Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 86

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tuyên Pháp Tự lấy Đại Hùng bảo điện làm trung tâm, phía sau đại điện

có 2 viện nhỏ, phía đông là nơi các tăng nhân trong chùa ở, phía tây là

khu ngủ lại cho khách đến dâng hương.

Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung, hai người đi đến trước cửa Đông

Viện, cùng vị tiểu tăng gác cửa nói rõ ý định đến, nói Vị Thiếu Quân bị

thương nặng cần cứu chữa khẩn cấp, vị tiểu tăng kia nhìn sắc mặt của Vị

Thiếu Quân, mặc dù không thấy hắn có gì khác thường, nhưng cũng không

dám chậm trễ, vội đưa người vào trong Đông Viện, tự mình vào trong phòng phương trượng thông báo.

Không lâu sau, vị tiểu tăng kia trở về, “ Phương trượng mời vị nam thí chủ này tiến vào. ”

Vị Thiếu Quân hơi nhướn mi lên, “Chỉ để mình ta vào?”

Tiểu tăng cung kính khom người, “ Phương trượng đang châm cứu cho một vị nam thí chủ, vị nữ thí chủ này sợ rằng không tiện tiến vào. “

Vị Thiếu Quân đang muốn hỏi nữa, Hách Liên Dung lại đẩy hắn một chút, “Ta ở bên ngoài chờ huynh, huynh đem sự tình kể lại cho đại sư nghe,

còn có chuyện nôn máu …”

Vị Thiếu Quân cũng không cố chấp nữa, khoát tay “ Được rồi, đã biết. “

Vị Thiếu Quân đi theo vị tiểu tăng kia vào thiện phòng của phương

trượng, Hách Liên Dung liền ngồi xuống phiến đá trong viện, không lâu

sau lại có một vị tiểu tăng dẫn một người khác vào trong viện, còn không đợi Hách Liên Dung thấy rõ người tới, người nọ đã đi về phía nàng, “Tẩu tử, hai người quả nhiên ở đây.”

Nghe được tiếng của Vệ Vô Hạ, Hách Liên Dung đứng lên, “ Như thế nào, không theo bà nội dùng cơm sao?”

Vệ Vô Hạ cười nói: “ Ta đi ra ngoài để tìm tẩu cùng Vị huynh, chỉ là ở bên kia không tìm được, trong phòng cũng không có, cho nên đoán rằng có thể hay không vì đợi không kịp mà chạy tới nơi này học cách chữa trị

phong thấp. Quả nhiên như vậy a, Vị huynh cùng tẩu tử thật sự là người

con có hiếu.”

Hách Liên Dung liền cười cười, tất nhiên không thể nói là chính vì

trốn tránh ngươi mới đến đây trước tiên, “ Chúng ta tới gặp đại sự cũng

không chỉ vì học tập phương pháp trị liệu phong thấp, thân thể Vị Thiếu

Quân không khỏe nên muốn mời đại sư xem, đây là một phần nguyên nhân

chúng ta vội vã đến đây, cùng lắm là để tránh lão nhân gia lo lắng,

chuyện này đừng nói cho bà nội biết. “

Vệ Vô Hạ kinh ngạc không thôi, lại nhìn bốn phía, “ Vị huynh không có việc gì chứ?”

“Hẳn là không có gì trở ngại. Tuy nhiên, trong phòng đại sư còn có

người khác, khám bệnh không tiện cho nữ tử đi vào. Chỉ kêu mình hắn đi

vào. Bảo ta chờ ở đây.“

Hách Liên Dung suy nghĩ một chút. “ Đêm nay xem ra không phải thời cơ tốt để tìm y đạo, Vô Hạ, không bằng ngươi về trước đi, ngày mai chúng

ta lại cùng nhau đến sau.” (y đạo: con đường y, ý chí việc học tập y

thuật của Vệ Vô Hạ)

Vẫn là đem hắn rời đi trước, bằng không lát nữa Vị Thiếu Quân đi ra,không chừng lại nổi lên tính tình thiếu gia.Tuy là bèo nước gặp nhau, cũng không nên mất đi chút phép tắc lịch sự này.

Vệ Vô Hạ lại không hề có ý định rời đi, “ Hiện tại, sắc trời đã tối.

Tại hạ tất nhiên là cùng tẩu tử chờ Vị huynh đi ra. Hơn nữa … tại hạ

cũng muốn gặp đại sư một lần. “

Hách Liên Dung không khỏi khuyên nhủ: “Thứ ta nói thẳng. Việc học y

đạo đâu phải chỉ hai ba ngày là có thể học thành tài? Ngươi vẫn là nên

xin ít dược mang về cho tổ mẫu trước, để hóa giải đau đớn trước mắt mới

đúng.”

Vệ Vô Hạ vội hỏi: “ Tẩu tử phải chăng đang hiểu lầm. Vô Hạ sao lại không biết sự vất vả của những ngày học y ?”

Hách Liên Dung tò mò một chút, nói như vậy, Vệ Vô Hạ biết thời điểm

mà Vị Thiếu Quân nói kia chính là nói bừa nói bậy, nhưng vẫn đồng ý, nếu để cho Vị Thiếu Quân biết, lại nghĩ rằng hắn mưu đồ bất chính.

“ Tại hạ trong lòng có nghi hoặc, một việc khiến tại hạ lao tâm khổ

chí bao năm nay cũng không có đáp án, cho nên muốn thỉnh đại sư giải

thích nghi hoặc. ”

“ Thì ra là thế.”

Hách Liên Dung nói xong câu này thì không nói gì thêm nữa, Vệ Vô Hạ

liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên vài phần hoang mang, “Tẩu tử không

hỏi sao?”

Hách Liên Dung nghiêng đầu nhìn về hắn “Ngươi muốn nói sao? “

Vệ Vô Hạ cười khẽ, “Tẩu tử thật sự là một người đặc biệt.”

Hách Liên Dung chớp chớp mi lấy làm kì lạ, Vệ Vô Hạ nói: “Có một số

người chỉ cần là việc hắn muốn biết, sẽ không để ý tới chuyện người ta

muốn nói hay không, nhất định phải truy hỏi đến tận cùng, tẩu tử lại

thiện lương am hiểu ý người như vậy, có thể nào lại không đặc biệt?”

Hách Liên Dung cười nói: “Có người truy hỏi, chứng tỏ hắn để ý; ta

không truy hỏi, chứng tỏ ta không thèm để ý. Cùng với chuyện thiện lương am hiểu ý người có thể nói là hoàn toàn trái ngược.”

“À?” Dưới sự che dấu của màn đêm mù mịt, Vệ Vô Hạ vẫn chưa thu hồi

lại vài phần nghiền ngẫm nơi đáy mắt. Nàng đang khiêm tốn? Hay vẫn là

không dấu vết kéo dãn khoảng cách với mình? “Không thèm để ý…. thì thật

tốt quá, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, có lẽ tẩu tử thật sự có

thể cho ta một chút ý kiến.”

Hách Liên Dung không thể chối từ, “Ngươi cứ nói.”

“Kỳ thật là gia phụ lưu cho ta một điều bí ẩn.” Thần sắc Vệ Vô Hạ trở nên nghiêm túc, “Gia phụ khi còn sống thập phần bi thảm, cha từ nhỏ mất đi phụ thân cùng quả phụ (chỉ người phụ nữ mất chồng, ở đây là chỉ mẹ

của bố anh Hạ) sống nương tựa vào nhau. Tuổi còn nhỏ đã phải tự mình

kiếm sống, nhận mọi khi dễ, sau lại bái sư gia nhập thương đội. Từ đó về sau, thiên nam địa bắc (ý nói nay đây mai đó, không ở một nơi cố định

nào). Gian khổ trong đó không cần phải nói, cũng may mọi chuyện trong

nhà cũng càng ngày càng yên ổn. Cha cùng kiếm được chút tiền vốn để buôn bán trà, ai ngờ lại xảy ra đại họa….”Vệ Vô Hạ nhắm lại đôi mắt, hít một hơi, “Sau khi mất đi cánh tay, cha ta không thể tiếp tục tham gia

thương đội, không ai muốn dùng cha nữa, cha chỉ có thể làm chút việc

thấp hèn, vì người nhà mà từ bỏ cả tôn nghiêm, chỉ là một kẻ tàn phế,

mặc kệ cha cố gắng như thế nào, mọi chuyện trong nhà vẫn là càng ngày

càng….. kém, cho đến tận lúc cha lâm chung, trong nhà không có lấy một

thước vải niệm, cũng không có lấy một chút đồ ăn nào.”

Nói tới đây, Vệ Vô Hạ trầm mặc hồi lâu, đau lòng hướng Hách Liên Dung nói: “Tẩu nói có phải cả đời này của cha ta sống thực thê thảm?”

Hách Liên Dung không nói, đối mặt với cuộc sống của một người như

vậy, bất kỳ lời nào cũng đều có vẻ như ảm đạm vô lực, bất kỳ lí luận

biện minh nào cũng chỉ là lời nói suông.

“Chính là cha ta thê thảm như vậy, cha biết rõ cha mà chết, chúng ta

một nhà cô nhi quả phụ sẽ ăn đói mặc rách, nhưng cha vẫn cười, đến khi

cha nhắm mắt, vẫn luôn luôn cười.” Trên mặt Vệ Vô Hạ hiện ra vài phần mê man “Cha ta vì lẽ gì lại cười? Ta hỏi qua rất nhiều người, có người nói cha ta bởi vì được giải thoát mà cười, có người nói cha thấy được Tây

phương cực lạc, còn có người nói trên mặt cha đang cười, nhưng trong

lòng thì khóc …..”, Vệ Vô Hạ lắc đầu, “Đều không đúng, tuy rằng không

biết vì sao, nhưng ta lại cảm thấy, bọn họ nói đều không đúng. Cho nên,

ta mới lên núi Cô Nhạn, một là vì bà nội, hai là nghe nói Trí Năng đại

sư phật hiệu tinh thâm, có năng lực vì ta mà giải thích nghi hoặc….. Tẩu tử,” Vệ Vô Hạ nhìn về phía Hách Liên Dung, trên mặt hiện lên nét cười

nhẹ khiến cho sự trầm mặc cảm thán vừa rồi trở thành hư không, “Tẩu cảm

thấy thế nào? Cha ta vì sao lại cười?”

Hách Liên Dung giật mình. Ngay từ đầu nghe kể chuyện xưa, nàng đã hạ

quyết tâm sẽ không đoán mò, bởi vì chuyện xưa quá mức nặng nề, cũng quá

là thương tâm. Hiện tại, nhìn thấy Vệ Vô Hạ liên tục thay đổi cảm xúc,

Hách Liên Dung trong lòng không thấy xa lạ, mà lại thấy một cảm giác

quen thuộc.

Mỗi người đều đeo mặt nạ mà sống, nàng đeo, mà những người bên cạnh

nàng cũng đeo, ngay cả người với nàng là bèo nước gặp nhau, cũng đeo.

“Ta cảm nhận được…” Hách Liên Dung than nhẹ một tiếng, cuối cùng mở

miệng, “Ta cũng kể cho người câu chuyện xưa đi.” Hách Liên Dung từ câu

chuyện xư của Vệ Vô Hạ mà nhớ lại một câu chuyện xưa khác. “Có một tiểu

cô nương, nhà nàng rất nghèo khó, đi bán diêm để kiếm sống.”

Vệ Vô Hạ khẽ nâng mi, hắn vốn tưởng rằng nói xong sẽ nghe được một ít lời an ủi, không nghĩ tới tự nhiên nghe được chuyện xưa. Tuy nhiên, hắn không ngạc nhiên lâu, đã nhập tâm vào câu chuyện xưa của nàng, “Diêm?”

“Là một loại công cụ nhóm lửa.” Hách Liên Dung không có giải thích

nhiều, đem điều này nhẹ nhàng nói qua, “….. Nàng biết diêm cháy hết, bà

nội sẽ biến mất, vì thế vội vàng châm lên một đống diêm lớn, muốn đem bà nội giữ lại. Diêm cháy phát ra ánh sáng thật lớn, bà nội chưa từng

giống như bây giờ to lớn, xinh đẹp như vậy. Bà nội kéo lấy tiểu cô

nương, ôm vào trong ngực. Hai người ở giữa ánh sáng rạng rỡ cùng vui vẻ

bay đi, càng bay càng cao, bay đến nơi không có rét lạnh, không có đói

khát, cũng không có thống khổ. Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu cô nương này

ngồi ở trong góc tường, hai má đỏ bừng, mang theo nụ cười. Nàng đã

chết.” Hách Liên Dung đã nghe qua câu chuyện này rất nhiều lần, lại mỗi

khi nghe được câu chuyện này lần nữa mà cảm thấy đồng cảm, bởi vì quá

mức bi thảm, cũng quá mức chân thật.

Vệ Vô Hạ nghe chuyện xưa, thật lâu không nói, một lúc sau đôi môi động đậy, “Ý tẩu nói là cha ta đang nằm mơ sao…”

Hắc Liên Dung lắc đầu, thấp giọng đem chuyện xưa kể nốt, “Ngày hôm

sau, mọi người phát hiện ra nàng, đồng tình thương hại, lại không ai

biết nàng từng nhìn thấy nhiều thứ xinh đẹp cỡ nào, nàng đã hạnh phúc cỡ nào, đi theo bà nội của nàng, cùng hướng tới những năm tháng hạnh phúc. Vô Hạ, cha ngươi không có giấc mộng nào sao?”

Vệ Vô Hạ không chút do dự gật đầu, lại buồn bã, “Chính là không có đạt được”

Hách Liên Dung nói: “Ta cảm thấy phụ thân ngươi cười, là bởi vì hắn ở phút cuối đời, nhìn thấy giấc mộng của mình thành sự thật.”

“Giấc mộng trở thành sự thật?” Vệ Vô Hạ ngửa mặt lên trời than nhẹ,

“Giấc mộng trở thành sự thật … ha hả …” Hắn cười, sắc mặt lại càng tỏ ra kiên định, “Giấc mộng của cha ta có thể thành sự thật, cũng chỉ có thể

là ta thay cha hoàn thành.”

Như vậy xem như giúp hắn sao? Nếu đúng như vậy, Hách Liên Dung cũng có thể thở phào.

“Cám ơn tẩu.” Vệ Vô Hạ cười cười, không đợi hắn nói nốt câu cuối,

phía sau hai người liền vang lên một thanh âm trong trẻo hàm chứa sự

khinh thường.

“Ngươi về sau tránh xa chúng ra một chút là đã cảm ơn lắm rồi.” Vị

Thiếu Quân bình tĩnh chen vào giữa hai người, kéo tay áo Hách Liêu Dung

“Không phải đã nói với nàng sao? Ít nói chuyện với người lạ thôi! “

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 86
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...