Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 54

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vừa nghe hắn là Ma

chủ, Đại A Chiết run lên nhung vẫn kiên trì ưỡn ngực, rút trường kiếm

bên hông ra “ngươi, ngươi giấu xác Quân sư ở đâu? Mau giao ra đây, nếu

không ta sẽ lập tức gởi tin về Thiên giới, ngươi nhất định trốn không

thoát”

“Ta giao ra, Thiên giới sẽ bỏ qua cho ta sao? Ma chủ Hoặc

Quân người người đều ghét. Ta không giao, có bản lĩnh thì giết ta đi”

thanh âm của Hoặc Quân cực thấp, thấp đến mức không gian đột nhiên rét

lạnh. Rồi đột nhiên lệ khí trong mắt Hoặc Quân giảm đi, khinh thường

nhìn bọn họ “bổn tọa không có hứng thú với hai tiểu tiên, mau cút đi,

nếu không các ngươi chết cũng không biết sao mình chết”

A Sơ và

Đại A Chiết nhìn nhau, đi hay không đi?Hoặc Quân đã vài lần đại chiến

Thiên giới, theo lý sẽ hận người Thiên giới thấu xương mới đúng, vì sao

lúc này lại muốn thả bọn họ đi? Đại A Chiết nghi hoặc khó hiểu, một ý

tưởng nảy sinh trong đầu, hắn liền thử một lần.

Nói thì chậm,

chuyện xảy ra lại nhanh. Đại A Chiết rút kiếm xông về phía trước, Hoặc

Quân bị trúng một kiếm ngay eo, hắn lập tức rút kiếm ra, phóng một

chưởng khiến Đại A Chiết văng ra ngoài còn mình thì cắn chặt răng ôm vết thương. Đại A Chiết dù bị văng ra cũng chỉ đụng vào cánh cửa, lực đạo

không quá mạnh, vội vàng đứng lên, hưng phấn nói “Hoặc Quân, thì ra pháp lực của ngươi đã mất, bây giờ chỉ là một thường nhân mà thôi. Lúc này

không chỉ ta có thể giết ngươi mà mọi người qua đường cũng có thể đánh

chết ngươi”

Bởi vì vết thương nên Hoặc Quân có chút chật vật,

biểu tình thống khổ “không phải các ngươi muốn biết tình hình của Mộ

Khanh sao? hắn cùng ta rơi xuống, hắn rơi xuống đâu, ta biết rõ nhất”

A Sơ nghĩ nghĩ “Vậy ngươi nói cho chúng ta biết,thượng tiên hiện tại thế nào, chúng ta có thể tạm thời không giết ngươi”

Hoặc Quân mặt mày tái nhợt hừ lạnh một tiếng

A Sơ cầm kiếm lên, kê vào cổ hắn “ta có thể hứa chúng ta không giết ngươi nhưng không dám chắc người khác không giết ngươi. Nếu bây giờ ngươi

phản kháng, chúng ta sẽ lập tức giết ngươi. Dù sao ngươi cũng không chịu nói thượng tiên rơi xuống chỗ nào, giữ ngươi lại hay không cũng thế

thôi”

Yên lặng một lát, Hoặc Quân nhếch môi “ Được, ta có thể nói cho các ngươi biết, tuy rằng ta không biết hắn hiện tại thế nào, nhưng

ta biết ai mang hắn đi”

“Ai?”

“Cửu Cẩm.”

A Sơ quyết định giữ Hoặc Quân lại, nàng và Đại A Chiết không biết hình dáng Cửu

Cẩm, trong ba người chỉ có một mình Hoặc Quân đã gặp qua.

Trời

mưa tầm tã, kéo dài mãi không chịu dứt, đến giờ tuất mới chậm rãi nhỏ

dần nhưng lúc này sắc trời đã tối, chỉ có thể ở lại phòng nhỏ tá túc qua đêm. Hoặc Quân bị trói nhét vào một góc, Đại A Chiết dùng cành củi và

vải bố ngăn thành hai cái phòng.

A Sơ luôn miệng dặn dò “hai

chúng ta không nên ngủ say, lúc nào cũng phải canh chừng hắn, đừng để

hắn chạy thoát. Chúng ta còn phải dựa vào hắn để tìm thượng tiên, cũng

không nên để hắn bị đông lạnh”

Câu trước thì Đại A Chiết ghi nhớ

nhưng câu sau thì bảo trì thái độ trung lập “hắn nhìn to lớn như vậy,

không dễ dàng bị bệnh đâu”

Nhìn Ma chủ bị trói trong góc không rên một tiếng, A Sơ cũng nghĩ vậy

Bàn luận xong, nàng đi vào bên kia tấm màn bố, tìm một ít cỏ khô trải lên

mấy tấm ván dùng làm giường, sau đó đem dạ minh châu luôn mang theo bên

mình đặt lên trên đầu giường. Dạ minh châu này là Mộ Khanh mang từ Tây

hải về, cũng là thứ duy nhất nàng mang theo bên mình khi ra ngoài lần

này. Vầng sáng chiếu lên không gian nhỏ hẹp, ván gỗ vừa nhỏ lại vừa

cứng, A Sơ ngủ không quên, nhìn những đám mây đen ngoài cửa sổ đến xuất

thần.

Không biết qua bao lâu,đang lúc nàng mơ mơ màng màng thì có người từ ngoài tiến vào, nhẹ nhàng ngồi trước mặt nàng. Nàng dụi mắt,

dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu là khuôn mặt tuấn tú, ôn nhu, bàn

tay to lớn đang vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng

A Sơ cả kinh, lập tức nhảy xuống giường, bổ nhào vào lòng hắn “thượng tiên, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi”

Mộ Khanh ôm lấy vai nàng, để nàng đối diện mình ‘đúng là ngươi đã tìm được ta, không phải ta tìm được ngươi”

Mặc kệ là thế nào, chỉ thấy Mộ Khanh, A Sơ đã kích động không thôi, hai mắt tỏa sáng, miệng nói liên thanh “ngươi trở về thì tốt rồi, ta có vài lần mượn Huyền thiên kính của Thái Thượng Lão Quân để tìm ngươi nhưng Huyền thiên kính lại bị Thiên đế dùng để giám thị động khẩu Ma giới. Vì thế

ta quyết định tự đi tìm ngươi, ta cùng Đại A Chiết đã tìm từ tuyết phong đến thảo nguyên, rồi sang rừng cây, ở nơi tiên ma đại chiến đã tìm rất

nhiều lần cũng không thấy ngươi. Sau lại gặp được Hoặc Quân, hắn nói

ngươi bị người ta mang đi, chúng ta đang tính ngày mai lên thôn trấn.

Rất may ngươi đã trở lại”

Mặc A Sơ kích động nói liên hồi, Mộ

Khanh lại như không muốn nói nhiều, ánh mắt sắc mặt ôn hòa, bình tĩnh “A Sơ, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Pháp lực của ta còn chưa khôi

phục, ngươi có thể giúp ta dùng tiên pháp khôi phục viên đá này không?”

Bàn tay to lớn xòe ra, bên trên có hai viên đá một lớn một nhỏ màu tím, vừa vặn khớp với nhau, xem ra trước kia hai viên đá này là một thể. Dùng

tiên pháp khôi phục không khó nhưng A Sơ lại cao hứng lôi kéo tay Mộ

Khanh nói “chúng ta về Thiên giới trước đã, Nhị Lang Thần, Lý Thiên

Vương và mọi người đều lo lắng cho ngươi, bọn họ thấy ngươi không việc

gì nhất định sẽ rất vui”

Sắc mặt đang nhu hòa lập tức lạnh xuống

‘không được, pháp lực ta không đủ, không thể về Thiên giới, tạm thời

phải ở lại đây. Viên đá này đối với ta rất quan trọng, ta muốn khôi phục nó ngay, được không A Sơ?”

Hắn đột nhiên chủ động giải thích còn trưng cầu ý kiến của nàng khiến A Sơ vô cùng vui vẻ, chọt chót ngón tay làm nũng “đương nhiên có thể nhưng ta cũng muốn ở lại đây”

Mộ Khanh ôn nhu mỉm cười, ôm nàng vào lòng, thấp giọng thở dài “bướng bỉnh, có ngươi bên cạnh đương nhiên là tốt quá rồi”

Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng đây là Mộ Khanh nói, nàng liền không ngại!

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, A Sơ liền nhoài người ra khỏi lòng hắn

“đúng rồi, Cửu Cẩm đâu?bọn họ nói ngươi đi với nàng mà?"

“Không có, chúng ta…rời nhau” Mộ Khanh lại giơ hai khối đá ra “làm phiền ngươi”

Mộ Khanh luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, giờ vội vã phục hồi hai viên

đá màu tím như vậy, chắc viên đá này rất quan trọng với hắn. A Sơ cầm

lấy hai viên đá, đặt lên bàn rồi niệm pháp chú, bắt đầu khôi phục hai

viên đá

“Dao Liên dừng tay, đừng để bị nhập vào ma đạo” trong

phòng đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh, hình như là của Thái

Thượng Lão Quân “đó là ma thạch, nếu ngươi khôi phục nó thì sẽ nhập vào

ma đạo. Ma thạch cũng sẽ hút khô tiên khí trên người ngươi, trở nên

cường đại hơn”

A Sơ cả kinh, tìm phương hướng âm thanh vẫn không

thấy bóng dáng của Thái Thượng Lão Quân. Mạ thạch? Trên tay Mộ Khanh sao lại có ma thạch? A Sơ nghi hoặc nhìn vẻ mặt thâm trầm của Mộ Khanh, hắn cũng đang nhìn nàng chằm chằm, còn mỉm cười cổ vũ “A Sơ, đây là ma

nhiếp, đừng nghe hắn, tin tưởng cảm giác của ngươi”

“Thật kỳ lạ, ma chủ ở cách vách, hơn nữa hắn không còn pháp lực”

Ánh mắt hắn liền trầm lại, thanh âm cũng lạnh hơn “hắn tu luyện bằng cách

cắn nuốt những tiểu yêu tiểu ma chưa thành hình, ma nhiếp không cần

nhiều pháp lực cũng thể biến ra, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta sao?”

Nàng không tin sao? bốn vạn năm qua, nàng luôn tin tưởng và ỷ lại và một người, chính là Mộ Khanh.

A Sơ nâng tay lên, tiên khí màu trắng vờn quanh hai viên đá, thanh âm của Thái Thượng Lão Quân khẩn thiết truyền đến “dừng tay, hắn không phải là Mộ Khanh. Mộ Khanh đã quay về Thiên giới”

Bàn tay run lên, tiên

khí cũng tiêu tán. Mộ Khanh đã hồi Thiên giới, vậy người trước mắt là

ai? Mộ Khanh trong phòng tực giận đi tới đi lui, nhìn A Sơ rồi lại nhìn

hai viên đá, tay nắm chặt thành quyền, có vẻ bất lực, thấp giọng nói “A

Sơ, ngươi không nên hoài nghi ta.Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ tự mình

nghĩ cách”

A Sơ tiến thoái lưỡng nan, thanh âm Thái Thượng Lão

Quân lại truyền đến “hắn là do Ma chủ biến thành, không phải là Mộ Khanh thực sự. Do pháp lực của hắn chưa khôi phục nên chỉ có thể dùng ảo

thuật đơn giản, ngươi mau hủy ma thạch đi, không cho hắn có cơ hội xoay

người”

Mộ Khanh phản bác “đây không phải là ma thạch, là bảo thạch do Cửu Cẩm tặng ta. A Sơ, nếu ngươi hủy nó, ta sẽ hận ngươi cả đời”

“Mộ Khanh không có bảo thạch như vậy. Tảng đá này tràn ngập chướng khí đục

ngầu màu tím, chính là vật của Ma giới. Nếu ngươi giúp hắn khôi phục ma

thạch, chẳng khác nào giúp hắn trọng sinh. Nếu ngươi còn do dự thì mau

về Thiên giới đi, Thiên đế sẽ có chủ trương” thanh âm Thái Thượng Lão

Quân có chút không đồng nhất, còn nghe có tiếng gió.

Mộ Khanh thu hồi hai viên đá, khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo “A Sơ, ngươi muốn bỏ lại ta

một mình sao? ta chưa khôi phục pháp lực, không lên Thiên giới được,

ngươi muốn để mặc ta tự sinh tự diệt sao? uổng công ta nuôi ngươi bốn

vạn năm qua, cuối cùng lại nuôi ra một kẻ không có lương tâm” bàn tay

lạnh như băng xoa khuôn mặt của nàng, thanh âm nghiền ngẫm “A Sơ, ta

biết ngươi coi trọng ta, ta cũng vậy. Cửu Cẩm, nàng đã là quá khứ, dù

nàng có sống lại thì tình cảm ta dành cho nàng cũng đã sớm chấm dứt vào

năm vạn năm trước. Người trong lòng ta hiện tại là ngươi. Bây giờ ngươi

bị ma nhiếp khống chế, ta đau lòng càng tự trách mình nhiều hơn, là ta

không dạy ngươi cho tốt, để ngươi dễ dàng bị lợi dụng”

Thấy Mộ Khanh thất vọng với nàng, A Sơ nôn nóng lại do dự “ta…ta…ta tin ngươi”

Sắc mặt Mộ Khanh liền thư thái hơn, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng biến mất,

trong phòng lại truyền đến thanh âm mơ hồ của Thái Thượng Lão Quân “Dao

Liên,A Sơ, ngươi…ngươi chờ chút, ta đến đây”

Ai?

A Sơ oai đầu, đột nhiên nghe được thanh âm lười biếng của Mộ Khanh “uy…ngươi đi đâu vậy?”

A Sơ nhìn Mộ Khanh đứng trong phòng, hắn nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên

lạnh xuống, A Sơ nghi hoặc hỏi “Thượng tiên? ngươi…ngươi ở Thiên giới?”

“Đông Lăng điện.” thanh âm Mộ Khanh quanh quẩn trong phòng “ai cho ngươi đi

xuống, nửa canh giờ nữa mà ngươi không trở lại thì vĩnh viễn đừng bao

giờ quay về nữa”

“A? Uy, uy!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 54
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...