Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 17

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hôm nay Nhị Lang Thần một thân thường phục làm cho A Sơ kinh diễm một phen. Nàng ít khi gặp

hắn, mỗi lần gặp đều thấy hắn mặc chiến y, cho nên một thân thường phục

như hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy. Trước kia biết hắn anh dũng chính nghĩa, bân giờ làm thêm phần khí suất anh tuấn.

Nhìn sang Hao

Thiên Khuyển bên chân hắn, A Sơ thầm run trong lòng. Hao Thiên Khuyển

phát hiện ra nàng, há miệng thật to, cố ý phát ra thanh âm, rất có ý tứ

công kích.

Nhị Lang Thần ý thức được bên chân có động tĩnh, cúi

đầu trừng mắt một cái. Hao Thiên Khuyển đầu co rụt lại, ngoan ngoãn theo hắn đến trước mặt mấy người.

A Sơ cùng Ngọc Cẩm, Thương Thuật lên tiếng chào: “Nhị Lang Chân Quân.”

Nhị Lang Thần mỉm cười gật đầu: “Y tiên hảo, Ngọc Cẩm tiên tử hảo.” sau đó

mới quay sang A Sơ, ngại ngùng cười nói “Dao Liên tiên tử, đã lâu không

gặp”

A Sơ nghe hắn nói, nhịn không được nhìn Hao Thiên Khuyển bên chân hắn rồi mới trả lời “cũng tốt”. Sau lại thấy nên đáp lễ hắn, vì

thế hỏi “Nhị Lang Thần mấy ngày qua thế nào?”

Nhị Lang Thần nhướng mi, cao hứng đáp “đều tốt. Hôm nay mọi người cùng nhau du ngoạn, đừng quá câu thúc, gọi tên ta là được rồi”

Hàn huyên một hồi mới cùng nhau xuất phát. A Sơ đi cùng Ngọc Cẩm và Thương

Thuật, lo lắng Hao Thiên Khuyển sẽ cắn nàng. Nhớ tới hai vạn năm trước,

khi nàng còn là một tiểu tiên cô, nghe nói Thiên giới có người nuôi sủng vật, nổi bậc nhất là Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần vì thế vụng

trộm đến điện của Nhị Lang Thần muốn xem sủng vật Thiên giới có bộ dáng

thế nào.

Khi nàng đi vào điện của Nhị Lang Thần, dùng ẩn quyết

mới học được tiến vào đại môn, dọc đường đi chỗ nào cũng có tiên tỳ,

tiên thị canh gác, chỉ có một cái sân là không có ai. Nàng nổi lòng tò

mò liền đi vào xem trộm. Nàng mở một góc cửa sổ lưu ly nhìn thử, thấy

bên trong có một nam tử mặc trung y, mái tóc được buộc bởi sợi dây màu

đen. Nam tử kia đưa lưng về phía nàng nên không nhìn rõ mặt, nhưng cái

hấp dẫn nàng chính là một đại cẩu nằm úp sấp bên cạnh nam tử kia.

Chắc đó là Hao Thiên Khuyển rồi. A Sơ vừa kích động vừa cao hứng, nhìn bộ

lông màu đen của Hao Thiên Khuyển tỏa ra một vầng sáng nhạt, rất muốn

đưa tay kiểm tra thử

Hao Thiên Khuyển là thần khuyển, cái mũi

linh mẫn không phải bình thường. Ngửi được mùi xa lạ liền ngẩng lên đánh giá một phía. A Sơ tuy đang ẩn thân nhưng ánh mắt của nó vẫn dán chặt

về phía cửa sổ rồi điên cuồng chạy tới. A Sơ lúc đầu thích Hao Thiên

Khuyển nhưng thấy nó hung dữ như vậy, không khỏi kinh hồn táng đởm. Nhớ

tới có người nói chỉ cần cắt đuôi chó, nó sẽ sợ mình vì thế liền biến ra một cái kéo để phòng thủ

Hành động của Hao Thiên Khuyển đã làm

kinh động nam tử kia, lập tức cắt đứt dây cột tóc trong tay, cánh tay

vung lên, ném dây cột tóc ra, lập tức biến thành một đạo ánh sáng màu

bạc, ẩn quyết nhanh chóng bị phá vỡ, ngực cảm giác hơi đau. Cũng may

nàng có phòng bị trước chứ không thì hôm nay không chết cũng bị thương

nhưng cũng chẳng may mắn được lâu, Hao Thiên Khuyển phát hiện ra nàng,

lập tức hung dữ xông về phía nàng.

A Sơ hét lên chói tai, nhắm

mắt cầm kéo vung loạn xạ. Đột nhiên trước mắt xuất hiện trận cuồng

phong, nháy mắt chung quanh liền yên tĩnh lại, cái kéo trong tay cũng bị người ta đoạt lấy, nàng kinh hoàng mở hai mắt, Hao Thiên Khuyển cách

nàng mấy bước đang nhìn nàng như hổ rình mồi, còn cây kéo biến thành một làn khói trong tay nam tử kia.

Nam tử đứng trước mặt nàng tóc

đen rối tung, trên trán có một đạo kim sắc dài cỡ lóng tay, vẻ mặt lạnh

lùng, vạt áo rộng mở có chút hỗn loạn.

A Sơ cảm thấy mình lúc đó

vẫn còn ngây thơ lắm…còn đỏ mặt, lấy hai tay che mặt lại. Hao Thiên

Khuyển không dám tiến lên tấn công, nàng liền âm thầm xác định nam nhân

trước mắt này là Nhị Lang Thần.

Nhị Lang Thần lúc này cũng ý thức được nam nữ khác biệt, ho khan vài tiếng, đỏ mặt đẩy A Sơ ra khỏi

phòng. A Sơ sau khi ra khỏi phòng liền lập tức bỏ chạy, nàng cũng không

muốn bị người ta bắt rồi đưa tới Đông Lăng điện, Mộ Khanh mà biết được

thì nàng chết chắc. Khi đó nàng thức trắng đêm luyện tập pháp chú, pháp

thuật cũng là vì sợ Mộ Khanh.

Nghĩ tới chật vật của hai vạn năm

trước, lần này gặp lại Nhị Lang Thần và Hao Thiên Khuyển, A Sơ cảm thấy

không thoải mái chút nào.

Thương Thuật nói muốn ăn cơm dã ngoại

bên hồ, rồi lấy ra một tấm vải bông màu vàng thật to trải lên cỏ, Ngọc

Cẩm lấy từ trong rổ ra một mâm điểm tâm tinh xảo, còn có một bầu rượu

nhỏ. A Sơ từng thưởng thức tay nghề của Ngọc Cẩm nên vừa nhìn thấy điểm

tâm liền chảy nước miếng

Mọi người ngồi thành vòng tròn, Hao

Thiên Khuyển nằm úp sấp bên cạnh Nhị Lang Thần, thỉnh thoảng nhìn A Sơ

một cái, bị nàng phát hiện liền kiêu ngạo xoay mặt đi

Thật lâu

chưa ăn điểm tâm Ngọc Cẩm làm, A Sơ ăn liền hai khối, còn muốn Thương

Thuật rót rượu cho nàng, Nhị Lang Thần liền ngăn lại “Dao Liên tiên tử,

hay là uống nước đi”

A Sơ biết hắn có ý tốt, cười nói “nhưng chúng ta chỉ mang theo rượu”

Nhị Lang Thần chỉ tay vào mặt hồ “ta có thể giúp ngươi lọc nước”

Thương Thuật lấy lại bầu rượu cùng Ngọc Cẩm ăn điểm tâm, A Sơ không tiện cự tuyệt, gật gật đầu.

Nhị Lang Thần mỉm cười, giang hai tay về phía mặt hồ, một cột nước hình

vòng cung lập tức xuất hiện trong không trung. Nhị Lang Thần hai tay

xoay tròn, cột nước lập tức tạo thành bóng nước, hơi nước nhè nhẹ bốc

lên, đem lại cảm giác thoải mái. Chốc lát sau, bóng nước ở giữa không

trung đã nhỏ hơn phân nữa, cũng trở nên tinh thuần hơn. Nhị Lang Thần

bắn ngón tay một cái, bọt nước như dạ minh châu thuận lợi rơi vào chén A Sơ.

Nhấp một ngụm. Rất mát, rất tinh khiết, uống rất ngon nhưng mà…

“Nếu ta uống một chén nước làm ngươi phải tốn nhiều pháp lực như vậy, ta vẫn nên uống rượu tốt hơn” A Sơ nói với Nhị Lang Thần.

Nhị Lang Thần mặt mày có chút căng thẳng, thần sắc ảm đạm. A Sơ há hốc mồm, không biết nên nói thế nào. Nhị Lang Thần lại hướng nàng ảm đạm gật

đầu, tỏ vẻ đồng ý rồi đưa tay vuốt bộ lông của Hao Thiên Khuyển.

Không khí trầm xuống, Ngọc Cẩm và Thương Thuật cùng nhìn nhau. A Sơ ăn mấy

miếng điểm tâm, uống hai ly rượu rồi đưa cho Nhị Lang Thần một miếng hoa đào tô “ta biết ngươi không cần ăn cũng không sao, nhưng tay nghề của

Ngọc Cẩm rất tốt, ngươi thử một miếng đi”

Nhị Lang Thần nhìn khối điểm tâm rồi lại nhìn nàng, không hề động thủ. A Sơ quýnh lên, đưa

miếng bánh đến bên môi hắn, ý bảo hắn há mồm. Ánh mắt Nhị Lang Thần nhu

hòa lại mang theo ý cười, há miệng cắn mộ miếng

“Ăn ngon sao?” A Sơ hỏi.

Hắn gật gật đầu: “Ăn ngon.”

Thấy hắn không muốn tự ra tay, A Sơ đành phải đút cho hắn ăn hết khối hoa đào tô.

Bữa cơm dã ngoại này rất là ước thúc, cuối cùng cũng tới lúc chấm dứt, A Sơ như trút được gánh nặng. Ngọc Cẩm vội vàng thu thập mọi thứ, lôi kéo

Thương Thuật nói “A Sơ, ta đã trễ thời gian học y, ta và Thương Thuật đi trước, ngươi cùng Nhị Lang Thần về nha”

Dứt lời liền bước lên mây bay đi mất.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 17
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...