Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 9

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong nham động rét

lạnh lại ẩm ướt, A Sơ run run nằm trên giường đá, lạnh nhưng lại không

đến nỗi làm người ta bị đông chết, cảm giác thật khó chịu ah. Ngoại trừ

ngồi thiền thì cũng không có chuyện gì để làm, liên tục mấy ngày rồi nên giờ nàng muốn ngủ một giấc.

A Sơ ngủ không sâu, cũng không có

nằm mơ, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng, đột nhiên nghe có tiếng

bước chân tới gần. nàng mở mắt, ánh mặt trời chiếu vào làm nàng có chút

khó chịu liền đưa tay lên che. Mộ Khanh đã dùng pháp thuật ngăn cách với tất cả bên ngoài, kể cả ánh mặt trời chẳng lẽ pháp thuật đã bị phá?

Nghĩ tới chuyện này, A Sơ vội vàng ngồi dậy liền thấy một bóng lưng đối diện với ánh mặt trời. Nàng dụi mắt, nhìn thật kỹ, thì ra là Mộ Khanh. Nhiều ngày không gặp, thấy hắn có vẻ…khỏe mạnh.

A Sơ do dự một lát,

cuối cùng vẫn đem những gì đã suy nghĩ mấy ngày qua nói ra “thượng tiên, ta sai rồi, ta không nên không để ý tới tâm tình người khác mà tùy tiện hành động, càng không nên chưa hiểu rõ sự việc đã suy đoán lung tung

làm cho người ta hiểu lầm, hơn nữa cũng thấy may mắn vì ngươi không phạt nặng ta. Ta hiểu khổ tâm của ngươi”

Mộ Khan thấy nàng chủ động

nhận sai thì giật mình “ta còn tưởng mười ngày nay ngươi sẽ không chịu

nổi, làm ta còn mang theo hai túi bông để tránh bị ngươi ra đòn hiểm”

nói xong Mộ Khanh còn lấy trong vạt áo ra hai túi bông to quăng lên

giường.

A Sơ nhếch môi, thì ra đã qua mười ngày, thời gian này có chút mơ hồ nhưng phần lớn lại là cao hứng.

Mộ Khanh nhìn biểu tình của nàng, thật sự có chút không quen “A Sơ, sau

này nếu ta rời khỏi Đông Lăng điện, ngươi đừng đi quá xa”

“Ân, ta đã biết.” A Sơ gật gật đầu, chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi mà, thân hình đột nhiên run run, Mộ Khanh liền hỏi “sao vậy?’

“Hàn khí trong động quá nặng”

Mộ Khanh lúc này mới nhận ra nhiệ độ trong hang rất thấp liền mang nàng ra ngoài “là ta không để ý tới chuyện này, thật xin lỗi”

Thấy hắn nói chuyện khách khí như vậy, tâm tình tốt đẹp của A Sơ liền biến

mất cũng hiểu tâm tình của Mộ Khanh cũng không được tốt. Nàng nắm tay

hắn hỏi “thượng tiên, vì sao tâm tình của ngươi lại không tốt?’

Mộ Khanh quay đầu lại, dùng sức nhéo tay nàng, cười nói “chẳng lẽ ta không đùa giỡn một ngày thì là tâm tình không tốt sao?”

A Sơ cuống quít lắc đầu: “Không, không phải!”

Tuy hiện giờ hắn lại nói đùa nhưng có thể nhìn thấy được hắn không có thoải mái như trước kia. A Sơ rất buồn bực, đột nhiên lúc này hắn buông tay

nàng ra, đứng cách nàng một khoản, miệng vẫn duy trì nụ cười, giọng điệu thản nhiên “nếu ngươi không thích, sau này..ta sẽ không như vậy nữa”

A Sơ nhìn hắn, hồi lâu không thốt nên lời. Trước kia rất mong thấy được

Mộ Khanh không như ý nhưng giờ thấy rồi lại không vui chút nào. Nàng đối với Mộ Khanh, không phải là ghét bỏ như kẻ thù, dù có tranh cãi ầm ĩ

nhưng thật ra lại có tình có nghĩa, công lực và tu vi bốn vạn năm nay

của nàng phân nửa đều là nhờ hắn, nay hắn rầu rĩ không vui như vậy cũng

làm nàng rất khó chịu.

Mộ Khanh mỉm cười nói với nàng “chút nữa

quay về điện thì tự mình pha trà cho bản tiên đi, như vậy bản tiên mới

nhận lời xin lỗi của ngươi”

A Sơ cảm thấy rất khó hiểu vì sự thay đổi của hắn nhưng có thể làm cho hắn vui, nàng liền không chút do dự mà đáp ứng. Để biểu hiện thành tâm, lần này mặc kệ Mộ Khanh yêu cầu cái

gì, nàng cũng sẽ thỏa mãn thì nói chi chuyện pha trà.

Trở lại

điện, A Sơ liền nhanh chóng đến phòng bếp chuẩn bị nấu nước pha trà, lại sợ nhàm chán liền quay về phòng lấy một cuốn sách. Cái này cũng là của

Nguyễn Nguyễn đưa cho nàng, kể lại chuyện của một thiếu gia cùng một ca

kỹ, lúc trước chỉ mới đọc được một chút. Đến phòng bếp thì gặp một tiên

tỳ, tiên tỳ thấy nàng liền thi lễ “Dao Liên tiên tử, nô tỳ gọi là Lục

Kiều, là thượng tiên phân phó nô tỳ đến chuẩn bị đồ dùng cho tiên tử,

người xem có còn cần chuẩn bị gì nữa không?’

Trong phòng bếp đã

có sẵn mọi thứ, những gì cần đều đã có đủ, A Sơ gật đầu nói “vậy là được rồi, ngươi có việc thì đi trước đi, nơi này giao cho ta”

“Dạ” Lục Kiều gật đầu rồi lui ra.

Nàng múc nước cho vào tô, nhóm lửa, rồi ngồi trên ghế phe phẩy cái quạt cho

lửa cháy lớn hơn, mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm vào cuốn sách.

Cuốn sách rất mỏng, cho nên nội dung câu chuyện diễn tiến rất nhanh cũng rất phấn khích. A Sơ xem say sưa, không hề thấy ngọn lửa đã đốt cháy mộc

bổng phía trước đang tiến dần đến phía sau, đợi đến khi nàng phát hiện

ra ngọn lửa đã cháy tới chỗ đống cỏ khô bên cạnh, khí thế hừng hực. A Sơ hoảng sợ, nhét cuốn sách vào ngực,vội vàng chạy tới linh mộc múc nước,

đến khi nàng quay lại thì lửa đã cháy lớn, bốc cao lên cả đầu người.

A Sơ luống cuống tạt nước vào đám lửa nhưng không thể dập tắt được, không khí tràn ngập mùi gỗ cháy còn có những thứ mùi khác. Không kịp nghĩ

nhiều, nàng vội chạy ra ngoài la lớn nhưng bên ngoài lại chẳng có một

ai. Thấy lửa cháy mỗi lúc một mạnh, đột nhiên nhớ mình đã học qua thuật

khống chế nước, nhưng vừa rồi quá gấp gáp mà quên mất.

Nàng đặt

hai ngón tay lên môi, thầm đọc chú ngữ ‘băng”, vừa nói vừa chỉ tay về

phía phòng bếp, nhất thời gian phòng liền bị băng sương bọc kín, đám lửa cũng dần dần nhỏ lại rồi tắt hẳn.

A Sơ thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc này người ở Đông Lăng điện nhìn thấy ánh lửa và khói đen cũng vội

vàng kéo tới, tới nơi thấy phòng bếp bị ướp lạnh thì ai nấy đều há hốc

mồm

Mộ Khanh cũng đến, không hể để ý tới chung quanh mà đi thẳng

về phía A Sơ, nắm tay nàng, cau mày. Mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, đau đớn, lúc này A Sơ mới phát hiện ra trên tay có vết phồng do

bị phỏng. A Sơ đau đến nhíu mày, muốn niệm quyết trị thương

Mộ Khanh lại ngăn nàng “có thể không cần vận dụng chân khí thì đừng dùng, đến Thanh Hành điện đi”

A Sơ vẫn muốn tiếp cận Thanh Hành tuyền nhưng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay có dịp như thế nên đâu dại gì bỏ qua, vui vẻ đi theo Mộ Khanh đến Thanh Hành điện.

Mộ Khanh ngồi bên cạnh ao, một tay duỗi vào trong nước, tay kia hướng nàng vẫy vẫy.

A Sơ vui vẻ chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trước mặt hắn. Mộ Khanh

múc một vốc nước, Thanh Hành tuyền theo kẽ tay của hắn rơi xuống, từng

giọt nhỏ lên chỗ bị bỏng truyền đến cảm giác mát lạnh, lan tỏa khắp tứ

chi. Hiệu quả chữa vết thương của Thanh Hành tuyền thật khiến người ta

sợ hãi, mới chớp mắt vết thương đã tốt hơn phân nửa. Sau đó, Mộ Khanh

đem bàn tay ẩm ướt phủ lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng ma sát.

Thanh Hành tuyền làm cho tứ chi trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái, A Sơ cảm giác thoải mái vô cùng, nhắm mắt lại điều tức. Vừa rồi vì nôn nóng dập lửa

mà dùng đến thuật điều khiển băng, phải điều động chân khí trong cơ thể

một cách gấp rút, đến giờ vẫn chưa ổn định lại. Nghĩ tới tình cảnh vừa

rồi, chợt nhớ ra có gì đó không ổn, mùi hương khác lạ kia…nàng đột nhiên mở to mắt, khẳng định nói với Mộ Khanh “thượng tiên, vừa rồi lúc lửa

cháy, ta ngửi được mùi dầu lửa”

Động tác Mộ Khanh hơi dừng lại

một chút rồi vẫn tiếp tục xoa vết thương cho nàng, cau mày nói “vừa rồi

ta cũng ngửi được, cũng may ngươi đã đóng băng phòng bếp, những tiên tỳ

bình thường không thể phá giải được, để lát nữa ta đến xem sao”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 9
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...