Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 69

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi Vị Thiếu Dương vội vàng dời đi, Bích Liễu cảm thấy hơi nghi hoặc: “Tam thiếu gia hình như có chút không ổn?”

Hách Liên Dung cũng thấy kì lạ, lắc lắc đầu, lại nheo mắt dừng bước chân: “Phía trước là ai?”

Cách đó không xa, trong vườn hoa có một bóng người cầm đèn lồng cúi người tìm cái gì đó, Bích Liễu tiến thêm

vài bước, thấy rõ người nọ thì kinh ngạc thốt lên: “Nhị thiếu gia, người tìm cái gì, để nô tì tìm thay người.”

Vị Thiếu Quân nghe thấy giọng nói liền

đứng thẳng dậy, thấy có người bước tới liền giấu giấu diếm diếm vật gì

đó trong tay, nhảy ra vườn hoa đưa đèn lồng cho Bích Liễu: “Quân tử tự

cầu mình, tiểu nhân cầu mọi người. Thiếu gia ta từ hôm nay trở đi muốn

là quân tử, không làm tiểu nhân.” = =///

Bích Liễu khẽ cười: “Câu này không phải thiếu phu nhân nói sao?”

Vị Thiếu Quân không quá tự tại liếc trộm Hách Liên Dung một cái: “Nói xong rồi? Thiếu Dương đâu?”

Vài sợi tóc của hắn bị buông tán loạn

trên trán, trên vạt áo cũng dính chút bùn đất, hoàn toàn khác với Vị

Thiếu Dương sạch sẽ, cũng như nhân sinh của hai người bọn họ, một người

đâu vào đấy, một kẻ chằng chịt không chịu nổi.

Hách Liên Dung không nói gì, Bích Liễu bèn lên tiếng: “Tam thiếu gia dường như có việc gấp nên đi trước.”

“Đi rồi? Ta còn có việc cần nói cùng

hắn mà.” Vị Thiếu Quân nói vậy nhưng chẳng có vẻ gì là sốt ruột: “Thiếu

Dương cùng nàng…nói gì đấy?’’

Hách Liên Dung nhíu mày, mãi mới mở miệng: “Ngươi để ý hắn nói gì ư?”

“Ai nói ta để ý.” Khóe môi Vị Thiếu

Quân cong cong, ánh mắt nhẹ nhàng hơn : « Ta làm việc là vì chính mình,

không phải làm cho người khác xem, hắn nói cái gì cũng không liên quan

đến ta. »

Hách Liên Dung lúc này mới chính thức kinh ngạc, hóa ra hắn cũng thật sự suy nghĩ câu nói kia của nàng.

Thấy Hách Liên Dung không lên tiếng Vị Thiếu Quân lại đắc ý hơn: “Sao hả? Sợ hãi?”

Hách Liên Dung lắc đầu: “Ngươi nghĩ

thông suốt là tốt. Quân tử mọi việc đều dựa vào chính mình, tiểu nhân

mới phải cầu người khác. Bởi vì ta không thể chờ mong nên phải cam chịu? Bởi vì ngươi không liên quan đến ta nên ta có thể muốn làm gì thì làm?

Đúng là buồn cười! Vì sao ta phải chờ mong ngươi? Ngươi nghĩ mình là mặt trời sao? Làm người phải biết tự hiểu lấy mới tốt! Hành vi của ngươi

thì liên quan gì đến người khác!”

Vị Thiếu Quân tuy rằng đã thông suốt

câu nói kia nhưng vẫn không ngấm nổi ngữ khí hiện tại của Hách Liên

Dung: “Nàng không nói dễ nghe được hơn à? Ta cũng cần được cổ vũ!”

Hách Liên Dung mặt không đổi sắc nhìn

hắn: “Ngươi nghĩ với ân oán lúc trước giữa chúng ta, ta sẽ nói cái gì dễ nghe với ngươi sao?”

Vị Thiếu Quân một lúc lâu không nói gì, ngăn lại bước chân của Hách Liên Dung mới mở miệng lắp bắp được một

câu: “Cái đó, cái đó không phải đã qua rồi sao!”

Hách Liên Dung mở to mắt trừng hắn như

thể nhìn người ngoài hành tinh: “Ngươi nằm mơ à?” Nói xong đẩy Vị Thiếu

Quân, bước về phía Thính Vũ Hiên.

Bích Liễu đuổi theo, lúc đi qua Vị

Thiếu Quân thì cười trộm rồi nói: “Nhị thiếu gia, tấm phù kia mang đủ

một tháng sau đó nhớ đốt đi hòa nước uống.”

Vị Thiếu Quân lập tức xiết chặt nắm tay vô tình để lộ ra một dây tơ hồng, vội vàng nhét cái gì đó trong tay vào đai lưng, nhìn bóng dáng Bích Liễu và Hách Liên Dung xa dần không được

tự nhiên xuy một tiếng: “Không bỏ qua được ư? Không bỏ qua sao vẫn xin

giải bùa cho ta?” Thong thả bước đi lại không phục ngẩng đầu hỏi ánh

trăng: “Không bỏ qua được ư?”

Đêm nay ánh trăng không sáng, tựa như

bị một tầng lụa mỏng che phủ, ánh sáng tỏa ra mênh mông, bao phủ một

vùng rộng lớn nhưng mờ ảo thoáng qua như mộng.

Thật ra dùng đầu gối để nghĩ cũng biết

Hách Liên Dung làm sao có thể bỏ qua được! Nàng lại không có chứng dễ

quên! Sau khi vào Vị phủ tất cả mọi chuyện đã dần dần tích tụ ghi tạc

trong tim, nàng không nhắc tới không có nghĩa là đã quên.

Sau đó mấy ngày, mặc dù Vị Thiếu Quân

không xuất hiện trước mặt Hách Liên Dung nhưng sự thay đổi thần kì của

hắn đều lọt vào tai nàng không sót một chuyện nào.

Đến thỉnh an lão phu nhân, bà cười tủm

tỉm khen nàng có cách khuyên phu quân, nói Vị Thiếu Quân đã chủ động

liên hệ với Vị Trung-người trông coi Từ đường, bắt đầu bắt tay vào việc

tu sửa.

Đến thăm Hồ thị, hai mắt nàng đẫm lệ

cảm tạ nàng, nói chính mình đã đến thăm Từ đường đã thấy người vận

chuyển gỗ đến, nhanh chóng khởi công.

Gặp được Nghiêm thị, Nghiêm thị nói mấy lời kì quái nếu không có Thiếu Dương ở sau hỗ trợ thì việc Từ đường sao có tiến triển thuận lợi như vậy, dù sao tất cả đều là công lao của

Thiếu Dương.

Hách Liên Dung thật sự bị dọa cho sợ,

tuy rằng lão phu nhân để nàng đi liên hệ với Vị Trung nhưng từ sau khi

Vị Thiếu Quân tiếp nhận, nàng đã không để ý đến chuyện Từ đường nữa.

Nhưng hiện tại tận mắt thấy ngay đến Nghiêm thị cũng không còn kiên

nhẫn, xem ra chuyện Từ đường tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ là không

biết Vị Thiếu Quân có tìm được bảo bối trong truyền thuyết kia hay

không?

Ngay cả lúc dạo hoa viên cũng ngẫu

nhiên gặp được Vị Thiếu Dương, cứ mở miệng là lại “Nhị ca, huynh ấy…”,

Hách Liên Dung ối á vài tiếng rồi che mặt chạy đi, để Vị Thiếu Dương

ngây ngốc tại chỗ kinh ngạc không thôi…

Thế nhưng người khiến cho Hách Liên

Dung cảm thấy kì quái mới chính là Ngô thị. Hai ngày nay Ngô thị thấy

Hách Liên Dung cũng không cố ý giao hảo mà chỉ tùy ý thăm hỏi ân cần.

Khỏe không? Thiếu Quân thế nào? Thính Vũ Hiên ra sao? Ân cần thăm hỏi cả nhà mình.

Nàng ta đã từ bỏ ý định? Hách Liên Dung và Nghiêm thị cùng có chung mối nghi hoặc, đồng thời cũng không tìm được đáp án.

Có điều mấy ngày nay Vị Thiếu Quân quả

thật bận rộn đến vắt chân lên cổ, nào là chọn loại gỗ, thuê người điêu

khắc, nhân công, còn phải mỗi ngày ở Từ đường trông coi. Đại khái mười

năm không tiến bộ lại bất thình lình tận lực cố gắng, thật khó thích

ứng.

Không từ mà biệt, nghe nói bọn Phương

đại thiếu mỗi ngày đều đến tìm hắn đi câu tôm cá hấp dẫn vô cùng hắn

cũng chưa buồn đi. Còn có Hàn Sâm, không biết bị cái gì kích thích nói

cũng muốn bắt đầu cố gắng, hai ngày nay cũng không gặp được hắn, sau khi nghe ngóng mới biết hắn ở nhà học bài, dọa chết người.

Mặc kệ người khác nói gì, lần này xem

ra Vị Thiếu Quân quyết chí làm nên chuyện lớn, không vì người khác mà vì chính mình. Bời vì ngày đó hắn suy nghĩ suốt một buổi tối, phát hiện

những năm gần đây hắn thật như chưa vì mình làm bất cứ cái gì. Nhìn lại

lịch sinh hoạt, gần mười năm không đổi: rời giương, điểm tâm, chơi bời,

cơm trưa, chơi bời, cơm chiều, chơi bời, ngủ…Có lúc lâu lâu mới về nhà,

rõ ràng đang ngủ nhưng trong nhà xảy ra chuyện gì cũng đều nói là hắn

làm.

Nhìn đến cùng, chính hắn cũng bội phục

bản thân mình, hóa ra hắn lại là người đơn thuần như vậy…Người cho hắn

cảm nhận cũng đơn thuần như vậy!

Kiên nhẫn lau sạch bài vị tổ tiên, lại

cho bốn người nâng bài vị lên, chuẩn bị ngày mai đem bài vị các cụ gởi

lại trong miếu, chờ tu sửa Từ đường xong sẽ lại rước các cụ về.

Khi gần đến bài vị tổ phụ, Vị Thiếu

Quân cẩn thận lau, cầm linh bài đến nửa ngày mới thở dài một tiếng:

“Người nói xem, người chết sớm như vậy làm gì? Một người tiểu thiếp cũng chưa lấy được, không thấy mệt sao?” Nói xong lại đặt bài vị vào mộc

thác thượng: “Thắt lưng không khỏe thì không nên ngày nào cũng ngồi, nằm một lát đi.”

Lúc này Vị Trung bưng cơm trưa tới nghe thấy câu nói của Vị Thiếu Quân thì cười nói: “Khi đó ngày nào thắt lưng lão gia cũng đau, tiểu thiếu gia lúc đó mới…bảy tuổi đúng không? Ngày

nào cũng tới đấm lưng cho lão gia, năm năm không hôm nào ngừng.” Lão

gia trong miệng Vị Trung chíng là vị hiện tại đang nằm.

“Năm năm ư…” Vị Thiếu Quân hình như có

chút hoài niệm, ngẩn người nhìn trời nửa ngày: “Năm năm kiên trì làm một việc cũng rất khó đúng không?”

“Không phải rất khó.” Vị Trung vừa đưa bát cho Vị Thiếu Quân vừa nói: “Mà là cực kỳ khó.”

Vị Thiếu Quân không nói gì thêm, suy

nghĩ cũng chìm đắm xa xôi hơn, tựa như nhớ lại ngày người vẫn tại thế,

hắn ngồi trong lòng tổ phụ, lão nhân hiếm khi để lộ ý cười thường thường chỉ vào hai đồ cổ giống nhau, dạy hắn phân biệt thật giả. Vị Thiếu Quân chỉ ra thật giả người liền cho hắn đi về, ngày hôm sau mới công bố đáp

án, giải thích vì sao thật vì sao giả, khiến một tiểu tử mới mười tuổi

đầu để chỏm phải liều mạng nhớ kỹ phân rõ chi tiết của vật, khi đó mới

hiểu được mình đúng sai chỗ nào.

“Lão gia khi đó mặc dù không khen người ra mặt nhưng thường nói với tiểu nhân tiểu thiếu gia từ nhỏ đã kiên

trì, ngày sau nhất định thành tài.”

“Cho nên mới thấy mắt nhìn người của

lão nhân cũng không phải quá chuẩn.” Vị Thiếu Quân cầm lấy bát cười to:

“Lúc ấy người còn nói Nhị tỷ có thiên phú gì đó, kết quả thì sao? Hiện

tại cùng lắm chả khác gì con gà, suốt ngày cục ta cục tác…” Vị Thiếu

Quân không nhịn nổi lại lắc đầu, ăn hai miếng cơm, sau đó không biết vì

sao vẻ tươi cười tếu táo dần mất đi: “Thật ra khi đó mỗi ngày ta đều đến đám lưng cho ông nội là vì muốn ông đồng ý cho nương ta vào cửa Vị gia, chính là đấm lưng lâu thành nghiện, sau này muốn đấm nữa cũng không

được.”

Vị Trung nghiêm mặt nói: “Lúc trước nếu không nhờ tiểu thiếu gia, lão gia nhất định sẽ không cho Nhị phu nhân

qua cửa, tổ huấn Vị gia…”

“Không bỏ vợ, không nạp thiếp.” Vị

Thiếu Quân hiếm khi có được vẻ mặt đứng đắn, nháy mặt lại trở nên đùa

cợt: “Cha ta đó, không chỉ có nương ta, còn có Tam nương và dì Trân, chỉ là lúc ấy chưa vào cửa, dưỡng bên ngoài và nạp thiếp có khác gì nhau?”

Vị Trung lắc đầu: “Bởi vì tổ huấn này

mà hương khói Vị gia không vượng, mấy đời đều là độc đinh, may đến đời

lão gia, thiếu gia mới có thể khiến Vị Tất Tri làm ăn phát đạt. Nhưng

Thiếu Huyên thiếu gia từ nhỏ sau khi bị bệnh nặng, thân thể không khỏe

mạnh, mẫu thân sớm từ trần, tính tình có hơi cổ quái, không có thiên phú gì với đồ cổ. Khi đó Đại phu nhân lại chỉ sinh nữ nhi cho nên lão gia

mới ngầm đồng ý cho thiếu gia bên ngoài lo việc hương khói cho Vị gia.”

Vị Thiếu Quân cùng Vị Trung đều lắc

đầu: “Đây cũng chỉ là nguyên nhân bên ngoài.” Dứt lời lại vẫy tay với Vị Trung, Vị Trung cúi người… Vị Thiếu Quân buông bát nhỏ giọng nói:

“Trong lòng lão nhân gia vốn đã muốn phá bỏ điều tổ huấn này, khổ nỗi

lại không có phương pháp nên mới giật dây cha ta, chờ cha ta bên ngoài

bà lớn, bà nhỏ, con cái đầy đàn, không mang về nhà không được. Bà nội

cũng đành phải nhận, tổ huấn nhờ đó mà mất đi hiệu lực…” Vị Thiếu Quân

đột nhiên vỗ bàn: “Đến lúc đó không phải lão nhân cũng có thể nạp tiểu

thiếp đấy thôi!” =.=///

Vị Trung bị hoảng sợ, nghe xong một lúc lâu cũng không nói gì, thế nhưng cuối cùng cũng gật đầu: “Có lý. Thật

ra lúc lão gia còn trẻ cũng có một đoạn tình duyên với một vị cô nương,

hiềm nỗi tổ huấn không cho nạp thiếu, chỉ đành phụ vị cô nương kia…”

Vị Thiếu Quân lần đầu tiên được nghe

đến chuyện này, nhất thời tò mò hứng thú: “Cô nương kia như thế nào? Tên họ là gì? Bà nội có biết không?” (Đàn ông gì mà hóng thế)

Vị Trung lập tức ho khan đứng dậy: “Ăn cơm…Cậu ăn cơm đi…”

Vị Thiếu Quân đang muốn truy hỏi thì

một người làm công tiến vào: “Thiếu gia, bên ngoài có một vị cô nương

tìm người, nói có chuyện gấp.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...