Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 27

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

A Sơ vụng trộm trốn trên cây, nhìn đôi nam nữ đang câu cá bên dưới như hổ rình mồi

“Lam Oanh, ngươi dựa như vậy làm ta mỏi quá đi” Mộ Khanh hất bả vai, nói với nữ tử áo lam “nếu muốn ngủ thì vào dưới tàng câu nghỉ tạm đi”

Lam Oanh lưu luyến không rời ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng “vậy ngươi cũng đừng bỏ ta lại nha, nếu về thì phải nói cho ta biết”

Mộ Khanh mỉm cười gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng, tươi

cười tràn đầy sủng nịch nhìn theo nàng đi vào ngồi dưới tàng cây, tình

chàng ý thiếp thêm một hồi nữa

A Sơ nghiến răng, một phi trùng

bay đến đậu trên vành tai khéo léo của nàng, cảm giác ngứa ngáy làm A Sơ đưa tay phủi một cái, phi trùng hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi bay đi. A Sơ vì âm thanh đột ngột ở gần mình mà giật mình, từ trên cây té xuống.

Khoảng cách giữa mặt đất với tàng cây khoảng chừng mười mét, ngã xuống không

gãy xương cũng bị nội thương, A Sơ cũng chỉ đành nhắm mắt nhận mệnh,

tiếp xúc với đất mẹ thân yêu, mà Mộ Khanh đang cầm cần câu mặt không

thay đổi nhìn nàng chằm chằm

A Sơ đau đến nhe răng trợn mắt đứng

lên, cảm giác trên người cũng không đau lắm sờ sờ lại thấy mềm mại, dưới mông còn có tiếng rên rỉ, A Sơ giật mình nhảy dựng lên thì thấy Lam

Oanh đang nằm úp sấp trên mặt đất

Lam Oanh khóc nức nở, gian nan ngồi dậy, cái trán còn bị chảy mau

Lam Oanh liếc A Sơ một cái rồi hướng vẻ mặt vô tội về phía Mộ Khanh kêu lớn “Mộ ca ca, toàn thân ta đau quá, nhất là chân, có thể là miệng vết

thương nứt ra rồi”

Mộ Khanh đầu tiên là vẫy tay với A Sơ, giao cần câu cho nàng, thuận tiện trừng nàng một cái

“Mộ ca ca, chúng ta trở về đi. Miệng vết thương có chút khó chịu, thật mất

hứng” thừa dịp Mộ Khanh cúi người kiểm tra vết thương ở chân, Lam Oanh

liền ôm cổ hắn, ý muốn hắn ôm nàng về Đông Lăng điện

Trên chân

Lam Oanh đúng là bị thương đến chảy máu, Mộ Khanh thở dài, ôm lấy thắt

lưng Lam Oanh, nói với A Sơ “ngươi, mang theo mấy thứ đó về đi” dứt lời

ôm Lam Oanh bước lên mây đi về phía Đông Lăng điện

A Sơ nhìn dây câu dài thườn thượt, thầm hận trong lòng: đang êm đẹp, tự nhiên phóng dây câu dài vậy làm gì

Chờ khi A Sơ thu hồi dây câu xong trở về Đông Lăng điện, Lam Oanh đã ở

trong phòng của Mộ Khanh. A Sơ tâm tình ảm não hạ mây nhìn Mộ Khanh đang đứng trước Đông Lăng điện, tươi cười vẫy tay với nàng.

Thời tiết hôm nay thật tốt, những cánh hoa bay theo gió phiêu tán khắp nơi, có

mấy cánh hoa chạm nhẹ vào xiêm y trắng như mây của hắn rồi nhẹ nhàng rơi xuống giày thêu hoa văn hình mây của hắn. Không khí mang theo hương hoa nhè nhẹ làm người ta muốn pha một ly trà rồi ngồi xuống dưới tán cây

nói chuyện phiếm hoặc là nói chuyện yêu đương.

A Sơ ngơ ngác nhìn Mộ Khanh đứng dưới những cánh hoa bay, tim đập từng đợt, không thể bước lên phía trước. Mộ Khanh buông tay, đi từng bước về phía nàng, bàn tay

to lớn vuốt lên khuôn mặt tinh mỹ của nàng

“Đưa cần câu cho ta” bàn tay to lướt qua mặt nàng, đến chỗ cần câu phía sau lưng

“Ngươi rất bé, cho nên không nên để cần câu dài như vậy trên lưng, lần sau

phải nhớ kỹ” Mộ Khanh cầm cần cau, đau lòng sờ tới sờ lui, dùng tay áo

lau bùn đất không dít trên đó, sau đó ôm cần câu xoay người đi vào

trong.

A Sơ đứng ngây người, hai tay nắm chặt thành quyền

Mộ Khanh chết tiệt

A Sơ cầm một bình trà sâm ra sân, mượn trà giải sầu

Ngoài cửa viện xuất hiện một bóng dáng, vừa liếc mắt nhìn thấy, A Sơ đã tức

giận bưng ly trà uống ừng ực. Mộ Khanh cười tủm tỉm đi vào, ngồi bên

cạnh nàng “còn tức giận sao? ngươi xem ta vừa rồi học bộ dáng nhìn lén

của ngươi có giống không?”

A Sơ quả nhiên liếc hắn một cái rồi

lại nghiêm mặt quay đi, Mộ Khanh chọt chọt vai nàng “ngươi hỏi chuyện

tiên điện với Thiên đế sao? ngươi phải đi à?’

A Sơ không vui nói “đúng vậy, Thiên đế nói vài ngày nữa sẽ giải quyết cho ta, ta vẫn ở chỗ ngươi, thân phận không hợp cho lắm”

Mộ Khanh vuốt ve một lọn tóc của nàng “có phải vài ngày không để ngươi hầu hạ, ngươi đã quên thân phận của mình rồi? tiểu tiên tỳ của Đông Lăng

điện?’

A Sơ càng mặt lạnh, Mộ Khanh càng thích trêu chọc nàng.

Hắn và Lam Oanh đi ra ngoài câu cá, nàng lại trốn trên cây nhìn lén,

trong lòng hắn rất cao hứng với hành vi này của nàng. Bây giờ nhìn thấy

bộ dạng tức giận của nàng, hắn càng thêm cao hứng.

A Sơ bình tĩnh thu hồi mái tóc của mình, đứng dậy nói “chỉ cần Thiên đế giải quyết

xong việc di dời, điện của ta sẽ hoàn thành, ta sẽ rời khỏi nơi này”

Mộ Khanh bắt chéo chân nói “ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng giao ra vậy sao?”

Nghe vậy, A Sơ ngây người. Nàng rất muốn muốn biết nhưng tức giận đến mức

chỉ có thể chỉ vào Mộ Khanh nói “ngươi!ngươi!ngươi!ngươi!ngươi”

Nói đến đó yết hầu đột nhiên khô khan, tứ chi cứng ngắc, ngực thở không

thông, nàng mở to miệng muốn hô hấp nhưng cả người lại cứng ngắc đến mau huyết không thể lưu thông, lập tức ngã xuống

Mộ Khanh không ngờ sự tình lại như vậy, vội vàng ôm nàng dậy

“A Sơ, A Sơ?”

Cảm giác có người lay nàng, A Sơ cố gắng mở mắt nhưng chỉ trước mắt chỉ mơ

hồ bóng dáng như là của Mộ Khanh. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói ‘thì

ra, thì ra…ngươi chính là cái hộ mặt dày không chịu di dờ kia”

Nói xong nàng không thể thở được, ngực đau nhói, thân thể cứng ngắc, sau đó lại mất đi tri giác

Khi tỉnh lại, A Sơ thấy toàn thân rất lạnh, đưa tay dụi mắt, phát hiện tay cũng rất ẩm ướt

“A Sơ?”

Đang ngạc nhiên thì bên ngoài vang lên tiếng người gọi, A Sơ quay đầu thì

thấy Mộ Khanh đang nhìn nàng, ánh mắt đen tối đã có chút ánh sáng. A Sơ

nhíu mày quay mặt đi, lại cảm giác ánh mắt kia vẫn nhìn mình, như muốn

chọc thủng cái ót của nàng

Mộ Khanh ái muội cười hỏi: “Ta với Lam Oanh đi câu cá, ngươi tức giận đến vậy sao? nhìn lén không được, lại bị té từ trên cây xuống, sau này phải luyện thêm kỹ thuật ngồi trên cây,

sau này nhìn lén ta cũng dễ hơn”

A Sơ tức giận “ta không phải là

chim, ta không ngồi trên cây. Ta đã yếu như vậy rồi, ngươi còn muốn cười nhạo ta”. Nàng đứng lên, căm tức nhìn nam nhân trước mắt, cảm giác trê

người hơi lạnh, vừa cúi đầu đã hét lên thất thanh “lưu manh”

Nàng… Nàng, nàng, nàng đang ở trong nước, lại còn trần như nhộng ở trong nước nữa. Mộ Khanh sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà lột sạch nàng đem quăng trong bồn nước, lại còn ở bên cạnh xem cảnh xuân chứ.

Cái này, quả thật…rất kích thích nha

Mộ Khanh đưa tay sờ đầu nàng, rồi khoay tay trước ngực nói “rõ ràng là rất khỏe mạnh mà”

A Sơ bơi ra chỗ khác, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, Mộ Khanh nhe răng cười, hào phóng giang hai tay nhìn nàng

Người đâu, có ai không? Người này, mau cút ra ngoài cho ta, mau

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 27
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...