Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 47

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

An trí… Ngươi xác định bị nhốt trong lồng sắt là an trí sao?

A Sơ bàn điều kiện “Lão Quân, ngươi thả ta ra đi, ta sẽ không tiết lộ

chuyện ngươi uống rượu. Nếu Thiên đế biết ngươi lén uống rượu chắc chắn

sẽ rất mất hứng”

Lão Quân đưa bàu rượu cho tiểu tiên đồng, bảo

hắn đem đi cất “ta càng không thể thả ngươi ra, ngươi thích nhiều

chuyện, miệng rộng, ta biết lâu rồi”

A Sơ trán nổi gân xanh

“thượng tiên bảo ngươi an trí cho ta, sao ngươi lại nhốt ta vào lồng

sắt, nếu thượng tiên biết nhất định sẽ tức giận lão hồ đồ ngươi”

“Đây là quân sư bảo ta làm vậy, dù ta muốn thả ngươi cũng không thể, chìa

khóa ở trên tay hắn ah” Thái Thượng Lão Quân đứng lên, cước bộ lắc lư đi đến bên bếp lò coi chừng lửa, lông mi tuyết trắng bị cháy mấy sợi mà

cũng không biết, cho đến khi tiểu tiên đồng đưa mấy sợi lông bị cháy đen thui cho hắn, đau lòng không thôi. Tiên đồng đem cây kéo đến, Thái

Thượng Lão Quân vừa soi gương sửa lông mi vừa nói “ngươi vẫn nên ngoan

ngoãn ngốc ở trong này theo sự an bài của quân sư đi. Quân sư tinh thần

rất căng thẳng, ta sợ hắn xảy ra sai lầm còn cố ý cho hắn vài viên đan

dược an thần để đề ngừa vạn nhất. Nếu ngươi lại nghịch ý hắn, chính là

hại hắn nha”

Thần kinh căng thẳng. Hai ngày nay, Mộ Khanh đúng là có vẻ khẩn trương, cảm xúc bất thường. A Sơ nhớ tới một đêm kia, Mộ

Khanh ấn vào ngực nói ‘nơi này…sợ hãi”

A Sơ rất hối hận, nàng nên nhận ra từ sớm mới đúng. Hắn sợ hãi đối mặt với cảnh tượng y chang năm

vạn năm trước. Hắn sợ hãi nhưng vẫn cố gắng ra chiến trường, hắn nói đây là chuộc lỗi.

Nhưng hắn lại làm cho người rất tức giận. Thì ra

hắn đối tốt với nàng cũng chỉ là giả vờ, chọc nàng tức giận cũng là làm

bộ, những gì hắn làm trước đây đều là kế sách của hắn. Hắn phí tâm tư

làm người ta không nhìn rõ rồi lại cố tình có thể thấu rõ. Hắn có thể

đem nàng nhốt vào lồng sắt, cố tình làm ra chuyện gây thù, muốn quên hắn cũng khó. Hắn làm nhiều chuyện giấu diếm mọi người nhưng lại hi vọng bị phát hiện. Nội tâm hắn luôn luôn mâu thuẫn thế nhưng nàng chưa bao giờ

nhận ra. Là A Sơ nàng ngốc hoặc cũng có thể nói nàng luôn không để ý

tới, cũng có thể nói là rất tín nhiệm hắn.

Đúng rồi, đào tiên

đâu?trước khi đi, hắn đã đưa đào tiên cho nàng. A Sơ hỏi, Thái Thượng

Lão Quân vô tội đáp “đào tiên gì, ta không thấy”

Đào tiên là bảo

bối của nàng, cũng do nàng thiên tân vạn khổ lấy được từ chỗ Mộ Khanh. A Sơ lòng nóng như lửa đốt, nước mắt đảo quanh “thượng tiên rõ ràng cho

ta một quả đào tiên, ta vẫn ôm trong lòng, đào tiên ở đâu rồi?”

Tiểu tiên đồng đưa tay chỉ “ngươi nhìn xem có phải trong quần áo của ngươi không?”

Thái Thượng Lão Quân yên lặng đưa một hạt dẻ cho tiên đồng, thấp giọng mắt “tiểu sắc phôi, nhìn lâu rồi hả”

Tiểu tiên đồng ôm đầu, chu miệng nói “đệ tử chỉ cảm thấy kỳ lạ nên nhìn thôi”

A Sơ cúi đầu nhìn ngục của mình, một bên to một bên nhỏ, mà bên to lại có cảm giác nặng trịch. Lúc này nghe Thái Thượng Lão Quân trách cứ tiểu

tiên đồng “quân sư là quân tử, sẽ làm ra chuyện vô sỉ vậy sao”

Mộ Khanh quân tử.? không tiện ở trước mặt Lão Quân và tiên đồng vén vạt

áo, A Sơ quay lưng lại, đưa tay vào cổ áo sờ mó, đụng phải một vật tròn

tròn, thì ra là đào tiên.

Thái Thượng Lão Quân ở phía sau kêu lên “chắc là khi quân sư mang ngươi tới đây, vướng tay cho nên thuận tiện nhét vào”

Thuận tay… Thuận tay! Thuận tay tới vậy sao, là hắn cố ý thì có. Không đúng,

hắn hình như rất thích nhét này nọ vào ngực nha. Đối với nàng…cái gì

mê…vừa rồi ai nói Mộ Khanh là chính nhân quân tử chứ.

Tiểu tiên đồng ủy khuất liếc Lão Quân một cái, Lão Quân cười hì hì xoa đầu hắn “Tiểu A Chiết nhà ta thật thông minh”

A Sơ: “…”

Thái Thượng Lão Quân phân phó Tiểu A Chiết đến sườn điện trông coi lồng sắt. Tiểu A Chiết lấy ra một quyển sách bắt đầu chép. Bởi vì hiện tại có

nhiều sách hắn đọc mà không hiểu, cho nên mới tự chép lại rồi đến thỉnh

giáo sư ca.

Sư ca của hắn tên là Đại A Chiết, hắn vốn tên là A

Chiết, sau Thái Thượng Lão Quân nhận thêm một tiểu tiên đồng, lười đặt

tên cho nên vì thế đổi hắn thành Đại A Chiết, còn người vào sau thì lá

Tiểu A Chiết. Đại A Chiết hiện giờ trông coi hơn phân nửa sự vụ trong

Thanh điện, kiêm luôn phụ đạo cho Tiểu A Chiết, làm việc theo khuôn

phép, làm người an phận thủ thường, rất được Lão Quân yêu thích. Hai năm qua luôn tìm vợ cho hắn nhưng Đại A Chiết vừa thấy tiên nữ tuổi tác

tương đương mình liền đỏ mặt tránh đi, làm cho Lão Quân rất đau đầu.

Đại A Chiết mấy ngày nay ở trong đan thất luyện đan dược. Bên sườn Thanh

điện cũng có một bếp lò, nhưng đó là nơi dùng để thắp hương, Lão Quân

cũng hay dùng bếp lò này để luyện thủ. Đan thất rất nóng, bình thường

các tiên phó đều không chịu nổi, Đại A Chiết đi theo Tha Thượng Lão Quân mấy vạn năm, tu vi của hắn đối phó với độ nóng của tam muội chân hỏa

không vấn đề gì, cho chuyện sửa sang đan thất liền giao cho hắn.

A Sơ ở trong lồng sắt rất nhàm chán, ngay cả người nói chuyện cũng không

có, lấy đào tiên ra dùng móng tay vẽ lên đó mấy hoa văn. Bởi vì lúc

trước Mộ Khanh đã hạ mê phấn trên vỏ đào tiên, cho nên A Sơ lại nặng nề

ngủ, khi tỉnh lại liền thấy Tiểu A Chước vẫn đang ngồi trước bàn chép

sách.

A Sơ quăng hột đào ra, vẫy tay với hắn, Tiểu A Chước liền

đi tới cạnh lồng sắt, mở to mắt nghi hoặc nhìn nàng “tiên tử, ngươi muốn ra ngoài sao? sư phụ nói không thể”

A Sơ lắc đầu nói với hắn

“nếu đây là ý của thượng tiên, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Nghe

nói sư phụ ngươi có một cái gương bảo bối, có thể nhìn thấy trong đó

những gì mà mình muốn nhìn thấy, chẳng biết có thể cho ta mượn dùng một

chút được không?”

Thiên giới có một tấm bảo kính huyền thiên, có

thể soi ra suy nghĩ trong đáy lòng, vẫn do Thái Thượng Lão Quân cất giữ. Mộ Khanh không lời từ biệt lại giam nàng ở đây, Thái Thượng Lão Quân

lại nói hắn cảm xúc không ổn định, đủ loại nghi hoặc khiến nàng hận

không thể lập tức vạch trần tầng sương mù này. Cho dù bây giờ không làm

được gì nhưng nàng cũng muốn nhìn xem Mộ Khanh ở trên chiến trường thế

nào, để cho lòng an ổn hơn.

Tiểu tử luôn rất dễ dụ, A Sơ tiếp tục dụ hoặc hắn “ta sẽ cho ngươi ăn món ngon”

Không ngờ, Tiểu A Chiết chỉ vào nàng: “Dâu tây!”

Thấy hắn có dao động, A Sơ vui sướng, tiếp tục dụ dỗ: “đưa huyền thiên kín cho ta, ta sẽ cho ngươi ăn dâu tây”

Tiểu A Chiết: “Dâu tây!”

A Sơ: “Ta hiện không có dâu tây.”

Tiểu A Chiết vẫn kiên trì “Dâu tây!”

A Sơ nhíu mày: “Ta không phải dâu tây!”

Thấy A Sơ không thừa nhận, Tiểu A Chiết nổi giận chu miệng “ngươi rõ ràng

còn dâu tây mà. Vị nam tiên đó cho ngươi, còn có thể để Thiên đế hạ chỉ

cưới ngươi”. Nón xong Tiểu A Chiết mang gương đến, chiếu bên trái rồi

lại chiếu bên phải A Sơ, trên cổ rõ ràng có một dãy các điểm đỏ, chạy

thẳng xuống xương quai xanh.

Trong tiểu thuyết có viết, nam nữ

khi không chịu đựng được nổi khổ tình yêu sẽ ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau

trên người hai người sẽ có những điểm đỏ, còn gọi là hôn ngân, gọi thân

mật là dâu tây. Nữ tử nếu đã ngủ cùng nam nhân, mất hết thanh danh,

đương nhiên là gả cho hắn.

Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao mà có nhưng A Sơ vẫn rất sợ hãi. Chẳng lẽ khi nàng ngủ quên bên hồ, A

Sơ…ôm nàng ngủ suốt tối? Tiểu A Chiết sao hiểu được hàm nghĩa của dâu

tây?A Sơ giống như đã bắt đầu phát hiện ra một bí mật nho nhỏ.

Tiểu A Chiết thực thông minh, cư nhiên nhìn ra tâm tư của nàng, thu gương

lại, lớn tiếng nói “là sư phụ dạy sư ca, ta trong lúc vô tình nghe được”

nàng tâm tư, thu gương lớn tiếng nói cho nàng: “Là sư phụ giáo sư ca, ta trong lúc vô tình nghe được.”

A Sơ nghe vậy lảo đảo một chút. A a a a a! Lão quân, lão biến thái a!

Tiểu A Chiết ngạc nhiên nhìn vẻ mặt trở nên đần thối của A Sơ “sư phụ nói, sư ca đã tớ tuổi tìm tiên tử, nên phải biết một chút”

A Sơ á khẩu

Tiểu A Chiết còn nói: “Nga, đúng rồi. Ta vừa rồi đã cho ngươi xem huyền thiên kính. Dâu tây đâu? Ta muốn ăn dâu tây, cho ta”

A Sơ nắm tay, ngửa mặt lên trời muốn rơi lệ

Vì chuyện dâu tây mà Tiểu A Chiết mặt nhăn mày nhó suốt ba ngày, A Sơ cũng đen mặt hết ba ngày. Đến ngày thứ ba, Tiểu A Chiết quét dọn Thanh điện

sạch sẽ, đi tới đi lui nhìn ra cửa, A Sơ cũng không chuyên tâm, âm trầm

liếc Tiểu A Chiết. Hắn cũng không để ý tới nàng, tiếp tục nhìn ra cửa

rồi đột nhiên tươi cười chạy vội ra ngoài, miệng hô lên “sư ca”

Sư ca đó là Đại A Chiết.

“Tiểu A Chiết ngoan. Nha, cái này cho ngươi” thanh âm ôn nhu sủng nịch của nam tử vang lên

“Lại là ba mật đường a.” Tiểu A Chiết có chút thất vọng.

“Ta chỉ biết luyện loại này thôi, đợi khi thành thục mới đổi sang loại

khác” Đại A Chiết rất bất đắc dĩ, đi Thái Thượng Lão Quân luyện đan mấy

vạn năm, lại bị Tiểu A Chiết bắt luyện kẹo cho hắn. Trong đan thấy,

ngoại trừ đại đỉnh lô dành cho Thái Thượng Lão Quân luyện đan, còn có

một bếp lò nhỏ dùng để thí nghiệm, cũng là chỗ Đại A Chiết tập luyện

đan, cũng là chỗ hắn luyện kẹo cho Tiểu A Chước. Bình thường hắn luyện

đan còn không kịp, đâu có thời gian luyện ra kẹo ngon, còn là kẹo do tam muội chân hỏa luyện ra, hương vị không giống những cái khác, không thể

gạt được cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu A Chước.

Tiểu A Chiết thập

phần tín nhiệm vị sư ca này, không chút do dự đáp ứng “được” rồi lôi kéo Đại A Chước đi vào trong “sư ca, sư phụ nhốt một tiên tử”

“Sư

phụ nhốt?”Đại A Chiếu không thể tin. Sư phụ của mình sao có thể bắt nhốt mộ tiên tử, nếu tiên tử phạm sai lầm thì nên đem đến nhà giam chứ.

Tiểu A Chiết gật gật đầu, rất là hưng phấn: “Ân, mặt mày nhìn cũng được. Sư

phụ bảo chúng ta trông coi, chờ quân sư trở về thì giao cho hắn. Ta dẫn

ngươi đi xem”

Bởi vì đan thất là nơi trọng yếu, cho nên Đại A

Chiết đã nhiều ngày ở trong đan thất không ra ngoài, Tiểu A Chước hôm

nay gặp lại hắn rất cao hứng, ăn kẹo xong liền lôi hắn đến lồng sắt xem

người.

A Sơ ngồi xếp bằng trong lồng, mặt không chút thay đổi

nhìn một lớn một nhỏ từ ngoài đi vào. Người nhỏ chỉ tay vào nàng nói

“chính là nàng, sư ca thấy thế nào?’'

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...