Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 79

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lam Oanh cũng hướng về phía nàng thì thầm kêu “Hắn cúi đầu với ngươi, ngươi không cảm kích, mà ngươi lại không chịu cúi đầu. Các ngươi không có cách nào tốt được, không có cách nào”

A Sơ chống nạnh thở hồng hộc, một lát bình tĩnh lại “ngươi có thể biến thành hình người không?”

Nếu Lam Oanh có thể biến thành người, thay nàng điểm huyệt dũng tuyền của Mộ Khanh, như vậy nàng cũng có thể thông qua Thương Nhiên Thiên cảnh. Đột nhiên A Sơ nói như vậy, Lam Oanh lập tức có đề phòng. A Sơ phải tìm cớ “mấy ngày nay Mộ Khanh hơi mệt, ngươi có thể xoa bóp chân cho hắn, đặc biệt là bộ vị ở lòng bàn chân, có thể giúp hắn thư giãn. Ta…ta còn có việc phải làm”

Lam Oanh không lưu tình chút nào cự tuyệt “ta không thích bóp chân, ngươi cũng không cần cố ý nhắc nhở ta bộ vị ở lòng bàn chân”. Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, thanh âm trầm thấp “vì sao ngươi phải đi? Ngươi thực muốn vứt bỏ thượng tiên?hắn sẽ điên mất”

A Sơ hoang mang xua tay “đừn…đừng nói bậy, ta chứa nói phải đi, chưa nói nha”

“Ta thấy ngươi nói với nam nhân kia, các ngươi muốn bỏ trốn”

A Sơ nghiêm mặt “nói lung tung, không có chuyện đó”

Mặc kệ nàng bày ra vẻ nghiêm túc, Lam Oanh nhìn kỹ A Sơ một cái rồi vỗ cánh bay đi, không để mình bị lừa, còn tính đến cáo trạng với Mộ Khanh. Khi A Sơ chạy đến thư phòng của Mộ Khanh thì Lam Oanh đã ở trước mặt hắn, khí thế ngạo mạn đậu xuống thư án, liếc mắt nhìn A Sơ một cái.

Mộ Khanh nhìn thấy Lam Oanh liền vươn một ngón tay ra, Lam Oanh nhu thuận nhảy lên ngón tay hắn. Mộ Khanh mỉm cười, vuốt ve đầu của nó, Lam Oanh làm nũng cọ cọ lòng bàn tay hắn, uyển chuyển kêu chiêm chiếp.

A Sơ đi vào, nhìn chằm chằm Lam Oanh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hiện tại Mộ Khanh đã nghi ngờ, nếu Lam Oanh nói ra Đại A Chiết ở trong Thiên cảnh, hoặc tiết lộ chuyện nàng và Đại A Chiết nói với nhau, không biết hắn sẽ tức giận đến mức nào nữa. Mộ Khanh vuốt ve bộ lông của Lam Oanh, ngẩng đầu cười nói “có thêm bạn, ngươi sẽ nhàn hạ hơn cũng không cảm thấy tịch mịch nữa”

A Sơ cười nói “có bạn hay không không quan trọng, chẳng phải còn có ngươi sao”

Mau đuổi Lam Oanh đi đi.

Mộ Khanh nói “mỗi ngày ta đều đọc sách viết chữ, sợ ngươi ở trong này sẽ buồn”

Lam Oanh đột nhiên nhảy dựng lên “đừng nghe nàng nói bậy, nàng…”chưa nói xong đã bị A Sơ bắt được.

A Sơ nắm lấy cái cổ tinh tế của nàng, biểu tình vừa hận vừa cười “vừa rồi bay qua suýt nữa làm ta bị thương, còn chưa tính sổ với ngươi nha”

Lam Oanh ra sức đập cánh giãy dụa, A Sơ lập tức xuất ra một đạo bạch quang ngăn cản nàng, lôi nàng ra khỏi thư phòng, miệng mắng không ngừng “con chim thối, Mộ Khanh đọc sách, ngươi lại cứ ở bên cạnh làm phiền, mau ra ngoài cùng ta tính sổ đi”

Nào ngờ Lam Oanh liều chết giãy dụa, lông chim lại trơn bóng nên nhanh chóng thoát được, bay trở lại thư phòng, kêu ầm ĩ “bọn họ muốn bỏ trốn, bọn họ muốn bỏ trốn”

Mộ Khanh nháy mắt trầm mặt “ai muốn cùng ai bỏ trốn? ngươi nghe đượ cái gì?”

Lam Oanh đậu xuống bàn, nhảy tới nhảy lui, kích động nói “nữ nhân này và Đại A Chiết bỏ trốn, bỏ trốn với Đại A Chiết. Nàng còn muốn để Đại A Chiết khôi phục tiên cốt, như vậy mới có thể thắng được ngươi, yên tâm bỏ trốn”

A Sơ cuống quýt chạy vào nói “Lam Oanh bất hòa với ta nên mới nói bậy bạ”

Ánh mắt tăm tối nhìn nàng chăm chú như mắt của chim ưng, khép mạnh sách lại, thanh âm lạnh lùng “Lam Oanh sao có thể xuất hiện ở đây? Kết giới Thương Nhiên Thiên Cảnh vững chắc vô cùng, nội bất xuất ngoại bất nhập, nếu không phải kết giới mất hiệu lực, Lam Oanh cũng không thể bay vào. Dù nàng không thích ngươi nhưng cũng không đến mức vì vậy mà lừa ta” hắn quay sang hỏi Lam Oanh “Đại A Chiết đang ở đâu? Mau đưa ta đi xem”

Lam Oanh lập tức bay lên, thẳng tiếng phía thạch động. Mộ Khanh giục mây đuổi theo, A Sơ chỉ có thể dùng hai chân chạy tới thạch động. Mộ Khanh đã đứng trước cửa động, mày nhíu lại, nhìn chằm chằm Đại A Chiết.

A Sơ dậm chân, không biết phải làm gì, không chỉ có mình nàng gặp tại ương mà Đại A Chiết cũng sẽ trốn không thoát. Nàng đi đến cạnh Mộ Khanh, vòng qua vòng lại lại không biết nên giải thích thế nào

“Hoan nghênh ngươi tới Thương Nhiên Thiên cảnh.” Mộ Khanh đột nhiên nói.

A Sơ mở to mắt, sợ mình nghe lầm. Hắn..hắn không phải xem Đại A Chiết là tình địch, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt sao, sao lại..hoan nghênh chứ? Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy có ba người bọn họ và một con chim.

Biết nàng nghi hoặc, Mộ Khanh cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng “ta biết trong lòng ngươi có ta là đủ, hắn là bằng hữu của ngươi, là đồ đệ của Thái Thượng Lão Quân, sao ta không chào đón chứ? Đại A Chiết khôi phục tiên cốt thì phải về Thiên giới, có Lão Quân nhìn hắn, hắn sẽ không có cơ hội xuống đây nữa”

A Sơ sáng tỏ. Tuy Mộ Khanh đã rời khỏi Thiên giới, không còn làm quân sư nhưng vẫn luôn quan tâm tới Thiên giới. Nếu Đại A Chiết là nhân vật quan trọng của Thiên giới, hắn sao có thể hại Đại A Chiết, ngược lại để Đại A Chiết khôi phục tiên cốt, quay về Thiên giới mới là nhất cử lưỡng tiện.

Hai người kề vai nói nhỏ, trong mắt Đại A Chiết lại là tình chàng ý thiếp, ghen tỵ đỏ mắt cũng chỉ có thể nhịn. Mộ Khanh nhìn sắc mắt không tốt của hắn, cười tủm tỉm “ta nghĩ các ngươi hẳn chưa nói với nhau chuyện này, nàng là thê tử của ta”

A Sơ đột nhiên cảm thấy Mộ Khanh lúc này có vẻ…đặc biệt

Thần sắc Đại A Chiết lập tức mất tự nhiên, miễn cưỡng cười. Mộ Khanh lại nói “ta là chủ, ngươi là khách, ngươi đã đến đây thì nên ngồi xuống đi”

Đại A Chiết liếc A Sơ một cái, chắp tay nói: “Quấy rầy .”

Mộ Khanh đi trước, không quay đầu lại, chậm rãi nói “biết là tốt rồi, nói ra lại xấu hổ”

A Sơ lau mồ hôi lạnh trên trán, vội đuổi theo Mộ Khanh. Lam Oanh bay vòng vòng trên cao, bỗng nhiên lao xuống, đậu lên vai A Sơ, hét lớn bên tai nàng “vừa lòng chưa? Cao hứng chứ? Mộ ca ca bị ủy khuất rồi. Ngươi là nữ nhân hư hỏng, nữ nhân hư hỏng”

Đã đậu lên vai nàng còn la to như thế, A Sơ đã sớm không vừa mắt Lam Oanh, lập tức bắt lấy nó. Lam Oanh ra sức kháng cự, vừa cắn vừa cào, A Sơ bị đau nhưng vẫn kiên trì cầm lấy Lam Oanh, bứt một nhúm lông chim màu lam. Lam Oanh lại không hay biết, miệng kêu “nữ nhân hư hỏng’ vỗ cánh bay về phía Thương Nhiên điện.

Bọn họ trở lại Thương Nhiên điện, Mộ Khanh phá lệ mời Đại A Chiết đêm nay ở lại. A Sơ kín đáo đánh giá hắn một cái, xem hắn có bị bệnh ở đầu hay là có ám chiêu gì. Mộ Khanh quăng cho nàng ánh mắt đầy hàm súc, A Sơ vội bưng ly trà lên uống.

Lam Oanh từ ngoài bay vào, ở giữa điện tức giận kêu gào “A Sơ là nữ nhân chanh chua, nàng bứt lông ngực của ta”

“Phốc!” A Sơ phun ra một ngụm trà, nhìn bộ ngực trụi lủi của nó.

Lam Oanh đậu lên bàn, ưỡn ngực kêu gào “nơi này không còn cộng lông nào, mau đền cho ta, mau đền đi”

Nhìn Lam Oanh ngực trụi lủi, cái đuôi xinh đẹp lại vểnh cao, Mộ Khanh cố nhịn cười, đưa tay sờ đầu nó an ủi “bộ lông xinh đẹp sẽ mọc lại thôi, ngươi đừng lo lắng. Về phần nàng…buổi tối ta sẽ giáo huấn”

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, A Sơ không tự giác mà run rẩy. Nàng…nàng cũng không có lông ngực để đền. Nàng cố tránh ánh mắt bén nhọn của một người, một chim, tiếp tục uống trà.

Khi nhìn lại Lam Oanh, nó đang đậu trên lan can thở phì phò, ai kêu thế nào cũng không chịu xuống dưới. Sau đó Lục Oanh cũng đến, hai con chim bắt đầu líu ríu ầm ỹ. Buổi chiều, Mộ Khanh làm cái lồng sắt cho bọn họ ở, còn bỏ ít thóc vào.

Đại A Chiết trở nên xa lạ với A Sơ rất nhiều. A Sơ cho rằng vì những lời của Mộ Khanh. Lần này Đại A Chiết đến là muốn đưa nàng rời đi, nàng cũng hiểu tâm ý của hắn nhưng một câu của Mộ Khanh “nàng là thê tử của ta” đã đóng băng Đại A Chiết, cho nên hiện giờ hắn không chủ động mở miệng nói chuyện với nàng, chỉ quăng cho nàng vài ánh mắt phức tạp.

Hai nam nhân mặt ngoài thủ lễ nhưng đây chính là vấn đề. Theo lý, bọn họ không xa lạ lại đều là quân tử nhưng luôn bày ra thái độ nho nhã, cũng không biết đang tính toán gì, làm cho không khí có phần cứng nhắc.

Đến buổi tối, Đại A Chiết về phòng. A Sơ rửa mặt xong ngồi trên giường, nhìn Mộ Khanh chỉ mặc bộ trung y. Dường như biết nàng nhìn hắn, động tác của hắn thật chậm, làm như cố ý lộ nửa thân trần. Cho đến khi hắn đi về phía bên này, A Sơ mới lấy lại tinh thần, nàng để cái chăn ở giữa hai người rồi hỏi “vì sao lúc trước ngươi tiến cử Đại A Chiết làm quân sư?”

Mộ Khanh kéo cái chăn qua một bên “trước kia ta thấy hắn không tệ, không ngờ sau này lại gây nhiều phiền toái như vậy. Nếu ta mà biết trước thì ngay từ đầu sẽ không đưa ngươi đến Đâu Dẫn cung, không tiến cử hắn. Bây giờ nghĩ lại đúng là có chút hối hận”

“Vậy sao ngươi giữ Đại A Chiết ở lại Thiên cảnh?”

Mộ Khanh khoanh tay nằm úp sấp lên cái chăn “ta là có lòng tốt, muốn thay Lão Quân nhìn chừng hắn. Ngày mai ta sẽ gởi thư cho Lão Quân để đến mang hắn về”

A Sơ đưa tay vuốt ve hoa văn bách điểu trên cái chăn “vậy..có phải ngươi thi pháp che dấu hơi thở của Đại A Chiết để mọi người không tìm thấy?’

Mộ Khanh nắm tay nàng “đêm đó, ngươi điểm huyệt dũng tuyền của ta đúng không?”

“Ta chỉ muốn giúp Lão Quân tìm Đại A Chiết thôi”

Mộ Khanh dời cái chăn ngăn giữa hai người đi “ta quả thật có chút ích kỷ, không muốn ngươi tìm được hắn. Nếu Thiên giới đã phán Đại A Chiết vô tội, Lão Quân muốn đưa hắn về Thiên giới khôi phục tiên cốt, ta cũng không nên che giấu hắn. Chuyện này đã hiểu rõ, đừng bận tâm cũng đừng xen vào việc của người khác nữa, hảo hảo theo ta sống đi”

A Sơ ngẫm nghĩ thấy gần đậy thái độ của Mộ Khanh rất khác trước “nếu ngươi đồng ý với ta hai yêu cầu, ta…sẽ suy nghĩ mà ở lại” tuy có chút do dự nhưng vẫn thỏa hiệp.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 79
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...