Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 62

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mộ Khanh, Mộ Khanh…

Cái tên này dù đọc bao nhiêu lần vẫn thấy êm tai như trước, nhưng lúc này hắn lại bị người khác cho đội nón xanh.

A Sơ mơ một giấc mơ, trong mơ Mộng Khanh đuổi giết nàng, đao sắc bén kề

lên cổ nàng, biểu tình thống khổ hỏi “vì sao biết ta bị đội nón xanh mà

ngươi lại không nói cho ta biết?’

A Sơ run rẩy, nhu nhược đáp “ta…ta nghĩ ngươi thích màu xanh”

Mộ Khanh tức giận, tay cầm dao nhỏ tăng thêm chút lực “đáng giận, ta nuôi

ngươi bốn vạn năm, ngươi lại không biết ta thích màu tím thần bí”

Dứt lời, vung đao chém xuống.

A Sơ sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cẩn thận suy nghĩ việc Mộ Khanh

thích màu tím. Thích màu tím cũng không phải thật nhưng nàng từng nghe

Thương Thuật vụng trộm nói Mộ Khanh rất thích màu vàng.

Nguyễn

Nguyễn nghe được động tĩnh bên trong, đẩy cửa tiến vào nói, hôm qua tiên tỳ gác đêm nghe thấy khác thường, mới đầu tưởng A Sơ gặp ác mộng, sau

lại thấy không thích hợp, Đại A Chiết đã dùng nhiều biện pháp khác nhau. A Sơ nhớ trong lúc hôn mê cảm giác nóng bừng, có lẽ Đại A Chiết đã thi

pháp giúp cho nàng bình tĩnh lại nhưng không có hiệu quả “may mắn Mộ

thượng tiên từng dặn, nếu ngươi hít thở không thông, tứ chi vô lực, cứng ngắc liền quăng ngươi vào Thanh hành tuyền” Nguyễn Nguyễn vỗ ngực ra vẻ may mắn.

Cũng không biết Đại A Chiết đi đâu mà ba ngày nay vẫn chưa thấy về.

A Sơ oán giận, chẳng lẽ làm quân sư đều thích thần thần bí bí, đêm không về nhà?

Khi Đại A Chiết trở về, toàn bộ Đông Lăng điện đều hoảng hốt. Hắn toàn thân đầy máu, áo choàng cũng dính đầy máu, tóc tai tán loạn, mặt không chút

máu, hai mắt mơ hồ, nhìn thấy A Sơ mới có chút thần sắc.

Hắn bị thương. A Sơ theo bản năng đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn.

“Ngươi…” A Sơ kinh ngạc nhìn tay áo trong tay mình, lòng quặn đau trăm mối luân

chuyển, thần kinh toàn thân như bị buộc chặt. Tay trái của Đại A Chiết

run lên, gian nan lục lọi trong lòng, lấy ra một cái túi nhỏ dính đầy

máu, nhìn dấu vết trên đó, thở dài nói “sợ ngươi nhìn thấy máu, đã lau

lâu rồi mà vẫn chảy ra”

A Sơ cầm lấy cái túi, run tay tháo bỏ dây cột, mùi máu gay gắt xộc vào mũi, đập vào mắt là hai vật thể đỏ thẫm. A Sơ cố kiềm nén cảm giác muốn nôn, run giọng hỏi “đây là cái gì?’

Đại A Chiết lúc này gần như phải dựa vào trên người tiên tỳ, suy yếu nói

“mật linh mãng. Nguyên thần của ngươi hư nhược, cho nên mới không khỏe,

ăn cái này sẽ tốt hơn”. Nói xong thì ngất xỉu, các tiên tỳ luống cuống

nâng hắn lên gường vừa cởi ngoại bào của hắn ra đã kinh ngạc hô lên. A

Sơ nhìn chăn đệm nhuốm áu đỏ tươi, trong lòng căng thẳng, cước bộ liêu

xiêu đi đến bên giường, lệ rơi đầy mặt.

Thương Thuật cỡi mây đi

tới, nhìn thấy vết thương của Đại A Chiết cũng khiếp sợ vô cùng, lập tức đóng cửa trị thương, chỉ giữ lại mấy tiên tỳ hỗ trợ.

A Sơ cầm

mật linh mãng đứng trong viện, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt. Đại A

Chiết nói chỉ cần nàng ăn mật linh đảm, nguyên thần của nàng sẽ trở nên

bền vững. Vì mật linh mãng này mà Đại A Chiết mất đi cánh tay phải. Hắn

mới lên làm quân sư, tiền đồ đang rộng mở trước mắt, hắn không giỏi vũ

đao lộng thương lại dám đi lấy mật linh mãng. A Sơ càng nghĩ càng khó

chịu, nàng không nhớ ra mình đã từng làm gì cho Đại A Chiết mà đáng giá

để hắn đối đãi như vậy.

Sau khi Thương Thuật đi ra, phân phó

Nguyễn Nguyễn nấu theo cách hắn dạy rồi nói với A Sơ “Quân sư cần nghỉ

ngơi, tạm thời đừng quấy nhiễu hắn. Hắn mệt chết đi được, để hắn ngủ đủ

rồi hãy vào. Còn nữa, lát nữa Nguyễn Nguyễn nấu mật linh mãng xong,

ngươi nhất định phải ăn, đừng phụ tấm lòng của hắn.”

“Cánh tay phải của hắn có thể khôi phục không?”

Thương Thuật do dự, cuối cùng vẫn nói thậ “vừa rồi khi trị thương cho hắn, hắn có tỉnh một lát, ta hỏi, hắn nói…hắn nói hắn đã chui vào bụng linh

mãng, sau khi giết chết linh mãng thì phá bụng chui ra, cánh tay đã bị

cắn đến không thành hình, không thể tái tạo lại. Ta đã làm cho hắn một

cái tay giả, mềm dẻo không khác gì cái tay thật, từ từ rồi hắn sẽ thích

ứng”

A Sơ lảo đảo,ân tình này, nàng phải báo đáp thế nào?

Buổi chiều,người của Đâu Dẫn cung tới. Tiểu A Chiết thấy A Sơ liền nghiến

răng nghiến lợi ôm lấy nàng đánh túi bụi “ta muốn nhìn thấy sư ca, sư ca bị làm sao? bọn họ nói là ngươi hại sư ca, có đúng không? Nói cho ta

biết sư ca bị làm sao?”

Tiên tỳ vội gỡ Tiểu A Chiết ra, Nguyễn

Nguyễn đưa Tiểu A Chiết vào trong. Thái Thượng Lão Quân đứng ngoài viện, khẩn trương nhìn Tiểu A Chiết đi vào trong, sau đó liên tục thở dài. A

Sơ cắn môi, áy náy nói “Lão Quân, thực xin lỗi, nếu không phải ta, Đại A Chiết sẽ không…”

Thái Thượng Lão Quân khoát tay “đồ nhi của ta

nhìn như bình thản nhưng thật ra rất quật cườn, muốn làm cái gì, ai cũng không ngăn được” lại đưa mắt nhìn bên trong, lắc đầu nói tiếp “ta không muốn vào thăm hắn, không thấy..đỡ thương tâm”

A Sơ cúi đầu, hai

tay nắm chặt thành quyền. Lão Quân nhìn ra manh mối, muốn nàng nói

thẳng, A Sơ liền hỏi “Đại A Chiết nói ta nguyên thần suy yếu, dùng mật

linh mãng sẽ giúp ta bổ sun nguyên thần, nhưng ta hóa thân bình thường,

bốn vạn năm qua chưa từng bị bệnh nặng, Đại A Chiết sao có thể thấy

nguyên thần của ta suy yếu?”

Thái Thượng Lão Quân giải thích

“thân thể và nguyên thần có quan hệ chặt chẽ với nhau, nguyên thần rời

khỏi thân thể sẽ rất khó trở về. Một khi thân thể bị hủy hoại, nguyên

thần nất định phải chuyển thế nếu không sẽ hội phi yêu diệt. Cũng có

người giam nguyên thần lại hoặc là nuôi dưỡng, cách này là trái với

thiên lý, nhất định phải trả giá lớn. Nguyên thần bị tổn hại có rất

nhiều nguyên nhân, chỉ cần thân thể của ngươi không sao tốt thì cũng bị

ảnh hưởng, được thân thể bảo hộ, nguyên thần mới không dễ dàng bị thương tổn. Nếu Đại A Chiết đã lấy mật linh mãng cho ngươi thì sau khi ăn vào

sẽ không còn trở ngại gì nữa” nói tới đây hắn phất tay phải một cái

“nhưng mà thật kỳ lạ, linh mãng mạnh mẽ vô cùng, hung ác cực kỳ, trấn

thủ bên lê cảnh mấy vạn năm qua không ai dám xâm hại, Đại A Chiết dù kế

nhiệm chức vị quân sư nhưng năng lực vẫn còn thua xa linh mãng…”

Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu A Sơ, nàng ra vẻ trấn tĩnh nói “Đại A Chiết chắc là dốc toàn lực”

Thái Thượng Lão Quân nghĩ nghĩ, giống như nghĩ ra chuyện gì, vuốt râu nói

“nếu không nắm chắc sự tình, hắn cũng sẽ không đi làm, hoặc là công lực

của hắn tăng cao hoặc là có người hỗ trợ”

A Sơ thân hình chấn

động, cố ý dẫn dắt “Đại A Chiết chăm học khổ luyện, nhất định là công

lực tăng nhiều, nếu có người hỗ trợ sao có thể để mất một cánh tay”

Nói tới nửa câu sau, thanh âm của A Sơ run run, rồi bật khóc nức nở. Thái

Thượng Lão Quân an ủi một hồi, cũng lau nước mắt, hối thúc Tiểu A Chiết

quay về Đâu Dẫn cung.

Tối hôm đó là lần thứ hai A Sơ cảm thấy

không khỏe, Đại A Chiết phải đi giết linh mãng lấy mật, còn lần trước,

người kia chỉ dùng Thanh hành tuyền áo chế. Năng lực của Đại A Chiết

đúng là không bằng linh mãng, nhưng người kia thì chưa chắc. Thái Thượng Lão Quân biết rõ thực lực của Đại A Chiết, cũng đã nói trừ phi hắn có

người hỗ trợ…có người hỗ trợ, nàng không dám chắc có phải là hắn hay

không nhưng nghĩ tới khả năng đó, tim lại đập nhanh, cảm giác bâng

khuâng.

A Sơ ăn canh linh mãng, mùi vị tanh nồng khiến nàng muốn

nôn nhưng vẫn cố gắng uống hết. Hai ngày qua, nàng cảm giác thân thể

thanh lương nhưng tinh thần sảng khoái hơn ngày xưa. Hai ngày sau, nhiệt độ cơ thể đã khôi phục như bình thường, sắc mặt hồng nhuận. Đại A Chiết cũng dưỡng thương hai ngày, vết thương vẫn còn rỉ máu, Thương Thuật nói phải thêm ba ngày nữa mới kết vảy.

Tiên nhân khắp nơi tới thăm,

mấy ngày sau mới vãn dần. Dù đã tuyên bố phải dưỡng thương nhưng Đại A

Chiết vẫn tiếp kiến các tiên nhân, luôn miệng cảm tạ mọi người.

Một ngày ba lần, A Sơ đến phòng Đại A Chiết nói chuyện phiếm. Đại A Chiết

bị thương nên đa phần là hắn nghe nàng nói chuyện nhưng lần này hắn bỗng nhiên động thủ, trực tiếp nắm lấy tay nàng.

A Sơ rụt tay lại, làm cho hắn bắt phải hư không

Trong phòng trở nên yên lặng, sắc mặt Đại A Chiết vẫn trắng bệch, thanh âm

khàn khàn “Nhị Lang Chân Quân nói đúng, nhân sinh khổ đoản, không nên

lãng phí thời gian mà do dự. Thích một người là phải dũng cảm theo đuổi, bằng không ngươi làm sao biết được mình có đuổi kịp hay không hắn” hắn

cười khổ “ta quả nhiên đuổi không kịp”

Nhị Lang Thần nói…A Sơ âm

thầm lau mồ hôi, nhìn thấy ánh mắt bi thiết của Đại A Chiết lại đổ mồ

hôi, lưỡi cũng cứng lại, không biết nói gì

“Ân… Thương Thuật nói

mấy ngày nữa hắn sẽ nghiên cứu là ra tay giả cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể tiện hơn” vì không muốn làm Đại A Chiết đau lòng, A Sơ mơ hồ nói

Sắc mặt Đại A Chiết trở nên căng thẳng, lắc đầu kiên quyết nói “ta không

cần” sau đó ánh mắt nhu hòa lại, thanh âm như bị nén trong cổ họng “bởi

vì..bởi vì ta như vậy, ngươi sẽ cùng ta. Ta nói đúng không?” dừng lại

một chút, vẻ mặt đau khổ “ta nghĩ thật ích kỷ phải không? Hai ngày nay

ta luôn nghĩ như thế nhưng khi nói ra lại cảm giác rất tội lỗi, làm cho

ta không thể…không thể nhìn thẳng vào mắt ngươi, chỉ sợ bị ngươi xem

thường”

Nhìn vẻ mặt phức tạp cùng ánh mắt thương tâm của hắn, A Sơ nắm lấy cằm hắn “hãy nhìn thẳng vào ta”

Đại A Chiết hai mắt nhu hòa, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nàng đang

nắm lấy cằm mình, A Sơ vốn định rút ra nhưng rồi vẫn để yên. Đại A Chiết hai mắt tràn ngập vui sướng lẫn rung động, phát ra ánh sáng trong trẻo. A Sơ đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn “ngươi yên tâm đi, ngươi đối với ta

như thế, ta sao có thể xem thường ngươi. Ngươi mau dưỡng thương cho tốt, chúng ta sẽ cùng nhau câu cá, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau bắt đom đóm được không?”

Đại A Chiết thực kích động, hai má tái nhợt ửng đỏ, liên tục nói “được” khiến cho A Sơ bật cười, chỉ tay vào trán hắn nói

“thật xấu hổ”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 62
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...