cách duy nhất chính là không uống, miễn

cho làm ra trò cười. Hiện giờ thiếu niên lạ này lại cố tình đâm vào chỗ

đau của nàng, sao không khiến nàng buồn bực cho được chứ?

“Thì ra là cô vừa uống đã say, ha ha…”

Một tràng cười trầm thấp buột ra khỏi cổ họng Đinh Triệt, thanh âm rõ

ràng không lớn, lại khiến người nghe phải nóng mặt.

“Buồn cười lắm sao?” Tiểu Ngư lạnh lùng nói, ánh mắt đều sắp kết thành tên băng.

“Không đâu không đâu, uống rượu uống rượu, à, không phải, tôi uống rượu, cô uống trà..” Đinh Triệt cúi đầu cầm chén rượu lên miệng ý định che

giấu vẻ mặt, nhưng hai vai không ngừng rung lên, cùng với bàn tay cầm

chén không xong đã bán đứng tiếng cười hắn cố nén.

Cạch! Tiểu Ngư nặng nề đặt cái chén cầm trong tay xuống, mặt rốt cuộc

trở nên cứng đanh, cắn môi nói: “Nếu công tử đã thích cười, vậy thì ở

đây cười một mình được rồi, tiểu nữ tử còn có chuyện quan trọng, thứ cho tôi không thể phụng bồi thêm được!”

Đã bao nhiêu năm còn chưa có người thứ hai có thể chọc giận nàng đến

thế, khiến cho nàng có một loại xúc động muốn tẩn cho gã này một trận.

“Đừng hiểu lầm, không phải tôi cười cô, chỉ là nhớ ra một tiền bối của

tôi, ông ta cũng vừa uống rượu liền say đến không biết gì luôn.” Đinh

Triệt cuối cùng cũng nghiêm ánh mắt lại đối diện giai nhân, không biết

tại sao, nhìn thấy lửa giận lạnh buốt bắn ra từ đôi mắt long lanh kia,

hắn lại cảm thấy thoải mái tự tại hơn, giọng điệu vì thế cũng mang theo

thân thiết, rất tự nhiên mà giải thích.

Lúc này đây thật sự hắn không phải muốn châm chọc Tiểu Ngư, mà là nhớ

tới một người mỗi ngày chỉ có thể uống một cân rượu, khi uống quá nhiều

liền… Nhớ lại chuyện cũ, vì đề phòng mình bật cười thành tiếng, Đinh

Triệt vội vàng uống cạn chén rượu, nhưng vẫn thiếu chút nữa là bị sặc

rượu.

Nhớ lại năm ấy, sau khi hắn bái lão quái nhân làm thầy, vẫn vô cùng tò

mò tại sao sư phụ mỗi ngày chỉ uống một cân rượu liền thôi, theo lý thì, làm người giang hồ thích uống rượu, chẳng phải là năm hũ mười hũ cũng

không gục được sao? Vì tìm ra nguyên nhân chuyện này, hắn kiên nhẫn đợi

rất nhiều ngày, rốt cuộc có một lần, lừa cho lão quái nhân uống thêm

được một nửa cân rượu nữa.

Vì thế, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh tượng đến nay còn khiến hắn

không thể nhịn cười: lúc ấy sư phụ hắn đột nhiên như thanh tỉnh lại,

chạy như điên đến một nhà nông, không chút do dự lao thẳng tới chuồng

heo, ôm một con lợn béo mà hô ầm ĩ rằng cục cưng bảo bối, chết cũng

không chịu buông tay.

Đáng thương con lợn béo kia, bị dọa kêu gào ầm ĩ, mà hắn cũng chẳng khác nào khúc gỗ đứng bên chuồng heo một lúc lâu mới hồi thần lại.

“Vị công tử này, tiểu nữ tử một lần nữa tạ ơn công tử ra tay giúp đỡ

Bách Linh các chúng tôi. Bữa hôm nay, công tử cứ việc ăn uống thoải mái, hết bao nhiêu tôi sẽ trả. Tiểu nữ tử còn có chuyện quan trọng trong

người, không thể phụng bồi thêm nữa.” Tiểu Ngư nhịn lại nhịn, cuối cùng

nhịn không được nữa, đứng dậy, lạnh lùng nói thêm mấy câu rồi sẽ đẩy cửa bỏ đi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 138
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...