Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 22

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhị Lang Thần muốn đền cho Mộ Khanh một con chim, người không biết còn

tưởng Mộ Khanh keo kiệt, chỉ có một con chim mà cũng gây náo loạn với

Nhị Lang Thần, như vậy chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười ở Thiên giới

sao, tuy rằng Mộ Khanh đúng là rất…

Thực ra chuyện Hao Thiên

Khuyển cắn bị thương cẩm tước, A Sơ cảm thấy mình cũng có trách nhiệm,

vì thế thay Mộ Khanh cự tuyệt “cẩm tước cũng đã được Thương Thuật chữa

trị, không có gì trở ngại, ngươi mang con khác tới đền bù lại không hay

lắm”

Nhị Lang Thần khó xử : “Kia… Ta đây nên…”

A Sơ mỉm cười nói: “ta sẽ giúp ngươi chuyển đạt thành ý, việc này ngươi không cần bận tâm”

Nhị Lang Thần cũng tươi cười đáp “được, cảm ơn ngươi, ta đi trước”

A Sơ gật đầu, nhìn theo bóng dáng của hắn và Tây Hải tam công chúa rời đi

Nhị Lang Thần và Tam công chúa đi rồi, A Sơ cũng đến Ngọc Cẩm điện chơi tới nửa ngày, vừa trở về Đông Lăng điện, Mộ Khanh đã tìm nàng hỏi tình

hình. A Sơ bèn kể lại toàn bộ sự việc cho hắn nghe, khi nghe tới chuyện

Nhị Lang Thần thổ lộ, Mộ Khanh nghiêm mặt nói “tiểu tử kia đúng là đầu

gỗ, ngươi thì có gì tốt mà lại si tình như vậy, còn làm cho ngươi thương tiếc hắn. Nếu hắn thông minh thì mỗi lần đánh giặc đã không cãi nhau

với ta, tự mình quyết định chuyện mình làm là được rồi. Trước kia thì

làm cho Thượng đế xem, giờ thì để ngươi xem, tâm cơ thật nặng ah”

A Sơ biện hộ thay Nhị Lang Thần “hắn làm gì có tâm cơ như ngươi nói, vừa

rồi hắn còn muốn đền cho ngươi một con cẩm tước khác nha”

Nén giận, Mộ Khanh hưng phấn hỏi “thật? tên xấu kia muốn đưa chim cho ta”

A Sơ nhún nhún vai: “nhưng ta đã cự tuyệt rồi, nếu thêm một con, ba con chắc chắn sẽ đánh nhau”

Mộ Khanh trừng mắt liếc nàng, nghiêm mặt quay đi không nói tiếng nào. A Sơ nhớ tới một chuyện thú vị khác liền hỏi “thượng tiên, ngươi có biết Hao Thiên Khuyển rốt cuộc là đực hay cái không?”

Mộ Khanh hung tợn nói: “coi Nhị Lang Thần cần gì.”

Oán khí thật nặng nha.

A Sơ thán thở dài, lấy từ trong túi ra mấy thứ đặt trước mặt hắn, nhất

thời mùi thơm tràn ngập. Nàng bày ra nụ cười ngọt ngào, đưa tới trước

mặt hắn “thượng tiên, đây là Ngọc Cẩm tự tay làm, khi ta trở về đã mang

theo một ít, lần trước ngươi không được thưởng thức, giờ tất cả đều cho

ngươi”

Mộ Khanh tà nghễ nhìn mấy khối điểm tâm, đổi giận làm vui, đùa giỡn nàng “được, vậy ngươi đút cho ta”

A Sơ ngây ngốc, hai tay không biết nên làm thế nào

Mộ Khanh thấy nàng như vậy, hừ lạnh một tiếng “không phải ngươi từng đút

điểm tâm cho Nhị Lang Thần sao?rõ ràng là có kinh nghiệm mà”

Xem ra Thương Thuật đã nhiều chuyện rồi

Nhìn vẻ mặt ghen tỵ của hắn, không hiểu sao A Sơ lại thấy thoải mái, cầm một khối thủy tinh cao đưa lên miệng hắn ‘ngoan ngoãn há miệng nha”

Mộ Khanh há miếng, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi nhai nuốt, tiếp theo thì được voi đòi tiên “muốn uống nước”

A Sơ vẻ mặt nịnh nọt lấy một chén nước đưa đến bên môi hắn. Mộ Khanh cúi

đầu ngậm cái chén, chậm rãi uống. Sau đó A Sơ lại đút cho hắn một miếng

thủy tinh cao, rồi lại một ngụm nước, cứ vậy mà một khối thủy tinh cao

nho nhỏ lại mất một khắc mới ăn hết

Ăn xong miếng cuối cùng, A Sơ đang thu tay lại thì Mộ Khanh bỗng nhiên thè lưỡi liếm ngón tay trắng

như bạch ngọc của nàng. Cảm xúc mềm mại, ấm áp từ đầu ngón tay truyền

lên đầu rồi lại lan truyền khắp toàn thân. A Sơ cảm thấy cả người mềm

nhũn.

Mộ Khanh vẻ mặt thanh cao kiêu ngạo nhìn nàng, ánh mắt lại

mang theo chút gian ác “lần này là tay, nếu lần sau ngươi dùng cái khác

để đút cho nam nhân, cẩn thận…bộ phận khác của ngươi”

Theo bản năng, A Sơ thè lưỡi liếm môi, Mộ Khanh càng thêm ngạo mạn “đúng, là như vậy”

Bị hắn liếm ngón tay đã đứng không vững, huống chi là…

A Sơ mặt đỏ bừng bỏ chạy ra khỏi đại sảnh

Dám dùng bộ dạng hời hợt để tra tấn người khác, rất xấu, thật sự là rất xấu

Ngày nọ, cảm thấy sân viện của mình quá tẻ nhạt, A Sơ quyết định thay vài

chậu hoa, Nguyễn Nguyễn bảo nàng từ tới hoa viên mà chọn

A Sơ

thích sơn trà, cảm thấy loại hoa này khi nở đặc biệt ý nhị, đóa hoa ngay ngắn thứ tự, nhu thuận đoan trang, nàng nhớ hoa viện có một chậu hoa

trà ngũ sắc, nên quyết định đến đó lấy

Khi vào hoa viện thấy có

hai bóng dáng đứng bên hồ nước, một người là Mộ Khanh phong nhã. Hắn

đang ôm trong lòng một nữ tiên áo lam, đang muốn hôn nàng, A Sơ sửng

sốt, hoang mang tính bỏ chạy

Vẫn nghĩ rằng Mộ Khanh chỉ đùa giỡn

tình cảm của các nữ tiên nhưng cứ nghĩ tới hắn sẽ hôn tiên nữ áo lam kia là trong lòng A Sơ lại uất nghẹn, thậm chí còn hối hận đã không tiến

lên giáo huấn hắn một chút. Nếu hắn thực sự nghĩa trọng tình thâm với

người yêu cũ thì không thể hôn nàng kia.

A Sơ bắt đầu cảm thấy,

Mộ Khanh đã không phải là Mộ Khanh như nàng nghĩ mà nàng cũng chỉ là một trong hàng vạn tiên nữ ái mộ hắn, hơn nữa người yêu cũ mất tích mấy vạn năm, làm một nam nhân cũng sẽ thấy bị đè nén

Nàng dựa vào tường suy nghĩ một hồi, vòng sang đường khác trở về phòng rầu rĩ

Buổi tối không ngủ được, A Sơ leo lên cây đại thụ trong viện, ngắm nhìn bầu

trời trên Đông Lăng điện. Gió lạnh phất phơ, nàng buộc chặt y bào, ánh

mắt không tự chủ mà nhìn về phía sân viện của Mộ Khanh. Từ trên cao nhìn xuống thấy phòng hắn còn sáng đèn, bên cửa sổ có một bóng người dừng

lại chốc lát, rồi lại có một bóng người khác

Nàng chấn động, ngây ngốc nhìn nơi đó rất lâu cho đến khi dưới tàng cây vang lên tiếng của

Nguyễn Nguyễn, nàng đang bưng khay thức ăn khuya, kỳ quái nhìn người

trên cây

A Sơ nhảy xuống đất, mở nắp bình, hương thơm ngập tràng. Vì không để lãng phí tâm ý của Nguyễn Nguyễn, nàng bưng bình canh uống

hết, còn khen tay nghề của nàng ta tiến bộ. Nguyễn Nguyễn hỏi hôm nay

nàng chọn hoa thế nào, A Sơ tùy ý nói vài cái tên, cũng không quên chậu

hoa trà ngũ sắc. Nguyễn Nguyễn hứa ngày mai sẽ mang đến cho nàng, A Sơ

gật đầu rồi đi vào phòng ngủ.

Hôm sau, Nguyễn Nguyễn mang chậu

hoa trà ngũ sắc đến, thở hồng hộc nói “cây hoa trà ngũ sắc này Mộ thượng tiên dưỡng mấy vạn năm rồi, vì giúp ngươi ta gần như đã chạy khắp Thiên giới tìm thượng tiên để hỏi ý hắn, ngươi cần phải chăm sóc cây hoa này

thật tốt nha”

“thượng tiên sáng nay đi đâu mà ngươi phải tìm khắp Thiên giới?”

Nguyễn Nguyễn do dự một lát rồi mới trả lời “hắn cùng các tiên nhân đi câu cá”

Thiên giới câu cá khác thế gian nhiều. Các tiên nhân khi câu được cá sẽ cho

chút tiên khí, coi như là phần thưởng cho trò chơi. Cho nên mấy con cá

chưa tu thành hình người ở Thiên giới đều mong các tiên nhân thường

xuyên đến câu cũng tự nguyện mắc câu

Buổi tối, Mộ Khanh cùng tiên nữ áo lam trở về. Nữ tử này ở bên ngoài một lát rồi đi đến sân viện của Mộ Khanh, mà dường như nàng cũng không thích công khai xuất hiện lắm

nhưng toàn bộ Đông Lăng điện đều biết đến sự tồn tại của nàng, còn Mộ

Khanh vẫn xem như không có gì không ổn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 22
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...