Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 51

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hạt nữ hồn phi phách

tán, trong không khí tràn ngập mùi hương tanh tưởi, tiểu tướng sĩ xốc

màn lên để cho thông gió. Tuyết phong trắng xóa, chờ mùi tanh kia tan

biến, tiểu tướng sĩ lại hạ màn xuống.

Hai đại nam nhân ngồi trước bàn, một người đang đút thuốc cho con chó nằm gối đầu lên chân mình.

Hao Thiên Khuyển thoạt nhìn rất suy yếu, đầu lưỡi phấn hồng giờ đen

thui, yếu ớt liếm viên thước. Nhị Lang Thần khi phóng tiêm tam kích uy

lực vô cùng mà nay cầm một viên thuốc nhỏ lại phải cố hết sức, cũng

không phải viên thuốc có vấn đề mà do hắn cố không nhúc nhích để Hao

Thiên Khuyển liếm viên thuốc được thuận tiện hơn, đang cố gắng kiên

nhẫn.

Như không để chủ nhân vất vả, Hao Thiên Khuyển liền nhanh

chóng nuốt viên thuốc xuống, Nhị Lang Thần mặt mày hớn hở vì Hao Thiên

Khuyển hiểu lòng hắn. Nhưng nhớ tới vừa rồi Mộ Khanh nói với hắn chuyện

Tây hải tam công chúa và Nhị công tử Thanh Khâu, Nhị Lang Thần liền hỏi

Mộ Khanh “nếu ngươi đã hoài nghi hạt nữ, sao còn thảo luận chuyện ta và

Tam công chúa làm gì?”

Ngụ ý là: nếu công chúa bảo bối của ta bị

người Ma giới bắt làm nhược điểm uy hiếp, đánh, mắng, rút tiên gân, bỏ

vào vạc dầu…ngươi tính thế nào?

Mộ Khanh thản nhiên nói ‘nếu nàng là người lương thiện, nghe cũng không sao, nếu không phải thì chắc chắn phải chết. Ngươi cũng phối hợp cùng ta tĩnh tọa, ta không tìm cơ hội

nói với ngươi thì tới lúc nào nữa, mà cũng thật lạ, sao vừa rồi ngươi

lại ngồi đây với ta không đi?”

Nhị Lang Thần nâng đầu Hao Thiên

Khuyển lên, đau lòng sờ sờ an ủi, vừa trả lời Mộ Khanh “ta biết quân sư

không tham nữ sắc cho nên hoài nghi, ngươi lại cố ý dẫn Hao Thiên nhà ta tới đây, không phải là muốn ta trợ giúp sao?”

Mộ Khanh ra vẻ kinh ngạc “ngươi thật thông minh”

Nhị Lang Thần nhếch miệng “bình thường thôi”

Bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân vội vã, rèm che được vén lên,

tuyết phong trắng xóa lập tức ập vào,người bên trong đưa tay che mắt,

nói với Lý Thiên Vương lỗ mãng “xảy ra chuyện gì?’

Lý Thiên Vương vốn đang ở trong trướng của mình nghỉ ngơi, đột nhiên nghe bên phía Mộ

Khanh có tiếng đánh nhau, vội vàng mang giày chạy tới, thấy sắc mặt Mộ

Khanh và Nhị Lang Thần có chút quỷ dị. Lý Thiên Vương lậc tức lộ ra vẻ

mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ồn ào nói “các ngươi lại đánh

nhau? Đã lớn như vậy còn đánh nhau, ai còn muốn đánh nữa, ta sẽ thu hắn

vào Linh Lung tháp”

Mộ Khanh và Nhị Lang Thần cùng liếc nhìn hắn, đen mặt không lên tiếng, tiểu tướng sĩ sợ Lý Thiên Vương hiểu lầm liền

lên tiếng giải thích “hồi Thiên vương, vừa rồi chúng ta cứu được một nữ

nhân không phải là phàm nhân cũng không phải người tiên giới, nàng chính là ma nữ bò cạp, phụng mệnh Ma chủ giả trang đến làm rồi loạn quân tình của chúng ta, vừa rồi Quân sư và Nhị Lang chân quân hợp lực giết chết

nàng”

Lý Thiên Vương đưa tay vuốt râu, có chút suy nghĩ, sau đó

đưa ra quyết địn “Ma quân quỷ kế đa đoan, chúng ta khó lòng phòng bị.

Bây giờ chúng ta họp thương lượng kế sách đi, tranh thủ thời gian bắt

được Ma quân”

Trong trướng đang chuẩn bị thương nghị, cảnh tượng trong gương đột nhiên mơ hồ, hóa thành một đám sương trắng bềnh bồng.

Thái Thượng Lão Quân thu hồi Huyền thiên kính nói với mọi người “nhìn đủ chưa? Thiên đế đang ở Lăng Tiêu điện chờ ta”

Lão Quân đã lên tiếng, chuyện tình của Thiên đế càng không thể chậm trễ, sợ Ngọc Cẩm và A Sơ không chịu, Thương Thuật giành nói trước “đủ, đủ, quân sư không có việc gì là tốt rồi. Đa tạ Lão Quân”

Thái Thượng Lão Quân hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Ngọc Cẩm cao hứng nói với A Sơ “ngươi cứ an tâm ở lại Thanh điện đi, Mộ quân sư và Nhị Lang chân quân ăn ý như thế, nhất định sẽ bình an chiến thắng trở về”

Ăn ý… A Sơ cảm giác như có quạ bay đầy đầu

Thương Thuật vụng trộm ôm vai Ngọc Cẩm “ngươi còn muốn đưa nàng đi sao?”

Ngọc Cẩm mặt đỏ bừng lại làm như không phát hiện cái tay ai đó đang ở trên

vai mình “nếu Mộ quân sư quyết định như vậy, quan trọng nhất là nếu

ngươi không đồng ý, ta cũng không có cách nào”

A Sơ nhìn Ngọc Cẩm lại nhìn Đại A Chiết. Từ lúc Ngọc Cẩm xuất hiện, vẫn liên tục đỏ mặt,

không biết có phải nàng lây bệnh của Đại A Chiết hay không?

Đỏ mặt cũng là một bệnh dễ lây lan sao? trị liệu thế nào đây?

Nhưng làm người ta giật mình nhất là Thương Thuật, trước kia hắn rất nữ tính, thích tranh giành tình nhân với các nữ tiên hoặc là tám chuyện về đồ

trang sức, son phấn…Nhưng từ lúc hắn thề thốt làm “bằng hữu” với Ngọc

Cẩm, khí chất cũng chậm rãi thay đổi, không dùng lan hoa chỉ nữa, môi

cũng không thoa son, mày cũng không vẻ, trang phục cũng nam tính hơn,

nhìn xa là thiếu niên anh tuấn, nhìn gần thì ngọc thụ lâm phong….

Tuy vậy đôi khi vẫn còn bóng dáng xưa cũ.

Giống như hiện tại, hắn ngoan ngoãn cúi đầu để Ngọc Cẩm chải tóc cho hắn,

thỉnh thoảng còn chu miệng muốn hôn. Ngọc Cẩm một lần lại một lần chạm

nhẹ lên môi hắn, đối với hắn như là yêu thích không buông tay. A Sơ thật hoài nghi thực ra Ngọc Cẩm đã thích Thương Thuật từ trước, chẳng qua là ngại mở miệng.

Nói sao thì hôm nay cũng là ngày đáng giá để cao

hứng. Thương Thuật như ý nguyện trở thành ‘bằng hữu” của Ngọc Cẩm, A Sơ

cũng biết được tin của Mộ Khanh vì thế nàng cam tâm ở trong lồng sắt. Ba ngày sau đại chiến sẽ kết thúc, ba ngày có thể lại nhìn thấy Mộ Khanh. A Sơ nghĩ, đến lúc đó nhất định phải lưu hắn ở lại Đông Lăng điện, nếu

không…nếu không nàng cũng không biết nên làm thế nào nữa.

Mấy

ngày nay A Sơ tâm tình vui vẻ, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với

Tiểu A Chiết, còn chọc ghẹo Đại A Chiết hay đỏ mặt, muốn ăn có ăn, muốn

uống có muốn, rất thoải mái. Nhưng đến giữa trưa ngày thứ ba, không hiểu sao đột nhiên nàng thấy lo âu, không ngừng đảo quanh trong lồng sắt,

giống như đang bị một áp lực đè nặng khiến nàng hoảng hốt.

Ngày thứ tư truyền đến tin tốt, Thiên giới chiến thắng Ma giới, đại quân toàn thắng trở về.

A Sơ còn nghe Tiểu A Chiết diễn tả cảnh tượng đội quân hùng hậu trở về.

Ma quân đại bại lui về Ma giới, phong tỏa cửa khẩu, không dám quấy nhiễu Thiên giới hay nhân gian. Thiên binh thiên tướng nhiều như cá diếc qua

sông, dọc đường khua chiên gõ trống ầm vang, khắp nơi vui mừng chiến

thắng. Hôm sau là đại yến khao thưởng các tướng sĩ đã vất vả.

Hôm nay Thiên giới, náo nhiệt phi phàm!

Đang nói giữa chừng, Thái Thượng Lão Quân cùng hai nam nhân mình mặc chiến

giáp đi vào. A Sơ chăm chú nhìn, thì ra là Nhị Lang Chân Quân và Lý

Thiên Vương, hai vị đại nguyên soái với chiến thắng Ma quân trở về

A Sơ nhìn chung quanh “sao chiến thắng trở về lại không đến Lăng Tiêu điện ăn mừng mà tới Đâu Dẫn cung?”

“Chúng ta được Thiên đế cho phép, đặc biệt đến thăm ngươi” sắc mặt của Nhị Lang Thần có chút trầm trọng.

“Xem ta? Xem ta làm cái gì?” A Sơ có chút khó hiểm, tâm tình hoảng loạn,

khẩn trương nhìn từng góc trong Thanh điện nhưng không hề phát hiện ra

người mình vừa nhớ lại vừa hận, vội vàng hỏi “Nhị Lang chân quân, thượng tiên đâu? Hắn lại muốn đùa giỡn chuyện gì mà giam ta ở đây, chẳng lẽ

lại muốn cùng ta chơi trốn tìm?”

Nhị Lang Thần bi thiết nhìn nàng, há miệng hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Nhất thời, A Sơ cảm thấy như toàn thân mình đang ngâm trong nước lạnh, nàng

quay đầu hỏi Lý Thiên Vương “Lý Thiên Vương, thượng tiên đâu? Tuy rằng

hắn miệng độc, nhưng đối với ngươi cũng có lòng ah”

Lý Thiên

Vương thích cãi nhau với A Sơ lúc này hai mắt đỏ hoe, cũng không lên

tiếng. Trái tim của A Sơ như nhảy lên tới cổ nàng, run giọng hỏi “vì sao các ngươi đều trở về mà hắn thì không? Hắn đâu? Mau nói đi? Không phải

các ngươi đến tìm ta sao? sao không nói lời nào?”

“Dao Liên” Nhị

Lang Thần không dám đối diện ánh mắt của nàng “Cửu Cẩm đột nhiên xuất

hiện trong tay Ma quân làm Quân sư rối loạn tâm trí, đồng quy vu tận

cùng Ma quân’

Lý Thiên Vương phẫn nộ phản bác “nàng ta không phải là Cửu Cẩm, Cửu Cẩm đã chết lâu rồi, đó chẳng qua là nữ tử giống Cửu

Cẩm mà thôi, có thể là do dịch du hoặc do biến ra, vậy mà lại mê hoặc

được Quân sư. Chắc chắn đó là quỷ kế của Hoặc Quân, năm vạn năm trước

cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Nữ nhân kia đúng là tai họa”

A Sơ

kinh ngạc, khó tin nhìn bọn họ. Rốt cuộc nàng không thể gặp lại cái kẻ

đáng hận kia sao? A Sơ hít sâu một ngụm, vô lực tựa lưng vào thành lồng

sắt lạnh như băng “Ma chủ Hoặc Quân chết rồi? chẳng phải Ma quân lui

quân về Ma giới sao? Cửu Cẩm là ai?”

Hai người kia đưa mắt nhìn

nhau, nhíu mày, không đáp. Thái Thượng Lão Quân thở dài nói “đây là kiếp nạn của quân sư, đại kiếp nạn a”

Thân hình trong lồng sắt nhẹ

nhàng run lên, A Sơ cảm thấy tim như đeo chì, người duy nhất trên đời

này có thể làm Mộ Khanh loạn tâm e chỉ có nàng. Mộ Khanh vẫn luôn nhớ vị hôn thê của mình, cũng chỉ có nàng mới xứng đôi với hắn. A Sơ nhớ hắn

đã nói, năm vạn năm trước, lúc tiên ma đại chiến, hắn lâm trận bỏ chạy.

Mà theo cách nói của Lý Thiên Vương thì chuyện năm vạn năm trước có liên quan tới Cửu Cẩm. Mộ Khanh, ngươi si tình với Cửu Cẩm đến mức đó sao?

cho nên nguyện ý đi lên vết xe đổ?

A Sơ bi thương vô cùng, Nhị

Lang thần đưa tay sờ vào ổ khóa trên lồng sắt, cau mày nói “làm cách nào để mở lồng sắt này ra? Dao Liên tiên tử, ngươi muốn ra ngoài không?”

Thái Thượng Lão Quân la lên “ai nha, chìa khóa ở trên tay quân sư”

Mọi người sửng sốt, ánh mắt yên lặng rơi trên người A Sơ

Mộ Khanh trước khi đi đã nói, thắng trận trở về sẽ rời khỏi Đông Lăng

điện, bây giờ lại vì Cửu Cẩm mà đánh mất tính mạng. Dù là thế nào thì

kết quả đối với A Sơ vẫn là vậy, đều phải mất đi. Hắn vì Cửu Cẩm cũng

được, hắn còn sống cũng thế, chết rồi cũng vậy, kết cục vẫn là hắn sẽ

không quay lại. Hắn đã nói đi thì nhất định sẽ không ở lại. Bây giờ chỉ

là dùng một cách khác mà thôi, nhưng…Nhưng vì sao lúc này nàng lại đau

lòng như thế, hình ảnh của bốn vạn năm qua từ từ lướt qua đầu nàng rồi

dần dần vỡ vụn. Mộ Khanh từng nói, ký ức thuộc về hai người, một người

đã quên hoặc không còn tồn tại, ký ức sẽ không trọn vẹ, sẽ rất đau. Bây

giờ nàng đã cảm nhận được, tim đau đến vỡ thành từng mảnh, tùng mạnh,

chắp vá, hàn gắn thế nào cũng không thể được như cũ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 51
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...