Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 61

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Yêu Mi lắc lắc mông, một cái đuôi xù lông to tướng vươn ra dưới áo choàng.

Trầm Thê dùng chân cọ cọ cái đuôi, Yêu Mi thần sắc căng thẳng, ngăn nàng lại “không nên sờ soạng lung tung vào cái đuôi”

Sắc mặt Trầm Thê lập tức biến đổi.

Cái đuôi luôn là nơi yếu ớt và mẫn cảm nhất đối với chó mèo, bình thường

chúng luôn tìm cách né tránh không để người khác đụng đến, nếu bị ai

giẫm trúng đuôi chắ chắn chúng sẽ cắn ngược lại. Cho nên mới có ý nghĩa

bắt trúng đuôi của một người cũng chính là bắt được điểm trí mạng của

một người.

Hồ ly cũng vậy, dù là hồ ly đã tu luyện thành hình

người, trừ khi là người thân cận, đáng tin nhất, nếu không sẽ không dễ

dàng để người ta chạm vào đuôi.

Yêu Mi ôm lấy Trầm Thê, vuốt tóc

nàng dỗ dành “ngươi biết rõ là không thể chạm vào lại cứ năm lần bảy

lượt khiêu chiến, thực sự là bướng bỉnh mà”

A Sơ nhìn thấy mà

giận tím mặt. Trầm Thê dựa vào ngực Yêu Mi, thấp giọng nức nở, Yêu Mi vỗ vỗ bả vai nàng, liên tục hôn lên tóc nàng để dỗ dành, an ủi.

Bọn họ gặp nhau được một lúc, Yêu Mi liền rời đi, Trầm Thê lưu luyến không

rời nhìn theo bóng dáng hắn, vẻ mặt sầu thương. A Sơ kết luận nàng ta

nhất định là lừa gạt Mộ Khanh, còn Mộ Khanh hữu tâm vô lực nên hồn nhiên bị người ta đội nón xanh lên đầu mà không biết. Trầm Thê và Yêu Mi có

rất nhiều điểm đáng ngờ, thậm chí còn không thể nhìn ra đầu mối liên hệ.

A Sơ hiện hình, kêu lên một tiếng.

Trầm Thê giật mình, kinh ngạc quay đầu, hai mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu

nhìn thấy A Sơ, sắc mặt của nàng trở nên trắng nhợt, đứng yên bất động

A Sơ nói “Ta cứ tưởng ngươi thật lòng với Mộ Khanh thì ra lại không phải, uổng công hắn một lòng say mê ngươi”

Trầm Thê định thần lại, nhếch miệng cười lạnh “chân tình thì sao, giả ý thì

thế nào. Ta chưa bao giờ chân tình với hắn cũng không bắt hắn phải cuồng dại, đều do hắn đơn phương tình nguyện”

“Nếu ngươi không cho hi

vọng, hắn sao có thể chấp nhất đến thế. Nếu ngươi thực lòng yêu thương

Yêu Mi thì cần gì phải ở đây dây dưa với Mộ Khanh”

Nói đến đây,

Trầm Thê liền cắn răng, oán hận nói “bởi vì ngươi, chỉ cần ngươi chân

chính chết đi, Mi ca ca mới có thể an tâm ở cùng với ta. Mi ca ca nói

ngươi là tử kiếp của ta, cho nên trong hai chúng ta phải có một người

chết mà ta lại muốn sống, cho nên ngươi phải chết”

A Sơ khịt mũi

nói “các ngươi dựa vào cái gì mà quyết định, ai sống ai chết đều đã có

thiên mệnh, hai người các ngươi lại không phải là tư mệnh”

Trầm

Thê hừ một tiếng, cười nhạo nói “thiên mệnh thì sao, ta và Mi ca ca chưa từng tin vào thiên mệnh, cũng không cần thiên mệnh sắp đặt.Duyên phận

chúng ta đều là do nghịch thiên đoạt mệnh mà có, sẽ không dễ dàng giao

ra”

‘Tuy không biết ngươi nói gì nhưng nghe qua cảm giác như

ngươi rất lợi hại ah” A Sơ hất cằm, vuốt tóc tùy ý nói “được, chúng ta

sẽ thử một lần xem. Nếu thiên mệnh để cho ta sống, nhìn xem ta có thể

ứng thiên mệnh hay ngươi có thể đoạt mệnh. Còn về tình cảm của ngươi và

Yêu Mi..mục tiêu của các ngươi là ta, làm phiền ngươi nhanh chóng rời

khỏi thượng tiên”

Trầm Thê lắc đầu, giọng điệu khiêu khích “ngươi đã không để ý thì cần gì quản ta rời khỏi hắn hay không. Chuyện của

chúng ta không cần người ngoài nhúng tay vào. Cho dù ngươi đem chuyện

hôm nay nói cho hắn biết, chỉ cần ta lắc đầu, ngươi nghĩ hắn sẽ tin ai?”

Những lời của Trầm Thê như những nhát búa gõ vào tim của A Sơ nhưng nàng cố

bỏ qua cảm giác đau đớn mà hỏi “chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ một nam

nhân thực sự yêu ngươi sẽ để ngươi ở bên cạnh một nam nhân khác sao? mà

đó còn là nam nhân si tình ngươi suốt mấy vạn năm không quên”

Trầm Thê hai mắt lại mờ lệ nhưng vẻ mặt lại tin tưởng tuyệt đối vào Yêu Mi

“ta đương nhiên có nghĩ tới nhưng điều đó cũng chẳng là gì. Mi ca ca đều là vì ta, nếu hắn không thương ta thì việc này chẳng liên quan gì tới

hắn, hắn không cần phải làm chuyện xấu, hắn có thể tiếp tục tiêu dao

thiên hạ hoặc quay về Thanh Khâu làm công tử vô ưu của hắn”

A Sơ nhướng mi “nói vậy là ngươi và hắn cùng làm việc xấu?’

Trầm Thê vội vàng phản bác “Mi ca ca yêu ta, đây không phải là cùng làm việc xấu. Ta không nhiều lời với ngươi nũa, ta phải về Thương Nhiên Thiên

cảnh, nếu thượng tiên biết ta gặp ngươi chắc chắn sẽ tức giận. Bây giờ,

hắn không muốn biết một chút tin tức gì về ngươi, càng không cho phép ta gặp một nữ nhân tâm địa độc ác như ngươi một giây một phút nào”

Dứt lời, Trầm Thê ngạo nghễ rời đi.

Trầm Thê đi rồi, A Sơ vô cùng buồn phiền, quay lại tính cùng Đại A Chiết

quay về Đông Lăng điện nhưng hắn lại giữ nàng lại, đỏ mặt chờ mong “đừng về vội, ta có cái này muốn đưa cho ngươi. Ngươi..có muốn nhìn trước hay không?’

Có gì muốn đưa chứ? A Sơ thầm nghĩ xem hôm nay là ngày

gì nhưng mãi không nghĩ ra lý do, tò mò và có chút hứng thú hỏi lại “là

cái gì?’

Đại A Chiết ra vẻ thần bí cười cười, đứng lên vỗ y bào, tường vân lập tức xuất hiện ‘đi theo ta sẽ biết”

Gió đêm lạnh vi vu, hai bóng dáng đằng vân đi đến một ngọn núi đá rồi hạ xuống trước một cửa động rộng rãi.

A Sơ nhìn vào bên trong dò xét rồi quay lại hỏi Đại A Chiết ‘bên trong

tối thui, có cái gì ở trong đó?” nàng có chút sửng sốt, lui lại hai

bước, e dè nói “ngươi…ngươi…hay là ngươi muốn?”

Đại A Chiết lúc này đã búng đầu ngón tay tạo ra ngọn lửa, cười gượng nói “A Sơ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi”

A Sơ run run đi theo sau Đại A Chiết vào trong động. Bên ngoài động có vẻ gập ghềnh nhưng vào trong lại thấy bằng phẳng, ngẫu nhiên còn có nước

từ trên cao nhỏ xuống, cảm giác mát me. A Sơ sợ tối, thấp giọng lầu bầu

‘có gì cũng không nên nhét vào trong động chứ, ngươi y chang sư phụ

ngươi, đều thích tìm mấy cái động tối đen mà bế quan’

Đột nhiên

trên đầu như bị cái gì áp chế, A Sơ đang muốn kêu lên thì nghe thấy

thanh âm của Đại A Chiết “bởi vì chỉ có ở đây, ta mới có thể giữ chúng

lại”

A Sơ ngẩng đầu, thì ra là tay của Đại A Chiết đang để trên

tóc nàng. Đưa mắt nhìn chung quanh thấy thanh quang bay lả tả phấp phới

trong động, khi thì tán loạn, lúc hợp thành một khối, tạo thành từng

đường cong đẹp tuyệt cũng có khi biến thành một mảng thanh quang sáng

chói, đẹp lung linh.

“Đẹp không?” thanh âm của Đại A Chiết mềm mại như nước.

Tâm tư của A Sơ hoàn toàn đặt vào những con đom đóm kia, gật đầu như mổ

thóc, phiền chán và sợ hãi hoàn toàn biết mất “đẹp, rất đẹp. Ta rất

thích. Thiên hà chỉ có thể xem từ xa, nơi này lại nhìn được rất gần,

thậm chí còn có thể chạm tay vào. Nhìn nè, ta chạm vào chúng được nè”

Thanh quang luồn qua những kẽ tay nàng như muốn chơi đùa.

Thưởng thức được một lát, Đại A Chiết chuyển tới đứng trước mặt nàng, thần bí cười nói “còn không đẹp bằng ngươi”

Nghe vậy, A Sơ hai mắt tỏa sáng, vội hỏi “thật sao?”

Đại A Chiết mỉm cười ôn nhu, thâm tình, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, ngón cái nhẹ nhàng đặt lên mi mắt nàng, chăm chú nhìn cặp mắt trong suốt như nước “ngươi có được đôi mắt đẹp hơn cả ánh sao, ta rất thưởng thức…”

A Sơ đã xem không ít tiểu thuyết của Nguyễn Nguyễn, liền hiểu Đại A Chiết nói vậy là có ý gì. Rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết đều viết, nam nhân hẹn nữ nhân đến một nơi lãng mạn, nói những lời khiến nữ nhân cảm

động đến rơi lệ hoặc là nói ra những lời tâm tình, thề thốt…

Nhưng lúc này A Sơ hoàn toàn không cảm thấy mình muốn khóc, chỉ thấy kinh

ngạc và khó hiểu. Nàng lui lại, né tránh tay hắn, cười nói “ta không có

trộm xỉ than của sư phụ ngươi nha, không thể nào mắt ta lại có thể so

sánh với ánh sao được. Tuy ta biết ánh mắt của ta có thể mê đảo chúng

sinh nhưng…ngơi cũng không cần nói trắng ra như vậy, ta thừa nhận ta da

mặt dày lại không khiêm tốn nhưng ngươi nói vậy vẫn khiến ta rối rắm

nha”

Đại A Chiết mỉm cười chuyển đề tài “A Sơ, ngươi vẫn ở lại

Đông Lăng điện không rời đi giống như bốn vạn năm trước có phải không?”

Chuyện này, trong đầu A Sơ lại nhớ tới mấy lời thấm thía của Thiên đế, không

chắc chắn nói ‘chuyện này..Thiên đế vẫn chưa phân điện cho ta, ta không

có chỗ để đi, ngươi nếu thu lưu thì ta sẽ ở lại”

Nghe vậy Đại A Chiết liền vỗ tay hoan hô

A Sơ ngạc nhiên “tốt…có gì mà tốt?”

Đại A Chiết nhướng mi, vô cùng hưng phấn ‘ngày mai ta sẽ xin Thiên đế không cần phân điện cho ngươi. Thực ra…thực ra là Thiên đế muốn ta hỏi ngươi

mà bản thân ta cũng muốn hỏi. Ngươi đã nguyện ý ở lại Đông Lăng điện,

vậy thì cứ tiếp tục đi”

Thượng đế lão nhân, hộ bị cưỡng chế… A Sơ quay đầu yên lặng lau mồ hôi bên thái dương, sau đó ngáp một cái “Đại A Chiết, ta hơi mệt”

Đại A Chiết vẫn nhìn đám đom đóm, say mê nói

“đom đó tuy đẹp nhưng chỉ được chốc lát, dù sau đó sẽ hội phi yên diệt

cũng muốn được một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn là le lói suốt

ngàn năm” hắn bỗng nhiên quay sang hỏi A Sơ “trước kia ngươi nói giải

độc cho Mộ thượng tiên xong sẽ không còn quan hệ gì nữa, là thật sao?’

Khi đó nói chắc như đinh đóng cột, lúc này A Sơ lại hơi do dự. Trầm Thê hư

tình giả ý, lừa gạt Mộ Khanh, si tình vạn năm của Mộ Khanh bị đùa giỡn

như vậy, là bất cứ ai cũng không thể thừa nhận.

Một đôi tay đặt lên vai, Đại A Chiết nhìn nàng chân tình nói “ta biết, A Sơ luôn nói sẽ giữ lời”

A Sơ run lên, Đại A Chiết đã kéo tay nàng, đầu ngón tay đánh lên ngọn

lửa, đưa nàng ra ngoài “nếu đã mệt rồi thì chúng tay quay về đi”

A Sơ tinh thần hoảng hốt quay về phòng, nằm lên giường trong đầu là hình

ảnh Mộ Khanh đội nón xanh, rồi lại mấy câu mạc danh kỳ diệu của Đại A

Chiết, còn có đom đóm bay đầy trời, nghĩ một hồi ngủ say lúc nào không

biết.

Trong mơ, A Sơ đột nhiên thấy khó thở, toàn thân mềm nhũn.

Cảm giác này trước kia cũng có, khi đó Mộ Khanh đem nàng đi ngâm trong

Thanh hành tuyền nhưng bây giờ thì không được nữa rồi. Cảm giác bất an

tuyệt vọng, trên trán nóng như lửa…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 61
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...