Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 46

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Con cáo chết tiệt, mày đừng có chạy, lão nương hôm nay không tóm được mày không lột da mày thì không xong!!”

Ba người đang vui vẻ đi về nhà, thôn Đông đột nhiên truyền tới một

tiếng hét chói tai cao vút, ba người vừa sửng sốt, một thân ảnh màu đỏ

rực như lửa như một tia chớp từ sau cây hòe vụt về phía bọn họ.

Tiểu Ngư nhanh tay lẹ mắt giơ tay, chuẩn xác mà nhẹ nhàng túm được

cái bóng màu đỏ kia, rất tự nhiên ôm nó vào lòng, thấp giọng cười mắng:

“Bối Bối mày muốn chết hả? Biết rõ Bạch Cốt Tinh kia ghê gớm mà sao còn

dám đi trêu chọc bà ta? Lần sau mà còn nghịch ngợm nữa, tao sẽ bắt mày

đưa cho bà ta, để bà ta trừng trị mày một chút mới được.”

“Ư..ư…” Thân ảnh màu đỏ chớp chớp ánh mắt vô tội, dụi dụi làm nũng

trong lòng Tiểu Ngư, cái đuôi cùng đồng thời cong lên che che cái mặt.

“Giấu nữa cũng không có tác dụng, ai bảo mày dạy mãi không sửa ương bướng phá hoại thế chứ!”

Lại có thể lấy cái đuôi che mặt, ngất, thật không biết nó học ở đâu

ra cái động tác này, Tiểu Ngư vừa tức giận vừa buồn cười, nhéo cái tai

nhọn vểnh cao của nó một cái, Bối Bối lại ư ử hai tiếng, càng rúc sâu

hơn vào lòng nàng.

Thân hình nho nhỏ này đúng là cáo lông đỏ Bối Bối giờ đã được ba

tuổi, hiện giờ lông của nó đã sớm không còn ngắn ngủn và màu sắc tạp

nhạp như trước, không chỉ mềm mại mượt mà, hơn nữa toàn thân trừ cái

bụng là màu trắng thì còn lại đều là màu đỏ rất xinh đẹp, ngay cả cái

đuôi và bốn chân cũng vậy, khác hẳn loại cáo lông đỏ tầm thường lông màu sắc pha tạp. Ngay cả những người thợ săn thành thạo nhất cũng cũng phải khen là kỳ lạ, đều nói là trước kia chưa từng thấy qua loại cáo lông đỏ thuần sắc thế này, thậm chí nghe nói cũng chưa từng.

Cáo con Bối Bối hình như cũng biết chính mình không giống loại

thường, vậy nên cũng rất có tính khí, lại thêm đi theo Tiểu Ngư lâu

ngày, không biết thế nào mà cũng lây phải tật xấu của nàng, chính là nhớ rõ ơn tình và vô cùng thù dai.

Khi nó theo nhà Tiểu Ngư mới đến thôn này, vì còn chưa cai sữa nên

thường thường đến nhà bà Nguyễn bị mù trong thôn uống nhờ sữa dê, sau đó dần dần lớn lên, còn thường thường chạy ra đồng cỏ chơi đùa cùng đám

dê, đến khi tự nó đã đi săn được, đôi khi còn có thể đem về cho nhà bà

Nguyễn một vài con thỏ…, vậy nên bị người trong thôn trêu chọc rằng Bối

Bối hẳn là phải lấy tên là Dê Con mới đúng.

Nhưng riêng có một nhà, cũng chính là nhà họ Diêu chỉ cách nhà Tiểu Ngư có ba mươi thước lại hoàn toàn khác.

Ân oán là từ khi Bối Bối mới lớn, trộm của nhà họ một con gà con mà

bắt đầu. Tuy rằng sau đó Tiểu Ngư đã nghiêm khắc dạy dỗ Bối Bối một

trận, lại đền cho nhà họ Diêu hai con gà rừng một thỏ hoang, nhưng bà

thím nhà họ Diêu bộ dạng bình thường giống như Bạch Cốt Tinh từ đó trở

đi vẫn lằng nhằng không chịu buông tha, nhất quyết đổ rằng chuyện này là nhà họ Phạm đuối lý, thường thường bắt Phạm Thông làm cho nhà bà ta cái này cái nọ.

Tiểu Ngư tuy rằng là người mới đến, bề ngoài cũng nhỏ gầy như mầm

đậu, nhưng không phải là người cái gì cũng có thể nhịn nhục chịu đựng,

đối với loại đàn bà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước này, nàng

lập tức lấy nụ cười ngọt ngào vô hại làm đối phương yên tâm, sau đó bất

tri bất giác cuốn Bạch Cốt Tinh vào một vòng đối thoại rối rắm luẩn

quẩn, trong lúc hồ đồ liền đồng ý chỉ cần nhà họ Phạm đền lại một con gà con là xong việc.

Vì thế, Tiểu Ngư rất dễ dàng mua từ thím hai nhà họ Diêu đã sẵn bất

hòa với chị dâu một con gà con đền cho bà ta, thuận tiện còn “vô cùng

keo kiệt tính toán” lấy lại con thỏ hoang đền bù nhà họ Diêu còn chưa

kịp ăn, qua tay đưa cho thím hai nhà họ Diêu, lấy cớ nhờ thím làm chứng, từ nay về sau nhà họ Phạm không còn nợ nhà Bạch Cốt Tinh gì nữa.

Chuyện này rất nhanh đã được thím hai nhà họ Diêu sẵn tính lắm mồm

tuyên truyền ồn ào khắp xóm, sau đó lại truyền qua thôn bên cạnh, không

bao lâu sau mọi người đều biết là nhà họ Phạm có đứa con gái rất thông

minh, lại thêm một vài chuyện tình xảy ra sau đó, càng khiến tất cả mọi

người vô cùng rõ ràng rằng lão Đại nhà họ Phạm tuy rằng rất thích giúp

người làm niềm vui, lại thành thực dễ bắt nạt, nhưng nếu muốn chiếm tiện nghi của nhà họ cũng không phải quá dễ dàng như vậy.

Vốn chuyện đó cứ vậy mà qua, dù sao cáo con cũng chỉ là một con vật

không hiểu chuyện, nhưng từ đó Bạch Cốt Tinh kia cũng ghi hận trong

lòng, thậm chí còn có thời gian mỗi ngày lén lút rình vách tường nghe

trộm muốn moi móc ra nhà họ Phạm có bí mật gì, bị Tiểu Ngư phát hiện,

tương kế tựu kế đặt hai cái bẫy nhỏ khiến bà ta dính chút đau khổ, sau

đó thù hận này lại càng kết lớn.

Nhà họ Phạm tuy rằng không làm ruộng, bình thường chỉ trông vào săn

thú và vài công việc lặt vặt mà sống, nhưng vẫn mướn mảnh đất trồng ít

rau dưa để ăn hằng ngày, Bạch Cốt Tinh không đào khoét được lợi lộc gì,

cư nhiên nửa đêm lén lút đến ruộng rau nhà họ Phạm, nhổ hết sạch rau nhà nàng tận gốc ném khắp nơi.

Lần này, liền khiến Tiểu Ngư hoàn toàn bị chọc giận.

Tối hôm sau, đến giờ đi ngủ, nhà họ Diêu đột nhiên truyền ra tiếng

kêu thét thảm thiết váng trời, Bạch Cốt Tinh và chồng bà ta chỉ mặc mỗi

áo trong chạy ra khỏi nhà, hô to trong nhà toàn là rắn rết sâu bọ, chửi

ầm rằng nhà họ Phạm phá nhà mình, khiến cả xóm đều bị kinh động. Nhưng

đến khi mọi người giơ đuốc cầm gậy chạy đến nhà bà ta xem, lại đâu có

thấy bóng dáng con rắn con rết nào ở đó?

Rắn rết nếu không thấy, nhà họ Diêu lên án tất nhiên là chẳng có

chứng cớ, nhưng bà thím Diêu lại nhất quyết khẳng định quả thật tận mắt

nhìn thấy trên giường đều là rắn rết sâu bọ ghê tởm, kết quả chỉ vẻn vẹn dẫn đến bị mọi người cười nhạo một trận, ai cũng không biết rằng trong

phòng củi nhà họ Phạm lúc đó, Phạm Đại rất vui vẻ ngồi xổm trên mặt đất, vuốt đầu Bối Bối đang hăng hái làm thịt đám sâu bọ.

Từ đó về sau, Bạch Cốt Tinh không còn dám dễ dàng đến gây chuyện với

nhà họ Phạm nữa, có điều Bối Bối còn chưa chịu bỏ qua cho nhà họ, thỉnh

thoảng lại lén chạy đến nhà họ Diêu, đuổi bắt đám gà vịt dọa nạt một

trận lại không cắn chết bọn chúng, thường đem cả sân gà vịt nhà họ Diêu gà bay vịt gáy, lông gà lông vịt vung vãi khắp nơi, nhưng lại thông

minh không lần nào để cho Bạch Cốt Tinh tóm được, cũng chẳng có bằng

chứng nào.

Tình cảnh hôm nay hiển nhiên là như vậy.

“Con cáo khốn kiếp, đồ ranh con, chờ lão nương bắt được… ách…”

Tiểu Ngư vừa mới cười mắng Bối Bối mấy câu, liền thấy Bạch Cốt Tinh

đang cầm một cây gậy tre hổn hển chạy đến, mặt mày hùng hổ, nhưng vừa

thấy Tiểu Ngư mỉm cười nhìn mình, nhất thời theo bản năng giấu cây gậy

ra sau, nhưng cây gậy dài như vậy, sao có thể giấu nổi chứ?

“Đúng vậy, ta vừa mới đi rửa rau về, sao? Thím Diêu, Bối Bối nhà chúng ta lại đắc tội thím gì vậy?”

Tiểu Ngư cười tủm tỉm biết rõ mà cứ hỏi, Bạch Cốt Tinh này mỗi ngày

đuổi theo cáo con thành quen, nhưng thật ra từ một cái xác trắng bệch

bất tri bất giác lại rèn luyện ra một thân thể khỏe mạnh, cho nên, nói

theo một khía cạnh khác nào đó, lại coi như là giúp nhà bà ta làm một

chuyện tốt ấy chứ!

“Hừ, đồ súc sinh trời đánh, một ngày nào đó…” Bạch Cốt Tinh không dám nổi giận, chỉ làm vẻ mặt khinh thường, vờ như không nghe thấy lời Tiêu

Ngư nói, lầm bẩm mấy câu rồi ném cây gậy quay đầu đi về nhà mình.

Ba năm này, bà ta đã sớm học được ngàn vạn lần đừng cùng tiểu nha đầu nhà họ Phạm này đấu võ mồm, bởi vì mỗi lần đấu đến cuối cùng, bà ta

liền phát hiện, tất cả lý lẽ hình như đều ở bên phía tiểu nha đầu lừa

đảo kia, huống chi trong thôn có nhà nào không từng được nhà họ Phạm

giúp đỡ, cho dù bà ta muốn tìm người nói lý, ít nhất ngoài mặt cũng

chẳng có ai đứng về phía nhà mình.

Hừ, cứ chờ xem, sẽ có một ngày, bà sẽ đem cả vốn lẫn lãi thù mới hận cũ đòi về.

“Bối Bối, sang đây nào.” Phạm Bạch Thái ôm lấy cáo con, dí dí nghịch

cái mũi nhọn của có, cười đùa: “Bối Bối, mày thật là giỏi, chưa lần nào

để bà ta bắt được, thật lợi hại.”

Xong rồi, tiểu chính thái lương thiện nhà nàng bây giờ cũng bắt đầu

trở nên tà ác, lại còn khen ngợi con cáo luôn quậy phá nhà người ta, có

điều, ai bảo Bạch Cốt Tinh kia đến giờ cũng không thèm để lại mặt mũi

cho nhà mình chứ, bình thường vẫn đứng đằng xa tỏ vẻ xem thường phun

nước bọt nữa.

Thôn này rất nhiều người tốt, cuộc sống rất yên ổn, nếu như không

phải có một hai kẻ xấu lẫn vào, cuộc sống cũng chẳng còn thú vị, phải

không?

Nhìn Bạch Cốt Tinh phẫn nộ quay đi, Tiểu Ngư bất giác cong khóe miệng mỉm cười, kéo Phạm Bạch Thái gọi La Đản một tiếng, vòng qua gốc cây hòe đi về phía cửa cổng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 46
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...