Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 32

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đáng giận! Thật đáng giận!

Bất chấp tất cả, A Sơ chạy đến thư phòng của Mộ Khanh, thấy hắn đang đọc

sách, nàng kêu lớn “thượng tiên, không hay rồi, Lam Oanh không thấy đâu

cả”

Mộ Khanh tay cầm sách, không chút lo lắng, ngẩng đầu thản

nhiên nhìn nàng “ah, buổi sáng ta đã biến nàng trở về nguyên hình rồi

nhốt vào trong lồng sắt rồi”. Nói xong hắn đưa mắt nhìn lồng chim bên

ngoài cửa sổ, hai con chim, một lam một lục đang chụm đầu với nhau. Nếu

đã đáp úng cùng nàng đi ngắm Thiên Hà thì nên để Lam Oanh trở về nguyên

hình vẫn yên tâm hơn, khỏi mắc công làm hư chuyện tốt.

A Sơ nhìn

hai con chim trong lồng, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, vẻ mặt có

chút đắc ý nhìn Mộ Khanh đang từ từ buông cuốn sách xuống

“Lam

Oanh thật đáng thương nga, ha ha…” A Sơ thẹn thùng chuyển qua cái lồng

chim phía trước, đồng tình liếc nhìn con chim màu lam một cái, con chim

màu lục lại che trước người nói, thét chói tai với A Sơ. Lam điểu đột

nhiên vươn móng vuốt, đạp lục điểu một cái rồi xoay lưng tự cắn lá câ.

A Sơ còn muốn nói chuyện của Lam Oanh nhưng bị Mộ Khanh nhìn chăm chú, trán đổ mồ hôi, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng.

Chờ đợi, khẩn trương, bất an, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc trời tối, Đông Lăng điện cảm giác có chút oi bức, cũng là lúc Thái Thượng Lão Quân đổ

tro than trong lò luyện đan. A Sơ đứng trước cửa Đông Lăng điện, đến khi trời tối hẳn, Mộ Khanh mới xuất hiện. Hắn gật đầu ý bảo xuất phát, hai

người cỡi mây một trước một sau rời khỏi Đông Lăng điện

A Sơ ít

khi hạ phàm, vốn tính đến Thanh Khâu nhưng Mộ Khanh lại chọn Tử Kinh

Nhai. Hắn ngồi lên một khối đá bằng phẳng, giải thích “ từ Tử Kinh Nhai

ngắm Thiên Hà cũng giống như ở thế gian vậy, hơn nữa…hiện giờ ta cũng

không thể rời khỏi Thiên giới, cùng lắm chỉ có thể tới nơi giao nhau

giữa Thiên giới và Nhân gian này”

Bầu trời đêm bỗng hiện lên sắc

hồng nhợt nhạt, trong không khí còn có mùi hương thản nhiên thơm ngát,

so với ban ngày còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn. A Sơ đến ngồi bên cạnh Mộ Khanh, thẹn thùng đề nghị “Thiên đế không cho ngươi rời khỏi Thiên giới cũng không nói không cho người khác ra ngoài. Nếu có thể thì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành chuyện ở thế gian. Ngươi cũng biết năng lực của ta mà, mấy tên tiểu đạo mao tặc vẫn có thể đối phó được”

Mộ Khanh liếc nàng một cái “nếu có ai đó có thể thay thế ta thì ta đã sớm nhờ rồi, còn cần ngươi tự cho là thông minh sao?”

A Sơ nhếch miệng, bất đắc dĩ “vậy thì thôi, hôm nay chúng ta chỉ ngắm sao thôi, đừng nghĩ tới mấy chuyện phiền toái nữa”

Mộ Khanh quay đầu thấy A Sơ cầm hai bình rượu, đưa cho hắn một bình.

Thì ra nàng vẫn giấu hai bình rượu trong ngực, vậy mà lúc đó hắn lại nghĩ ngực của nàng…không giống bình thường!!!

Làn gió thổi qua mang theo một mùi hương, Mộ Khanh tiếp nhận bầu rượu “rượu hoa đào”

A Sơ gật đầu, dù sao hắn đã có Đạm túy châu, uống bao nhiêu cũng không

say, nàng đưa hắn có một bình rượu hoa đào nhỏ thì có gì đâu

Hai

người cùng nâng bình ngửa đầu uống. A Sơ nhìn dãy Thiên Hà sáng chói,

hương hoa đào quanh quẩn trong miệng, mùi rượu từ miệng xông lên mũi…Mộ

Khanh thấy nàng mặt mày đỏ lựng liền nói “tự làm bậy, không thể sống”

A Sơ mặc kệ hắn, tiếp tục uống một ngụm rồi ngẩng đầu ngắm sao, gió nhẹ

thổi mơn man, rượu hoa đào trong miệng từ từ trôi xuống bụng, mùi hương

thơm ngát vẫn còn lưu lại ở chân răng

Ta muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu thôi.

A Sơ đặt bầu rượu xuống, khẽ chùi người xuống, dựa lưng vào tảng đá, Mộ

Khanh đá nàng một cái “ngươi có nghe nói về chuyện xưa ở Tử Kinh Nhai

chưa?”

A Sơ lắc đầu, lẳng lặng nhìn hắn. Mộ Khanh ngồi trên tảng

đá, cho nên nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh sao chiếu xuống

khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi con ngươi sáng nhu ánh sao, yên tĩnh

thanh lương, không nhiễm một hạt bụi. Mộ Khanh dốc bình rượu, uống một

ngụm

Hắn dường như là tự nói với mình “Tử Kinh Nhai từng là một

vách núi bình thường ở thế gian, sau có một vị thần tiên bị thương đi

ngang qua, không cẩn thận rơi xuống. Hắn được một nữ tử thế gian tâm địa thiện lương cứu. Hai người lâu dần sinh tình, cũng dựa theo tập tục thế gian mà bái đường thành thân, chỉ muốn làm uyên ương không nguyện làm

tiên. Có một ngày Thiên giới biết chuyện liền triệu vì thần tiên kia

quay về. Trước khi đi, hắn giao cho nữ tử kia một mầm hoa Tử Kinh, nói

nàng đợi đến khi hoa nở là lúc hắn quay trở về. Nữ tử kia nhận lấy mầm

hoa, nhìn theo bóng hắn rời đi, sau đó đem mầm hoa gieo xuống chỗ vách

núi, hi vọng lúc hoa nở, vị thần tiên kia sẽ nhìn thấy. Thiên giới chiến thắng nhưng vị thần tiên kia lại không trở về. Nữ tử kia vẫn chờ, chờ

từ lúc hoa nở đến lúc hoa tàn, từ lúc tóc xanh cho đến khi đầu bạc, cho

đến lúc chết cũng không thấy vị thần tiên kia quay lại. Thực ra, vị thần tiên kia đã chết, sao có thể quay về. Nữ tử kia đi vào Minh giới, biết

được vị thần tiên kia đã sớm hội phi yên diệt, lệ rơi suốt dọc đường

hoàng tuyền. Minh Vương thương tiếc, thu thập nước mắt của nàng đem lên

chỗ vách núi đen, làm cho hoa Tử Kinh bốn mùa đều nở rội, vạn năm không

lụi tàn”

Nghe hắn kể chuyện xưa, trong lòng A Sơ đột nhiên thấy khó chịu “vị thần tiên và nữ tử đó không thể gặp lại nhau sao?’

Mộ Khanh lắc đầu: “thần tiên hội phi yên diệt không có luân hồi, nữ tử thế gian rơi vào luân hồi đã sớm quên chuyện kiếp trước”

A Sơ nhẹ nhàng thở dài: “thì ra Tử Kinh Nhai lại có một câu chuyện thương cảm như vậy”. Nàng bỗng nhiên nắm tay hắn, lo lắng nói “thượng tiên,

ngươi lên chiến trường phải cẩn thận bảo vệ bản thân”

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, Mộ Khanh tâm đột nhiên nảy lên “ngươi sợ ta cũng không về sao?’

A Sơ nhướng mày “không ai hi vọng bất kỳ người nào ở Thiên giới có

chuyện. Nếu ngươi cũng hội phi yên diệt, ta liền…liền chiếm lấy Đông

Lăng điện, dù sao thì ngươi cũng không trở về mà”

“Hội phi yên

diệt là sau khi bị trọng thương, nguyên thần bị đánh nát. Nếu chết bình

thường, có thể đi vào luân hồi thì mới có thể trở về” Mộ Khanh dừng một

chút, giọng điệu suy yếu “cũng từng có tiên nhân bị đánh nát nguyên thần nhưng vẫn về sau vẫn sống lại”

Còn có chuyện kỳ lạ này nữa, A Sơ ngạc nhiên hỏi “là ai? Ta có quen không?”

“Không biết.” Mộ Khanh lắc đầu, sắc mặt âm u, lại uống một ngụm rượu, tựa như muốn say

A Sơ quơ tay trước mắt hắn, mặt Mộ Khanh vẫn không đổi sắc, nhìn chằm

chằm về phía trước. A Sơ đưa tay cầm lấy bình rượu của Mộ Khanh, xem thử bên trong còn bao nhiêu nhưng lại bị hắn đoạt lại. Hắn ngửa đầu dốc

bình rượu, có mấy giọt rượu rơi trên mặt hắn nhưng Mộ Khanh vẫn không để ý

Không ngậm Đạm túy châu, tửu lượng của Mộ Khanh đúng là..danh bất hư truyền

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 32
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...