Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 243

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ta cũng đi.”

Tiểu Ngư không chút do dự muốn đuổi theo, nhưng đã bị Hoàng lão thái

thái kéo lại, trợn mắt nói: “Ở đây một đống rối ren, ngươi chẳng lẽ muốn để ta xử lý?”

Nước mắt Tiểu Ngư lập tức tràn ra ngoài, mới rồi nghe nói Đinh Triệt

không thấy nàng không khóc, đi theo lão già quái dị vào trong vòng vây,

thân lâm vạn hiểm nàng không khóc, nhưng lúc này nghe được Đinh Triệt bị Tả Hữu hộ pháp phục kích, lại không thể tự mình đi tìm, mềm yếu trong

lòng lập tức áp đảo lý trí và trấn định, cũng không cách nào che giấu

nữa.

Thân thủ Cao Chí Đạt nàng mới vừa thấy, Đinh Triệt lại bị hai người đồng thời phục kích, lại bị Khâu Liên một mực đuổi giết.. Hậu quả sau đó,

nàng không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ…

Bóng đêm dần dày đặc, mưa vẫn còn rơi xuống.

Biết được Nghĩa Bang không thể thành công vây bắt những kẻ đến sau,

ngược lại bị cá lớn phá lưới đánh ngược lại, Hạ Tủng vội vàng chui vào

mật thất, lại bị Hoàng lão thái thái tìm bắt ra. Ngoài một bộ phận lâu

la mau chóng nhận rõ tình hình đã chạy trốn, phần lớn bang chúng đều ở

dưới mưa lạnh theo sau bang chủ và hộ pháp của chúng. Trận này không có

như dự đoán, bị ba người chỉ trong một khắc đồng hồ liền nhanh chóng

giải quyết.

Nhưng, thành công lớn hơn nữa cũng không thể nào sánh nổi với sinh tử của Đinh Triệt.

Hạ phủ đã loạn. Trong hỗn loạn, không ai có thể ngăn cản càng lúc càng

nhiều người thoát đi và mật báo, Tiểu Ngư nếu không muốn đêm nay uổng

công, không muốn mọi người gặp phiền toái lớn hơn, cũng chỉ có thể mau

chóng đem bức họa và thư nặc danh giao cho quan phủ. Mà Phạm Đại còn

đang truy đuổi Hoàng đường chủ còn chưa trở lại, Hoàng lão thái thái phụ trách trông coi Hạ phủ, còn lại chỉ có một mình nàng.

Tiểu Ngư không còn lựa chọn nào khác, nàng có cố nghiến rang, đè nén lo

âu cực độ trong lòng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Lô phủ, lại xông

thẳng vào phòng Lữ Di Giản nói rõ tình huống, mời Lữ Di Giản nhanh chóng quyết định bắt đám thổ phỉ trước rồi nói sau.

May mắn sự tình trọng đại, chẳng những liên quan đến tàn dư đảng phản

nghịch nhiều năm trước, còn dính tới quan viên đương triều, vị Tướng gia Lữ Di Giản này không khiêu chiến tính nhẫn nại và thần kinh đã căng đến cực điểm của Tiểu Ngư, thà tin chuyện có còn hơn không, quyết định bất

luận thật giả dù sao phải nhìn trước rồi kết luận, lập tức sai người

đồng thời đi thông báo người phụ trách nhân mã của Khu Mật Viện, cấm

quân đề hạt cùng những người biết đảng phản nghich năm đó, còn bản thân

thì tiến cung diện thánh ngay trong đêm.

Một hồi rối ren, Kinh thành vốn vì mưa mùa đông mà lãnh tĩnh rất nhiều,

nay liền náo nhiệt. Kinh thành đã thái bình nhiều năm, rất ít gặp qua

binh lính có vũ trang đầy đủ nửa đêm được điều động, những tiếng bước

chân rầm rập vừa vang lên, rất nhiều những dân chúng tránh rét trong nhà ngược lại đi ra xem náo nhiệt, rất nhanh, mọi người liền phát hiện căn

nguyên ngay tại Hạ phủ.

Khi thấy cấm quân từ bên trong mang ra từng người một, kẻ nào cũng máu

chảy đầm đìa, có kẻ còn không nguyên vẹn tay chân, dân chúng đều rối rít kinh hô. Nhìn nữa đến ngay cả Hạ Tủng cũng không chút khách khí bị mời

lên một chiếc xe ngựa đơn giản, bị trông chừng nghiêm mật, đám đông đều

ồn ào.

Lữ Di Giản vào sớm nhất, thấy Hạ phủ máu chảy khắp nơi, cùng với cùng

với Cao Chí Đạt và Tây Môn Khang đã bị phế võ công, liền biết đây là một đại án. Đợi thêm những người năm đó trải qua diệt phản loạn đến xác

nhận, càng tin chắc không thể nghi ngờ, lại sai người điều tra kỹ Hạ

phủ, lục soát dư đảng. Khi ông ta quay đầu lại muốn tìm thiếu nữ che mặt đến báo án, phát hiện người đã sớm chẳng biết đi đâu.

Đang lúc tìm người, chợt nghe thuộc hạ báo lại, nói ngay vừa rồi, có một nam tử xa lạ tới mật báo, nói ở Từ gia trang cách phía bác Kinh thành

ba dặm còn có rất đông đạo tặc tụ tập, Lữ Di Giản lúc này lại vội vàng

thông báo thủ lĩnh cấm quân đi lùng bắt, không đề cập tới nữa.

Mà bên kia. Không chỉ là Tiểu Ngư, Hoàng lão thái thái, Phạm Đại mới

đuổi tới Hạ phủ biết được tình hình đại khái cũng chân không ngừng gia

nhập hàng ngũ tìm kiếm Đinh Triệt.

Nhưng… Thời gian từ từ trôi qua, ngay cả mưa triền miên cả ngày đêm cũng đã bắt đầu ngừng lại.

Tiểu Ngư không có kinh nghiệm truy tung, Kinh thành vạn hộ, Đinh Triệt

vội vàng chạy thoát thân chưa từng lưu lại đầu mối, nàng chỉ có thể gấp

như con kiến bò trên chảo nóng, vòng vo hồi lâu cũng không tìm được bất

cứ tung tích gì.

Thật may không lâu sau gặp được Phạm Đại, hai người liền cùng quay lại

Hạ phủ, sau đó Phạm Đại tìm được ở một góc tường một chiếc khăn tay dính đầy máu tươi.

Tiểu Ngư thân trong vòng vây mấy chục người, ngửi qua vô số máu tanh do

mình tự tay chém, cũng không có tuyệt vọng và chấn động như giờ phút này nhìn thấy chiếc khăn màu xanh kia. Nàng dường như có thể thấy được tình cảnh Đinh Triệt lúc đó, dưới trọng kích của Tả hữu hộ pháp phun ra máu

tươi, tựa như có thể nhìn thấy Đinh Triệt liều mạng chạy trốn trong đuổi giết của kẻ thù truy sát, tựa như có thể nhìn thấy Khâu Liên kia đang

cười gằn giơ tay lên, vung ra một chưởng cuối cùng…

Trong phút chốc, khí lực khắp thân thể như bị tháo chảy sạch sẽ, ngay cả chân cũng đứng không vững nữa, nàng mềm nhũn ngã xuống bên cạnh Phạm

Đại.

“Tiểu Ngư, cháu phải tin tưởng nó, tiểu tử kia không phải người thường,

nó biết liễm quang quy tức pháp, chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách, nó

có thể tránh thoát được Khâu Liên đuổi giết, chờ cứu viện.” Phạm Đại

dùng sức đỡ cháu gái chưa từng có lúc mềm yếu đến thế, lớn tiếng an ủi,

“Đứng dậy đi, nghĩ một chút lúc này có thể nó đang cần chúng ta tìm

thấy. Đứng lên!”

Đúng, phải đứng lên, nàng phải đứng lên!

Tiểu Ngư mạnh cắn môi một chút, không quan tâm máu tanh trong miệng,

cứng rắn bạo phát ra dũng khí kinh người, lập tức chống đỡ thân thể,

cùng Phạm Đại dọc theo một chút dấu vết rất nhỏ trên các nóc nhà một

đường đuổi ra ngoài thành.

Mưa đã tạnh, gió lại càng mạnh hơn, dưới ánh đuốc chiếu rọi, bọn họ bắt

đầu phát hiện ra càng lúc càng nhiều dấu vết: từng giọt, hoặc thỉnh

thoảng là một mảng vết máu… thẳng đến bờ sông Hoàng Hà cách thành mười

mấy dặm.

Đêm khuya không trăng không sao, mưa phùn vừa tạnh, bóng tối dày đặc như lọ mực, trong gió lạnh, nước Hoàng Hà cuồn cuộn dâng trào như trăm ngàn năm qua vẫn vậy.

Bên bờ có một người, mặt cứng ngắc, âm trầm, là Khâu Liên. Khâu Liên

không nhúc nhích, hoặc có thể nói là không thể động đậy nổi, chỉ còn lại con ngươi âm u, không cam lòng trợn mắt nhìn bọn họ, ngực đầy máu.

Bờ sông có đá, cách Khâu Liên chừng một trượng, trên đá có vết máu, từ

góc độ vệt máu mà xem, có thể nhận thấy có người ngã xuống rồi phun ra.

“Ta giết ngươi!” Tiểu Ngư đột nhiên phát điên, giống như sư tử cuồng nộ

một chưởng lại một chưởng đánh ra, cho đến khi Phạm Đại kéo nàng, nhắc

nhở nàng, nếu sư phụ Đinh Triệt đã chế trụ Khâu Liên, nói không chừng

lão ta đuổi kịp và cứu Đinh Triệt, nói không chừng giờ phút này Đinh

triệt đã được sư phụ hắn cứu, đang ở nơi nào đó chữa thương.

“Tiểu tử kia trước khi bị ta… đánh rơi xuống sông Hoàng hà… cũng đã… hết cứu… Coi như các ngươi.. tất cả các ngươi đều xuống mò… cùng chỉ có thể vớt được… thi thể của hắn… các ngươi… chết tâm đi!” Khâu Liên miệng

không ngừng tràn ra máu tươi, đột nhiên cười một cái, tiếng cười giống

như cạnh đá sắc vạch qua nồi sắt rỉ sét, không phải khó nghe mà như

tiếng ma quỷ rít lên.

Tiểu Ngư lảo đảo, rốt cuộc mềm nhũn người ngồi xuống, nhưng chợt phát

hiện bờ Hoàng Hà nơi này quen thuộc như vậy, nàng nhớ lại, một đêm kia,

ánh trăng như tuyết rơi đầy đất, nàng cũng từng cùng hắn tới nơi này,

còn ngồi suốt một đêm.

Đinh triệt… Đinh Triệt… Đinh Triệt…

Sao chàng có thể lại trong lúc mặt trời đã mọc, mọi sự đều qua, bỏ ta mà đi? Tại sao? Tại sao chúng ta đều còn sống khỏe mạnh, không chút bị

thương, lại để tất cả đau đớn và cái chết mình ngươi chịu đựng?

Không được, không được! Ông trời ơi, không thể như thế này!

Trong gió bắc thét gào, Tiểu Ngư đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề rơi xuống ngay những vệt máu đen trên nền đá.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 243
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...