Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 15

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

A Sơ hí mắt nhìn thấy Mộ Khanh sắc mặt âm nghiêm giật lấy cuốn sách trên tay Thương Thuật, do dự một lát rồi nhét vào tay áo, còn cảnh cáo “việc này, ngươi…ngươi

không được nói ra ngoài”

Thương Thuật tiếc nuối nhìn theo cuốn sách bị nhét vào tay ao Mộ Khanh “ta đương nhiên biết, ta rất hiểu lòng người mà”

Mộ Khanh lạnh lùng lôi kéo hắn ra khỏi thư phòng “ngươi đi đi, đừng ở đây náo loạn nữa”

Cửa thư phòng bị đóng lại thật mạnh, bên ngoài Thương Thuật không phục la

lớn “ta cũng có thể diện nam nhân nha, vừa rồi ta rất là đàn ông, ngươi

không cảm giác được sao?”

“Tránh ra. Ngươi đi tìm Hoa Lan quân tử đi, hoa lan chỉ của hắn phù hợp với hương vị của ngươi hơn” Mộ Khanh

gần như là gào thét, tiếng bước chân hai người cũng xa dần

Cho

đến khi bên ngoài không còn âm thanh, A Sơ mới đi ra, đảo vài vòng quanh giá sách, hi vọng mỏng manh rằng Thương Thuật và Mộ Khanh không lấy

Đông cung đồ đi. Nhưng sự thật luôn rất tàn khốc, trên giá sách không

thấy Đông cung đồ nữa. Chỉ lo mình bị phát hiện lại quên cuốn sách kia

không biết ẩn mình. Có điều nàng cũng không thể nghĩ nhiều, phải rời nơi này trước rồi tính sau, nhưng vừa bước ra đã đụng phải một thân hình.

Mộ Khanh tay cầm Đông cung đồ, niệm quyết phá bỏ pháp thuật của A Sơ, oán hận trừng mắt.

Nếu A Sơ có lỗ tai như Hao Thiên khuyển, khẳng định lúc này nhìn thấy Mộ

Khanh sẽ cụp xuống. Nàng cúi đầu trầm mặc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn

cuốn sách trên tay hắn. Thực ra vừa rồi Mộ Khanh đã phát hiện ra nàng.

Tay nắm chặt cuốn sách đến nổi cả khớp xương tay, bộ dáng thoạt nhìn rất khủng bố, Mộ Khanh nghiến răng nghiến lợi nói “A Sơ, ngươi thật là…”

Hắn vừa lên tiếng, A Sơ đã cả người phát run, nhắm mắt nhận sai “thượng tiên, sau này ta không dám nữa”

“Mấy thứ này từ đâu mà có, hôm nay ta nhất định phải tra rõ ràng”

Mộ Khanh túm lấy nàng lôi ra ngoài.

Tra, vậy không phải Nguyễn Nguyễn sẽ gặp họa sao?

A Sơ bám vào Mộ Khanh như muốn ôm lấy hắn ‘thượng tiên không cần ra, sau

này nhất định không xảy ra chuyện như vậy nữa. Ta sẽ không bao giờ xem

nữa” nàng ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng “ta không xem, ta cũng hại ngươi bị người ta hiểu lầm. Ta…ta không muốn liên lụy người khác chịu phạt,

ngươi trừng phạt ta là được rồi. Thượng tiên”

Ánh mắt oán giận

của Mộ Khanh dịu lại, lạnh lùng đẩy tay nàng “sau này còn để ta phát

hiện ngươi tiếp xúc mấy thứ dơ bẩn này nọ, nhất là mấy thứ thô bạo, đừng trách ta, đừng trách ta…thô bạo”

Hắn tức giận đến đỏ mặt tía

tai, A Sơ rất sợ bộ dáng khủng bố của hắn, giơ ba ngón tay lên cam đoan

“ta cam đoan không xem, sau này cũng không vụng trộm đến thư phòng của

ngươi, nếu không sẽ bị phạt trong hàn động mười ngày mười đêm”

Nàng cam đoan mấy lần, sắc mặt của Mộ Khanh mới dịu lại, cũng tỏ vẻ không

muốn nhìn thấy nàng. A Sơ lập tức rời khỏi, trước khi đi, Mộ Khanh còn

bắt nàng phải chép Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh một trăm lần. A Sơ

biết sai nên phải đáp ứng. Trở lại hậu viện, nhìn thấy phòng Nguyễn

Nguyễn liền căng thẳng, vội chạy về phòng mình, đóng cửa, buồn rầu suy

nghĩ nên giải thích với nàng thế nào, nghĩ mãi cũng không có cách nào,

sốt ruột như kiến bò trong chảo.

Cuối cùng, A Sơ quyết định thành thật vẫn hơn. Chân thành đối mặt, biết sai mà sửa thì mới được bằng hữu tha thứ, không thể vì chuyện lần này mà làm sứt mẻ tình cảm với Nguyễn

Nguyễn

A Sơ tới phòng Nguyễn Nguyễn, thấy nàng đang thất hồn lạc

phách, nhìn thấy A Sơ, nàng liền khóc lớn “A Sơ, lần này chắc ta sẽ bị

đày vào vòng luân hồi ah”

A Sơ vỗ lưng nàng an ủi “Nguyễn Nguyễn đừng khóc, sao lại nói vậy?”

Nguyễn Nguyễn nhào vào ngực nàng, bôi hết nước mắt nước mũi lên áo nàng “cuốn

sách hôm qua ta mua được ở thế gian không thấy đâu, nếu bị người khác

nhìn thấy, ta không thể ở lại Đông Lăng điện được nữa”

A Sơ nghĩ

ngoại trừ Đông cung đồ, Nguyễn Nguyễn còn làm mất sách khác, vì thế hỏi

“là sách gì? Có thể tối qua ngươi bỏ quên trong phòng ta không?”

Nguyễn Nguyễn nghẹn ngào nói “là Đông cung đồ. Hôm qua khi cùng Vũ thần hạ

phàm, thư quán cực lực giới thiệu ta nên mua cuốn này, ta liền mua thử,

ta nhớ rõ ta chưa mang tới phòng ngươi nhưng lại tìm không thấy đâu”

A Sơ thở phào nhẹ nhõm “thật ra tối qua ngươi có làm rơi ở phòng ta một cuốn sách, chính là Đông cung đồ”

Nguyễn Nguyễn đầu tiên là không thể tin, sau đó như là được đại xá, vội lau

khô nước mắt, vui vẻ nói “thì ra là ở chỗ ngươi, ta thực sơ ý”

A Sơ nhớ chuyện mình cần nói với nàng liền căng thẳng cúi đầu, thấp giọng nói “nhưng mà…đã bị thượng tiên tịch thu”

Nguyễn Nguyễn đứng hình, mở to hai mắt nhìn A Sơ, gian nan nói ‘vậy, vậy…hắn

có trách ngươi không? Hoặc là trách ta? Hắn, hắn có xem qua chưa?”

A Sơ lắc đầu: “Hắn không có trách ta, cũng không có trách ngươi, cũng

không có xem. Nhưng thượng tiên không cho ta tiếp tục xem mấy loại như

vậy nữa, ta cũng đáp ứng rồi. Cho nên lần này ta đem sách trả lại cho

ngươi, cũng nói cho ngươi biết Đông cung đồ ở chỗ thượng tiên, chắc

không thể lấy lại nhưng ta có thể đền cho ngươi”

A Sơ nói nửa câu đầu, Nguyễn Nguyễn như trút được gánh nặng, lúc này lại có ch1ut giận

“ngươi không tiền, lấy gì mà đền, ngươi đúng là bất cẩn mà”

A Sơ

cắn môi, lôi kéo nàng tay áo xin lỗi: “Nguyễn Nguyễn, thực xin lỗi.

Ngươi muốn cái gì, ta đều đền cho ngươi, chỉ cần ngươi không giận”

Nguyễn Nguyễn thấy nàng có thành ý như vậy cũng không giận nữa, chỉ thở dài

“được rồi, không có gì, chắc qua đó là vật kỷ niệm đầu tiên của ta và Vũ thần, trong lòng cảm thấy đáng tiếc thôi”

A Sơ mất một ngày một

đêm chép xong một trăm bản Bàn nhược ba la mậ đa tâm kinh, hai tay đưa

cho Mộ Khanh, sau đó còn rót một ly trà đưa cho hắn. Mộ Khanh nhấp một

ngụm trà, hài lòng gật đầu.

Đông cung đồ là vật kỷ niệm của

Nguyễn Nguyễn, A Sơ rất muốn Mộ Khanh trả lại nhưng đã bị hắn từ chối.

Cũng may Nguyễn Nguyễn không vì chuyện này mà giận nàng, còn cao hứng

nói cho A Sơ biết đã ba ngày nay nàng không có tưới nước cho cây cỏ

trong Đông Lăng điện. A Sơ rất ngạc nhiên, Nguyễn Nguyễn đã ba ngày

không tưới nước, sao cây cỏ vẫn xanh tươi, có phải? thì ra là Vũ thần

vụng trộm giúp nàng nha.

Nguyễn Nguyễn khoe chuyện tình cảm ngọt ngào của mình làm A Sơ rất hâm mộ.

Mặt khác, Nguyễn Nguyễn còn thần thần bí bí lôi kéo nàng, hỏi Mộ Khanh có

đưa cái gì không. A Sơ lắc đầu, Nguyễn Nguyễn liền cảm thán nói thời cơ

chưa tới. Nguyễn nguyễn còn nói Đông cung đồ thì ra là thứ tốt, lúc

trước không biết huyền bí bên trong nhưng từ lúc thân cận với Vũ thần

liền hỏi tới vấn đề này. Nói xong, Nguyễn Nguyễn đỏ mặt rồi không nói

nữa.

Nói chuyện lại nói một nửa, thật làm người ta tò mò nha. A Sơ trong lòng hò hét, mặt cười thảm quay về phòng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...