Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 10

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đối với chuyện tình

nhân cũ của Mộ Khanh, A Sơ vẫn rất tò mò nhưng không dám hỏi thẳng, cảm

giác giống như có gì đó treo ngay đầu quả tim, không hỏi trong lòng cảm

thấy không thoải mái.

Miệng vết thương trên mu bàn tay đã khép

lại, nàng rút tay ra “trong khoảng thời gian này ta vẫn có một chuyện

muốn hỏi thượng tiên, trên Thiên giới, nam tử như thượng tiên đều cưới

một nữ nhân về quán xuyến việc trong nhà, thượng tiên ở Nam Lăng điện

cũng đã có con để ẵm bồng, sao thượng tiên còn chưa cưới vợ? có phải có

gì khó nói không?”

Mộ Khanh nhìn nàng, ánh mắt dần tối lại, chậm rãi lắc đầu “bản tiên không cần nữ nhân”

A Sơ chỉ muốn biết tình nhân cũ của hắn mà Nguyễn Nguyễn nói là ai, không ngờ lại nhận được đáp án như vậy. “Lão thái giám” đúng là bị hư đầu rồi mà, nàng có chút khó hiểu, ngoại trừ thở dài thì cũng là thở dài. A sơ

vỗ vỗ vai Mộ Khanh, an ủi hắn “thượng tiên không cần khổ sở, Thiên giới

nhiều tiên đan tiên thảo như vậy, ngày khác ta sẽ đến cầu Thái Thượng

Lão Quân chế đan cho ngươi, ngươi nhất định có thể cưới vợ như những nam nhân bình thường khác”

Mộ Khanh nhướng mi “bình thường?’

A Sơ gật gật đầu.

Mộ Khanh sửng sốt , ngực như bị cái gì đánh trúng lại như đang cật lực

nhẫn nại chuyện gì đó, hồi lâu mới cắn răng nói “ý ngươi nói…bản thượng

tiên về phương diện kia không được bình thường?”

Ngữ khí này làm

cho cả người A Sơ run lên, lúc này sắc mặt Mộ Khanh xanh mét, nàng nghĩ

hắn thấy nàng đã biết chân tướng cho nên thẹn quá thành giận, tuy bị hắn nhìn đến toàn thân nổi da gà nhưng vẫn cố an ủi hắn ‘cho dù thân thể

không thể trị hết, ta cũng nhất định vào sinh nhật hàng năm của thượng

tiên mà tìm mỹ nhân cho thượng tiên xem qua đỡ ghiền”

Mộ Khanh cười đến quỷ dị “ngươi đối với bản thượng tiên thật sự quá tốt”

A Sơ còn chưa kịp nói hắn đừng khách khí, nam nhân kia đã rít gào lên

“bản thượng tiên tuy rằng thanh tâm quả dục nhưng vẫn có thể chứng minh

bản thượng tiên có bản lĩnh đối với chuyện kia. Ngươi, đồ ngu ngốc này,

đầu ngươi là đầu heo sao? Nếu ngươi cảm thấy bản thượng tiên không bình

thường, vậy đến thử đi”

Mộ Khanh bi phẫn cùng cực, mắng A Sơ rất

lợi hại, cũng không để ý tới hình tượng phong nhã thường ngày của mình,

còn dám nói mình thanh tâm quả dục lại quên trước kia đùa giỡn…tiên tử

là nàng thế nào. Có điều A Sơ vẫn sợ hắn phát hỏa, nên để mặc hắn mắng

đến nước miếng văng tứ tung, nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài.

A Sơ sợ Mộ Khanh tức giận, cả đêm không dám ra ngoài đi lại. Sáng sớm hôm sau, trong viện vang lên tiếng nữ nhân cầu xin tha thứ, không khí chung quanh cũng áp lực nhiều hơn, các tiên tỷ chỉ lo làm việc của mình, hoàn toàn không để ý tới âm thanh cầu xin kia.

A Sơ và Nguyễn Nguyễn

rất tò mò vì thế liền đi tìm âm thanh kia. Vừa vào tiền viện liền thấy

hai tiên thị đang đánh một tiên tỳ. A Sơ nhìn kỹ liền nhận ra là Lục

Kiều ngày đó đã hỗ trợ nàng ở phòng bếp.

Trên váy Lục Kiều đã

nhiễm một màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Mộ Khanh thì ngồi trong

đình, đùa nghịch với hai viên mã não hồng trong tay, thấy A Sơ, hắn bĩu

môi rồi nói với nàng “chính nàng ta đã động tay động chân với đám cỏ

khô”

A Sơ nhớ rõ mình không có giao tiếp nhiều với Lục Kiều chứ

đừng nói là có ân oán, nếu là nàng xuống tay, thật khiến người ta khó

hiểu. Nàng tiến lên hỏi Lục Kiều ‘thật là ngươi?vì sao ngươi đổ dầu lửa

lên cỏ khô?’

Lục Kiều cố sức ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười với

nàng, máu trào ra nơi khóe miệng “ta đã làm thì không sợ thừa nhận. Ta

muốn hại ngươi, ngươi còn hỏi vì sao?’ thanh âm của nàng hơi khàn, cố

gắng di chuyển nủa thân người, trừng mắt oán giận nói “bởi vì ta chán

ghét ngươi, đến Đông Lăng điện bốn vạn năm, chuyện gì cũng không cần làm đã có thể được thăng làm thượng tiên. Như vậy cũng thôi đi, còn thường

xuyên gây phiền toái cho chúng. Lần này nếu không phải ngươi không cẩn

thận, mưu kế của ta cũng không thực hiện được, là do ngươi tự chuốc lấy. Ta chịu ngươi đủ rồi. Nay thượng tiên muốn xử tử ta, ta có chết cũng

vẫn thống hận ngươi. Lần này không thể làm ngươi chết cháy, không thể

đuổi ngươi ra khỏi Đông Lăng điện là do số ngươi lớn. Ta nói cho ngươi

biết, ở đây không ai thích ngươi”

Lục Kiều đem oán hận và phẫn nộ suốt bốn vạn năm nay nói ra hết. A Sơ nghe đến trợn mắt há mồm, nàng

chưa bao giờ nghĩ người khác lại nghĩ nàng như thế “ngươi chán ghét ta,

cho nên muốn ta rời đi, muốn ta chế?’ nàng hỏi nhưng trong lòng đã hiểu

được

“Hừ” Lục Kiều hừ một tiếng, đột nhiên ngũ quan căng thẳng, nôn ra một ngụm máu

Mọi người đều giật mình, chỉ có Mộ Khanh là thản nhiên. A Sơ không dám đến

gần nàng, vì nàng ta nói chán ghét nàng. Như vậy những người khác thì

sao?

Nàng xoay người hỏi tiên tỳ bên cạnh “ngươi cũng chán ghét ta sao?”

Tiên tỳ sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu. Hỏi tiếp một cái khác: “Ngươi cũng chán ghét ta?”

Người kia cũng yên lặng cúi đầu. A Sơ vẫn chưa từ bỏ ý định, lần lượt hỏi

từng tiên thị tiên tỳ có mặt, ai nấy đều cúi đầu không nói. “Các ngươi

đều chán ghét ta?’ nàng hỏi lần nữa, kết quả vẫn như cũ.

Nhớ tới còn một người, người mà từ sau khi nàng đến Đông Lăng điện vẫn chiếu cố nàng.

A Sơ thực khẩn trương, trán toát mồ hôi “Nguyễn Nguyễn, ngươi…ngươi cũng không thích ta sao?”

Nguyễn Nguyễn vẻ mặt khó xử, nhìn Mộ Khanh rồi lại nhìn A Sơ, do dự hồi lâu

mới cúi đầu nói “có đôi khi ngươi làm người ta rất tức giận nhưng mà

cũng tốt”

Dù nàng nói vậy, A Sơ cũng hiểu được. Thì ra bốn vạn

năm quan, mọi người đều chán ghét nàng. Vậy Mộ Khanh thì sao? Nàng gây

nhiều phiền toái cho hắn như vậy, chắc hắn cũng…không thích, cho nên

thời gian trước mới trăm phương ngàn kế muốn nàng rời khỏi Đông Lăng

điện.

A Sơ trong lòng đau xót, lao ra đại môn.

Rời khỏi

Đông Lăng điện, không ai đuổi theo. A Sơ nhìn nóc Đông Lăng điện từ phía xa, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đi vào điện của Ngọc Cẩm, do dự hồi lâu rồi quyến định bỏ đi. Nàng không muốn gây phiền toái cho bất cứ ai,

cũng không muốn nghe Ngọc Cẩm chính miệng nói nàng thật đáng ghét.

Nhớ lại những lời Lục Kiều nói. Đúng vậy, nàng ở Đông Lăng điện tu luyện

bốn vạn năm, đạo pháp không tính là cao thâm nhưng lại được thăng làm

thượng tiên. Về điểm này, ngay cả nàng cũng thấy khó hiểu, sau lại nghĩ

chắc do quan hệ với Mộ Khanh nên Thượng đế mới ưu ái. Lời của Lục Kiều

giống như đâm vào lòng nàng, vạch rõ mặt trái của nàng, làm cho nàng cảm thấy chột dạ với chức vị thượng tiên.

A Sơ đứng ngây người, nhìn tiên tỳ các cung đi qua đi lại. Nàng đột nhiên cảm thấy mọi người đều

đang đánh giá nàng, mỗi người dường như có thể nhìn thấu bốn vạn năm qua nàng đã làm sai cái gì, gây phiền toái bao nhiêu. Nàng càng ngày càng

cảm thấy mình không đủ tư cách để làm thượng tiên, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Vì thế A Sơ thật sự đi tìm một cái động

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...