Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 31

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

A Sơ vội vàng chạy về Đông Lăng điện trốn, cả đêm không dám ra ngoài, không dám hỏi thăm tình hình bên ngoài. Đến sáng, nàng vẫn không nhịn được tò mò, nhờ Nguyễn

Nguyễn ra ngoài hỏi thăm tình hình, đợi khi Nguyễn Nguyễn quay về lại là tin Mộ Khanh triệu kiến nàng.

A Sơ đoán được nguyên nhân Mộ

Khanh tìm nàng, trăm ngàn lý do từ chối hiện lên trong đầu nhưng cuối

cùng nàng vẫn đến chỗ Mộ Khanh. Đứng trước mặt hắn, hai bàn tay đổ mồ

hôi, trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì.

Mộ Khanh nhìn nàng chằm chằm “hôm qua ngươi nói Lý Thiên Vương miệng rộng?”

A Sơ gật đầu, lui ra một chút nói “là, là người khác nói cho ta biết,

nàng nói Lý Thiên Vương ở trước mặt mọi người nói ra chuyện của thượng

tiên mấy vạn năm trước thì chính là Lý Thiên Vương miệng rộng”

Mộ Khanh nghe xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đập mạnh xuống bàn

“tuy ngươi nói đúng, nhưng ý của nàng không giống như cái ngươi nghĩ”

“Gì?’ thấy Mộ Khanh giận dữ, A Sơ không dám tranh cãi với hắn, trong lòng âm

thầm nghĩ, mặc kệ là ý gì thì miệng Lý Thiên Vương rộng cũng là sự thật. Nếu Lý Thiên Vương không thích thì cùng lắm trái lương tâm nói miệng

hắn nhỏ thôi.

Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của A Sơ, Mộ Khanh

xoa mi tâm “thôi được rồi, lát nữa ta sẽ giải thích với Lý Thiên Vương.

Ta..ta cũng không biết phải giải thích với hắn như thế nào, A Sơ, lần

này ngươi làm ta thật khó xử”

Lại gây phiền toái khiến Mộ Khanh phải ra tay, A Sơ băn khoăn cúi đầu “ta đi với ngươi”

Mộ Khanh vội vàng cự tuyệt: “Đừng! Không chừng ngươi nói không được gì’

dứt lời liền quay về phòng thay đổi xiêm y rồi rời khỏi Đông Lăng điện

A Sơ rất lo lắng. Lý Thiên Vương vốn nóng tính, lần này Mộ Khanh đến bồi

tội, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thời gian càng lâu, lo lắng càng

nhiều, muốn đến Thiên Vương điện xem thử nhưng lại bị Nguyễn Nguyễn ngăn cản, đành ở trong Đông Lăng điện đi đi lại lại

Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Thương Thuật “giúp đỡ đi, giúp đỡ đi”

A Sơ vội đi ra thì thấy Thương Thuật đang đỡ Mộ Khanh mà Mộ Khanh hai mắt sưng vù, trên mặt đầy vết xanh tím. Đây..chẳng lẽ là đánh nhau? Mọi

người vội vàng đi lấy nước và khăn rửa mặt.

Thương Thuật lấy ra

hai gói thuốc đặt lên bàn, dặn một ngày bôi ba lần, tiểu đồng đi theo Mộ Khanh nước mắt nước mũi kể lại “thượng tiên đến nhà tự mình giải thích

với Lý Thiên Vương nào ngờ Lý Thiên Vương chẳng nể tình, còn cố ý khiêu

khích rồi đánh lên mặt thượng tiên. Thượng tiên không phản kháng cũng

không tránh né, cho nên khuôn mặt tuấn tú đã bị Lý Thiên Vương đánh

thành như vậy. Nhưng thượng tiên trời sinh tuấn tú cũng đâu phải lỗi của hắn, Lý Thiên Vương lần này thực sự là hiểu lầm ý của thượng tiên” nói

xong còn oán hận trừng mắt nhìn A Sơ

A Sơ hoàn toàn không chú ý

tới hắn, tầm mắt vẫn lạc trên khuôn mặt đầy vết thương của Mộ Khanh,

cũng may Lý Thiên Vương chỉ cậy mạnh, nên trên mặt hắn chủ ý là vết

thương ngoài da. Nàng kéo áo Mộ Khanh, ý bảo hắn đi vào trong Thanh Hành điện nhưng Mộ Khanh lại lắc đầu từ chối “để từ từ lành lại đi, mai kia

Lý Thiên Vương gặp ta cũng không hoài nghi thành tâm của ta, không phải

ta đùa giỡn hắn. Còn có Kim Thiền nữa, ta đưa mấy thứ cho hắn, may mà

hắn không so đo như Lý Thiên Vương, coi như không có chuyện gì. Sau này

ngươi có mở miệng, nhớ chừa cho ta chút khẩu đức”

A Sơ gật đầu,

áy náy nói “đều do ta hiểu sai mới gây ra hậu quả như thế, bắt đầu từ

hôm nay, ta sẽ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”

Mộ Khanh biểu tình giật giật, nén đau cổ vũ “cố lên”. Hắn vỗ vai A Sơ, nhịn đau đi về

phòng, bóng dáng cô đơn. Thương Thuật chậc lưỡi tiếc nuối, một khuôn mặt tuấn tú lại bị đánh thành như vậy, Mộ Khanh chắc chắn là rất đau lòng.

Nhưng mà…như vậy cũng tốt, hắn hưng phấn sờ cằm rồi lấy bộ dáng tự cho

đẹp nhất chạy tới Ngọc Cẩm điện

A Sơ trong lòng áy náy, còn

Nguyễn Nguyễn thì căm hận bất bình “Lý Thiên Vương đánh lên mặt thượng

tiên, như vậy chứng tỏ hắn ghen tỵ với mỹ mạo của thượng tiên”

A Sơ hỏi: “Lý Thiên Vương lúc trước có bộ dáng thế nào?’

Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Chưa thấy qua, bình thường sau khi thành tiên đều duy

trì hình dạng lúc trẻ, cho nên Thiên giới đều là như vậy”

A Sơ sờ sờ mặt mình “như vậy về sau ta vẫn là bộ dáng này, không có gì thay đổi sao?”

“Ừ, chắc vậy, trừ phi có biến cố gì lớn làm ảnh hưởng tới thân thể nếu không sẽ không dễ dàng thay đổi dung mạo”

A Sơ cảm thấy may mắn khi mình thành tiên là lúc tuổi trẻ đang xuân hơn nữa bộ dáng này cũng sẽ theo mình cả đời.

Nghe nói hôm sau Mộ Khanh đến Lăng Tiêu điện nghị sự, các thần tiên nhìn

thấy dáng vẻ của hắn đều cười thầm, ngay cả Thiên đế cũng nhướn mi cố

nín cười. Thiên đến biết mặt Mộ Khanh bị thương là do Lý Thiên Vương

đánh, muốn trút giận cho hắn nhưng Mộ Khanh xua tay bảo không cần, vì

thế Thiên đế chỉ phạt cấm túc Lý Thiên Vương một ngày. Như vậy chứng tỏ

Thiên đế đã hiểu tiền căn hậu quả của hai người nên mới không phạt nặng, coi như cả hai náo loạn chút thôi.

Vết thương trên mặt Mộ Khanh

dưới sự điều trị của Thương Thuật vài ngày sau đã lành nhiều. Mấy ngày

nay tâm tình Mộ Khanh không tốt, vì để hắn vui vẻ, A Sơ cố tình đi bái

phỏng Thái Thượng Lão Quân.

A Sơ nhìn lò luyện đan nói “Lão Quân, tro than khi nào phải đổ đi?’

Thái Thượng Lão Quân đáp “luyện thêm ba ngày nữa thì đưa đến Thiên hà, sao? ngươi muốn tro than này sao?”

A Sơ lắc đầu cười: “Ta cần để làm gì chứ, nghe nói tro than của Lão Quân

sau khi đưa đến Thiên Hà, thế gian sẽ nhìn thấy bầu trời là một dải sao

lấp lánh, xinh đẹp vô cùng. Cho nên ta muốn hỏi để biết thời điểm Lão

Quân tạo nên kỳ quan đệ nhất thế gian ah”

Thái Thượng Lão Quân

rất cao hứng, vụng trộm tặng cho nàng hai vò rượu hoa đào, còn dặn nàng

không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. A Sơ từ chối không được đành

ngượng ngùng cầm lấy, vui vẻ trở về Đông Lăng điện

Đêm đó, A Sơ

tự tay viết một phong thư nhét vào khe cửa ở phòng Mộ Khanh. Mộ Khanh mở ra thì thấy bên trên có hai hàng chữ nhỏ, nét chữ đoan chính: thượng

tiên, ba ngày sau là thời điểm Thiên Hà phát sáng, A Sơ muốn hẹn thượng

tiên cùng ngắm, không biết thượng tiên có bằng lòng không.

Mộ

Khanh sờ hai má còn có chút đau, đọc tiếp: dù mặt thượng tiên có bị hủy

thì Thiên Hà ban đêm rất tối, tầm nhìn hạn chế, không sao đâu

A

Sơ nhận được hồi âm, hưng phấn vô cùng, lăn lộn trên giường mãi tới nửa

đêm mới ngủ được. Không phải nàng chưa từng cùng Mộ Khanh ra ngoài nhưng đây là lần đầu tiên thông quan viết thư, giống như…có cảm giác rất khác trước.

Càng đến gần ngày hẹn, A Sơ càng khẩn trương, luôn nhìn

Mộ Khanh từ xa, mỗi lần thấy Lam Oanh ở trong viện của hắn thì lại thấy

mất hứng. Đến ngày thứ ba, A Sơ phát hiện Lam Oanh không thấy nữa, trong đầu liền hiện lên ý nghĩ: Lam Oan biết nàng và Mộ Khanh hẹn nhau đi xem Thiên Hà cho nên mới cố ý mất tích để phá hủy?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...