Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 97

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sợ nàng hiểu lầm, hắn có vẻ sốt ruột, vội cất bình ngọc lưu ly vào trong người, hai tay giang ra, ánh mắt như có áp lực không cùng, rốt cuộc hắn hạ hai tay xuống, ưu thương than nhẹ “ta không biết…ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không, ngươi không phải…không phải gả cho Hoặc Quân sao?”

Đúng là quỷ ghen tỵ mà. A Sơ trong lòng ngọt ngào lại đau lòng hắn, ngước mắt mắt, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn “ta đương nhiên phải rời khỏi nơi này, ai muốn gả cho hắn chứ. Ngươi mang mặt nạ làm gì, không thấy vướng sao?’

Mộ Khanh né tránh tay nàng, kéo nàng “đi”

Đại môn bỗng nhiên rộng mở, ánh sáng chói lóa khiến không thở mở mắt ra được. Mộ Khan theo bản năng kéo A Sơ ra sau, híp mắt nhìn bóng đen nam nhân đứng trong vùng sáng. Bóng đen vung tay áo lên, gian điện chảo đảo, đỉnh đầu có tiếng leng keng, gió lạnh ào ào, tai bị chấn động, trong nháy mắt hai người đã bị cuốn vào trong lồng sắt.

Thích ứng được ánh sáng, mọi thứ cũng rõ ràng hơn, bóng đen ngoài cửa tiến vào trong, khuôn mặt tuấn mỹ không có độ ấm, mắt như ưng mâu, ánh mắt lạnh băng khiến người ta không thoải mái, nhìn hai người trong lồng sắt, khóe môi cong lên, trên mặt có chút độ ấm.

A Sơ thò đầu từ sau lung Mộ Khanh, nhìn thấy Hoặc Quân mới biết bọn họ đã mắc mưu. Mộ Khanh vỗ nhẹ đầu nàng, ngẩng đầu nhìn người đối diện. Hoặc Quân đắc ý dạt dào, cười nhạo nói “ngươi không chỉ có pháp thuật giảm sút thê thảm mà chỉ số thông minh cũng tuột dốc. Ngươi vẫn luôn cẩn thận sao lần này lại sơ ý như vậy? nói đến thật lạ, ngươi sao lại quan tâm cái bình này của ta như vậy? chắc ngươi muốn cái này sao?”

Dứt lời, trong tay lại xuất hiện một bình ngọc lưu ly khác, mà trong tay áo Mộ Khanh lại có một làn khói đen bay ra. Mộ Khanh nhìn chằm chằm bình ngọc lưu ly, không nói một lời. A Sơ sốt ruột lên tiếng “ngươi bày kế dụ người mắc mưu, thật không có ai âm hiểm giả dối như ngươi”

Hoặc Quân quăng cái bình lên giữa không trung rồi lại tiếp lấy “bảo bối của ta, vì sao không thể giấu?” lại quay sang cười nhạo Mộ Khanh “sư huynh, thực ra ngươi không cần để ý đứa nhỏ này, A Sơ nói nàng không hiếm lạ. Ngươi vì một thứ không hiếm lạ mà chui đầu vào lưới, đáng giá sao?ah, đúng rồi, nơi này còn có thứ ngươi muốn, thân thể của Cửu Cẩm mới là bảo bối trong lòng ngươi ah”

Thân mình Mộ Khanh thoáng động, âm thầm nắm chặt tay A Sơ, lạnh nhạt nói với Hoặc Quân “không cần giải thích với ngươi”

Hoặc Quân đặt bình ngọc lưu ly lên bàn “haha, chưa từng nghĩ quan hệ giữa ta với ngươi lại tốt đến mức không cần giải thích” ánh mắt đảo qua A Sơ ở phía sau “nguyên thần của Cửu Cẩm tiên tử không chịu phối hợp, ta chỉ có thể dùng biện pháp mạnh. Sư huynh, ta giúp ngươi đại ân như vậy, ngươi cảm tạ ta thế nào đây?”

Tiếng cười lạnh như băng truyền ra sau mặt nạ bạc, ngay cả A Sơ cũng run rẩy “ý tốt của ngươi ta nhận nhưng ta không cần”

“Nga? Sư huynh, ta đã lâu không thấy ngươi, sao ngươi phải mang mặt nạ?’ Hoặc Quân thản nhiên hỏi, bàn tay bỗng vung lên, một trận cuồng phong thổi qua, ngân quang bay đến bên lồng sắt, trên mặt đất vang lên thanh âm thanh thúy “ngươi vẫn là sư huynh của ta, đệ nhất quân sư thiên giới, là đệ nhất mỹ nam tử sao? sao ta không nhận ra ngươi?sư huynh ta bộ dạng còn đẹp hơn ta nhiều, có nhiều lúc ta rất mặc cảm ah” Hoặc Quân cúi đầu cười, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm lên mặt Mộ Khanh.

Nói ra cũng thật kỳ lạ. Mộ Khanh bộ dáng tuấn mỹ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử, sao hôm nay Hoặc Quân cứ đề cập chuyện này mãi. A Sơ quay sang nhìn Mộ Khanh, nào ngờ hắn ra sức tránh né, còn đẩy nàng ra

A Sơ ngã nhào trên đất, đau đến nhíu mày. Mộ Khanh biết mình đã làm nàng té đau, lập tức đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng ôm sau lưng nàng. Bên ngoài lồng sắt lại vang lên thanh âm trêu tức của Hoặc Quân “ngươi sợ cái gì? Để cho nàng xem mặt của ngươi đi, ngươi sẽ biết nàng yêu mặt của ngươi hay là tâm của ngươi”

A Sơ sửng sốt, ngẩng đầu lên, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Mộ Khanh. Hắn tránh né nhưng lại không muốn đẩy nàng ra làm nàng bị té lần nữa, chỉ có thể cúi đầu, dùng tóc che mặt. Nàng đưa tay sờ lên mặt hắn, xúc cảm ngay đầu ngón tay làm cho người ta hít thở không thông, khuôn mặt vốn bóng loáng lúc này lại gập ghềnh, thô ráp. A Sơ kéo mấy sợi tóc của hắn ra, đối diện với hắn, ánh mắt tràn ngập nhu tình và tình yêu. Vết sẹo do bỏng lửa lan tràn gần hết khuôn mặt nhưng vẫn nhận ra ngũ quan tuấn mỹ trước kia, có điều làn da không có tinh tế như trước.

Hai mắt của hắn nhấp nháy, giống như muốn trốn tránh lại muốn nhìn xem cảm xúc của nàng. Không khí dị thường im lặng, chỉ có tiếng cười trầm thấp âm hiểm của Hoặc Quân. Lúc này, ngoài cửa có một ma nhân thò đầu vào, thần sắc khẩn trương, được Hoặc Quân cho phép, hắn liền tiến vào nói vài câu, sắc mặt Hoặc Quân đột nhiên đen lại, nhìn hai người trong lồng sắt một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Không khí lạnh lẽo cũng theo hắn mà đi, A Sơ cố nén lệ, thở dài, tựa vào lòng Mộ Khanh “ngươi biết đó là một âm mưu, vì sao ngươi còn đến?”

Mộ Khanh mặt mày ưu thương, sắc mặt phức tạp khó hiểu, bi thiết kích động lại như thì thào tự nói với mình ‘ta điên rồi, ta thần kinh rồi, ta không nghĩ ra cách nào khác, ra chỉ có thể liều một phen. Ta làm quân sư nhiều năm như vậy, vậy mà lại không cứu được nữ nhân mình yêu nhất cùng hài tử của mình, ngươi nói ta có phải là đứa ngốc không, có phải vô liêm sỉ hay không?”

Nàng nâng tay lên, lau lệ trên khóe mắt hắn “sinh ly tử biệt, không bằng đồng sinh cộng tử”

Khuôn mặt hắn hiện lên vô vàn cảm xúc, dường như ngừng thở. Nàng mỉm cười vuốt ve hai gò má trắng nõn của hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo trên mặt hắn, trong lòng đau như dao cắt “Mộ Khanh, nếu chúng ta sống sót, ngươi có còn muốn ta nhập vào thân thể Cửu Cẩm hay không?”

Hắn nắm tay nàng thật chặt, làm nàng thấy đau, giọng điệu khiến người ta chua sót “mặt của ta, cơ thể của ta đều bị tam muội chân hỏa làm hỏng hết, giống như là một cái xác cháy, ngươi còn muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”

Nghe hắn nói như vậy, đồng tử A Sơ co rút lại. Cả người bị tam muội chân hỏa thiêu cháy, hắn lại lo lắng nàng để ý tới khuôn mặt,cho nên vừa rồi tới lấy bình ngọc lưu ly mới do dự không muốn nhìn thấy nàng. Đôi mắt tràn ngập đau thương, A Sơ dùng sức ôm hắn, liên tục nói “chỉ cần là ngươi, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, ta cũng theo ngươi”

Khối đá trong lòng buông xuống, hắn cũng gắt gao ôm lấy nàng “thực xin lỗi ngươi, ta…ta xác thực từng có ý muốn ngươi nhập vào thân thể Cửu Cẩm nhưng bây giờ không cần nữa, nhưng mà A Sơ…”Hắn nắm vai nàng, ánh mắt tràn ngập quyết tâm “tiên thân chi khu rốt cuộc không thể xóa nhòa linh tính, nàng liên lụy tới nguyên thần của ngươi. Chúng ta phải cướp thân thể Cửu Cẩm về, nếu không nguyên thần của ngươi rất dễ bị Hoặc Quân gọi đến ma giới. Nếu thân mình ngươi không hòa hợp thân thể sẽ bị vũ hóa hoặc là bị ác quỷ hủy hoại, tu vi của ngươi cũng sẽ mất hết, đến lúc đó…”

Hắn chưa nói hết nhưng A Sơ đã cảm giác được sự nghiêm trọng. Nàng trịnh trọng gật đầu, có chút băn khoăn “nếu chúng ta cùng Thiên giới diệt trừ Hoặc Quân, hắn..là sư đệ ngươi, ngươi đối với hắn…”

Mộ Khanh lắc đầu, ánh mắt lạnh xuống “ta không có sư đệ như vậy. Hắn sa vào ma đạo liền muốn đối nghịch cùng thiên hạ. Nếu hắn cải tà quy chính, đương nhiên là hảo sư đệ của ta nhưng nếu hắn không thể, vậy thì không phải. Hắn năm lần bảy lượt xuống tay với ta, có coi ta là sư huynh sao?”

“Các ngươi như vậy, giống như là đang giận hờn”

Mộ Khanh đen mặt “thực ra ta cũng không chán ghét hắn nhưng ta phát hiện hắn cừu thị với ta, tình nghĩa sư huynh đệ cũng sớm không còn’

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, A Sơ và Mộ Khanh liền im miệng, nhìn chằm chằm ra cửa. Hoặc Quân vẻ mặt thoải mái tiến vào, lấy ra vật gì đó “các ngươi xem đây là cái gì?”

A Sơ kinh ngạc “Linh Lung bảo tháp của Lý Thiên Vương”

Hoặc Quân cười cười thưởng thức bảo tháp trong tay, sắc mặt buồn bực “bảo bối này ở trên tay ta chỉ là phế vật, chi bằng đốt cho rồi” dứt lời quăng bảo tháp vào trong chậu than.

Hỏa diễm bùng lên, bảo tháp không cháy mà lại biến hình, A Sơ bật cười nói “đốt Linh Lung bảo tháp lại dùng tới tam muội chân hỏa, Hoặc Quân, ngươi đùa giỡn cũng quá mức rồi”

Ánh mắt Hoặc Quân lạnh cứng, ngồi lên ghế, sẵn giọng ra lệnh cho thuộc hạ :”mau đem nữ nhân kia trói lên giường đá cho ta”

Nghe vậy, Mộ Khanh lập tức kéo A Sơ ra sau người, toàn thân phát ra sát khí. Ma nhân kia không dám tới gần, dò xét nhìn Hoặc Quân. Hoặc Quân cười cười, lòng bàn tay khẽ đồng, ổ khóa vỡ ta, kéo Mộ Khanh trong lồng sắt té ngã trên đất.

“Mộ Khanh!” A Sơ nhào ra liền bị tên ma nhân kia kéo tới giường đá.

Hoặc Quân tiến lên, đá vào bụng Mộ Khanh một cái “pháp lực của ngươi chẳng còn bao nhiêu, phá bỏ Ma giới khẩu của ta đã mất hơn phân nửa, bây giờ ta giết ngươi chẳng khác nào giết một kiến”. Hắn dùng sức một cái, Mộ Khanh liền văng đến góc tường, trong điện vang lên thanh âm thanh thúy như là tiếng xương cốt bị gãy. Mộ Khanh nằm im không nhúc nhích, khóe miệng tràn ra vết máu.

Hoặc Quân tươi cười ác độc, nhẹ nhàng nâng cằm của Mộ Khanh lên “hảo sư huynh của ta. Ngươi nói xem, ngươi dựa vào cái gì mà có thể làm tiên? sau khi ngươi làm quân sư, ở Thiên giới gây ra biết bao sai lầm không thể tha thứ, nếu ở Ma giới của ta, ngươi đã sớm bị móc tim ra rồi. Ngươi lạm tình như vậy, vì sao sư phụ lại để cho ngươi trở thành thần tiên được người người kính ngưỡng còn ta chỉ có thể làm ma bị phỉ nhổ?’

Mộ Khanh cũng âm ngoan trừng mắt nhìn lại hắn, cố hết sức nói “ma từ tâm sinh, đây là con đường do ngươi chọn. Khụ, khụ, sư phụ đều dạy chúng ta như nhau, không được trách sư phụ”

Buông cằm hắn ra, Hoặc Quân khoanh tay cười lạnh, cao giọng nói ‘nếu lúc trước ta không giết sư phụ, không biết suy nghĩ của ngươi có còn ngây thơ như vậy không?”

Nghe hắn nói vậy, ánh mắt của Mộ Khanh ngẩn ra, có vẻ không tin.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 97
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...