Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 11

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

A Sơ thực sự tìm một

cái động chui vào, ở trong đó suốt ba ngày ba đêm. Trong khoản thời gian này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhớ lại từng sự việc mình đã

làm trong suốt bốn vạn năm qua.

Nhớ rõ khi mới đến Đông Lăng

điện, A Sơ muốn ngày ăn ba bữa nhưng lại không biết mình thích ăn cái

gì, khẩu vị ra sao. Điểm tâm phòng bếp làm thường bị đổ đi, có đôi khi

phòng bếp làm lại đến ba lần, nàng cũng không ăn một miếng, vẫn la hét

không hợp khẩu vị, không muốn ăn, cho tới khi đói bụng, không ai để ý

tới lại thầm mắng nha hoàn phòng bếp. Chuyện quần áo cũng vậy, mỗi năm

chức nương đều đến đo may cho nàng, mỗi một kiểu nàng may bảy màu khác

nhau, kết quả xiêm y của mấy vạn năm trước vẫn còn bị xếp trong đáy hòm. Khi xuất môn, nàng không làm vỡ bình hoa của Thái Thượng Lão Quân thì

lại chọc ghẹo Tiểu thần quy của Tư Mệnh Tinh Quân hoặc là đánh nhau với

Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần. Mỗi lần như thế đều là Mộ Khanh ra

mặt giải quyết cho nàng. Khi đó Nguyễn Nguyễn đã nói với nàng, Mộ Khanh

mới từ chỗ Thượng đế trở về đã tới chỗ từng người xin lỗi. Lúc đó nàng

còn thấy kiêu ngạo vì có Mộ Khanh bao che.

Chuyện như vậy không

chỉ một hai chuyện, giờ nghĩ tới thấy mình quả thật rất quá đáng, cũng

không nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ một mực làm theo ý mình.

Nhưng mà, nàng quậy như vậy, sao Thượng đế vẫn thăng cho nàng làm thượng tiên? Vấn đề này không chỉ người bên ngoài không rõ mà nàng cũng thấy

khó hiểu.

Ba ngày sau, A Sơ rời khỏi động. Thiên giới hết thảy

đều bình thường, không nghe nói có tiên tử mất tích. A Sơ cảm thấy rất

mất mát, lén lút quay về Đông Lăng điện.

Nàng không theo cửa

chính đi vào mà leo lên nóc nhà, đợi khi trong viện không có ai mới nhảy xuống đi vào phòng, không ngờ Mộ Khanh đang ngồi trong đó, nhìn nàng

chăm chăm.

A Sơ vỗ đầu, quên mất nơi này là Đông Lăng điện, nàng

có thể tránh khỏi mọi người nhưng không thoát được pháp nhãn của Mộ

Khanh. Đối mặt với hắn, nàng không thể thốt nên lời, trong lòng có chút

mất mát lại có chút vui mừng

“Ngươi có cảm thấy kỳ quái vì sao trong Đông Lăng điện không một ai đi tìm ngươi không?’

Những lời này của Mộ Khanh đánh sâu vào đáy lòng A Sơ, buộc nàng phải suy

nghĩ. Đúng vậy, vì sao nàng cảm thấy mất mát, cảm thấy tức giận, chẳng

lẽ vì nàng không đoán trước được chuyện xảy ra sau đó?

A Sơ không nói được lời nào, Mộ Khanh tiến đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói “A

Sơ, ta không phủ nhân hầu hết tiên tỳ trong Đông Lăng điện đều không

thích ngươi, cho nên ngươi phải tự mình giải quyết. Bây giờ chắc ngươi

hiểu được, mỗi lần ngươi chọc phiền toái hay gặp rắc rối đều nghĩ có

người giải quyết giúp ngươi? Ngươi rời khỏi Đông Lăng điện, nghĩ rằng sẽ có người đi tìm ngươi? A Sơ, trên đời này không có chuyện ai cho không

ai cái gì, ngươi không thể ép buộc mà phải là đối phương cam tâm tình

nguyện, ngươi tình ta nguyện, có như vậy mới sau này không ai trách ai.

Nếu ngươi vẫn nghĩ người khác phải thay ngươi làm việc, chỉ càng làm cho nhiều người không thích”

A Sơ cúi đầu không dám nhìn hắn, nhẹ

giọng thừa nhận “mấy vạn năm qua, ta đều làm theo ý mình, rất ít khi

nghĩ cho người khác. Ngay cả…lần này trốn đi cũng vậy nhưng mọi người ở

Đông Lăng điện đều chán ghét ta, ta phải làm sao bây giờ?’

Mộ

Khanh vỗ vỗ bả vai nàng giống như an ủi, vì nàng nhận sai mà giọng điệu

cũng dịu đi “chẳng phải vừa rồi ngươi đã nói ngươi ít khi suy nghĩ cho

người khác sao?”

Được Mộ Khanh chỉ điểm, A Sơ đã biết mình nên làm thế nào.

A Sơ quyết định đi tìm Nguyễn Nguyễn trước, bởi vì đây là bạn tốt duy

nhất của nàng ở Đông Lăng điện, có lẽ bốn vạn năm qua, nàng đã chịu

không ít ủy khuất.

Nguyễn Nguyễn phụ trách chăm sóc cây cỏ ở Đông Lăng điện, nên chỉ cần chỗ nào có hoa là sẽ gặp được nàng. A Sơ đi một

vòng, cuối cùng tìm được nàng ở hậu viện. A Sơ có chút khẩn trương nói

“Nguyễn Nguyễn, để ta giúp ngươi một tay”

Nguyễn Nguyễn thấy A

Sơ, đầu tiên là ngạc nhiên, sau thấy nàng cầm lấy cây kéo liền lắc đầu

“không cần, lá cây này ta đã cắt xong, ngươi qua bên kia ngồi chơi đi”

Trong đình bên kia đã có sẵn nước trà, trước kia A Sơ bồi Nguyễn Nguyễn làm

việc thật ra đều ở trong đình uống trà. Nhưng nay đã khác xưa, dù Nguyễn Nguyễn vẫn nói vậy, lần này A Sơ không có vô đình ngồi uống trà mà đi

tới trước mặt nàng.

Nguyễn Nguyễn thấy nàng tới gần, vội vàng

giấu cây kéo đi. A Sơ nhanh tay đoạt lấy, mỉm cười nói “ngươi đã làm

việc cả ngày, chỗ này để ta cắt cho, bên kia có nước trà, ngươi uống

miếng nước giải khát đi”

Nguyễn Nguyễn rất là khó xử, giành lấy

cây kéo trên tay nàng “nói thế nào thì ngươi cũng là thượng tiên, ta sao có thể để ngươi…”

A Sơ nhanh tay giấu cây kéo sau lưng, làm bộ

giận nói “chúng ta không phải là bạn tốt sao, cần gì so đo thân phận,

bằng hữu là nên giúp đỡ lẫn nhau. Nguyễn Nguyễn trước giờ không có coi A Sơ là bạn tốt sao?’

“Không, không phải.” Nguyễn Nguyễn liên tục lắc đầu “ta chỉ có chút không quen’

Nghe Nguyễn Nguyễn nói vậy, A Sơ rất cao hứng, tươi cười nói “ngươi vừa sáng đã tu bổ nhiều cây nhu vậy, sao có thể không mệ. Trước kia ta rất ngốc, vất vả cho ngươi rồi, lần này để ta giúp ngươi, được không?’

Nguyễn Nguyễn đỏ mặt quẫn bách nói “A ..A Sơ, cảm ơn ngươi”

A Sơ cao hứng: “Không cần cảm tạ!”

Nguyễn Nguyễn nhìn cái cây chưa được cắt tỉa mặt sau liền dặn dò A Sơ “ngươi

nhớ rõ là cắt bằng, đừng làm sai lệch. Cây cối cũng có linh tính, tuy

cắt tỉa sẽ làm bọn họ đau nhưng tu bổ chỉnh tề cũng là giúp bọn họ tu

luyện năng lượng dễ hơn, bản thể mới có thể tươi tốt, cho nên nhất định

phải cẩn thận nha”

A Sơ dùng sức gật gật đầu, Nguyễn Nguyễn dặn dò một hồi mới đi vào đình uống trà.

Cắt tỉa cây cối, nhìn khá đơn giản nhưng mất không ít thể lực. Nguyễn

Nguyễn nhỏ yếu như vậy lại có thể làm lâu như vậy, trong lòng A Sơ thật

sự rất bội phục. Cắt tỉa xong, trán của nàng cũng ướt đẫm mồi hôi, cảm

giác cây kéo trong tay nặng hơn lúc đầu. Nguyễn Nguyễn vội đi tới cầm

lấy cây kéo, đưa cho nàng một tách trà rồi đi kiểm tra

“Tuy rằng tay nghề không bằng ta, lại hơi chậm nhưng cũng không tệ”

Nghe vậy, A Sơ cảm thấy rất vui, cũng không uổng công nàng, quan trọng hơn

là nàng không có gây thêm phiền toái. A Sơ lau mồ hôi, hưng phấn nói

“sau này ta sẽ thỉnh giáo ngươi nhiều hơn, tay nghề nhất định sẽ tốt

hơn”

Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, cao hứng cười rộ lên, nắm tay

nàng đi vào đình nghỉ ngơi. A Sơ nhấp một ngụm trà lạnh, hiểu được có bỏ ra thì mới có niềm vui khi thu hoạch cũng kể cho Nguyễn Nguyễn nghe

nguyên nhân sự việc, lại hỏi “Lục Kiều đâu?”

Nguyễn Nguyễn thở dài đáp “thượng tiên phạt nàng phải luân hồi đời đời kiếp kiếp, không thể tu tiên”

A Sơ kinh ngạc: “Chính là chút dầu thôi mà, hình như hơi nặng.”

Nguyễn Nguyễn nói: “Nàng đổ dầu làm hại ngươi còn kinh sợ hơn là trực tiếp phóng hỏa, Thiên giới không thể lưu người như vậy”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 11
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...