Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 34

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thời điểm Hách Liên Dung tới đại sảnh,

đại sảnh tràn ngập bình bình lọ lọ, sắc mặt Ngô thị trắng bệch khoanh

tay đứng ở trong đại sảnh, xem ra tức giận không nhẹ. Đại phu nhân, nhị

phu nhân, tam phu nhân ngồi ở trên ghế, tứ tiểu thư cùng biểu tiểu thư

cũng đã tới. Hiện tại, Hách Liên Dung cũng đã đến, nữ quyến Vị gia chỉ

có lão phu nhân, tam tiểu thư cùng cô nãi nãi chưa tới đây.

Hách Liên Dung cẩn thận nhìn bình sứ

bầy đầy trên đất, ngồi vào vị trí của chính mình, theo thói quen quét

mắt nhìn mọi người. Đại phu nhân nhắm mắt không nói, sắc mặt Hồ thị so

với Ngô thị còn kém hơn một chút, trên mặt Dương thị cũng không thấy một chút ý cười bát quái nào, tứ tiểu thư cúi đầu trầm tư, sắc mặt biểu

tiểu thư vẫn bình thường, mang theo ý cười thản nhiên, tuy nhiên, hiển

nhiên tâm tư cũng không đặt ở chuyện trước mắt.

Về phần Ngô thị, từ khi Hách Liên Dung

vào cửa liền nhìn chằm chằm vào nàng, Hách Liên Dung tự nhiên có thể

phát hiện, tuy nhiên, nàng nhìn qua mọi người, cố tình chính là không

nhìn Ngô thị, tức chết ngươi!

Không mất một lúc sau, lão phu nhân đến đây, vào cửa xem tình cảnh này, nói: “Lại làm cái gì? Còn ngại gia đình này không đủ loạn!”

“Loạn cũng còn tốt hơn để cho người ta

vét sạch mọi thứ!” Ngô thị muốn từ trong đống đồ sứ kia đi đến bên lão

phu nhân, không cẩn thận đá đổ một cái, vừa nhấc chân, làn váy lại quật

đổ hai cái, tức giận đến mức nàng giơ chân đá, đá đổ vài cái bình đá mới đi tới trước mặt lão phu nhân, vừa tức lại vừa oán nói: “Tôn tức của

gia đình này thật sự không thể làm! Mắt nhìn thấy khắp phòng đồ cổ đều

bị đổi thành đổ giả, biết là kẻ trộm từ trong nhà mà ra, không biết còn

tưởng là cháu đem đồ vật này nọ đem đổi? Tội danh này cháu kham không

nổi!”

Lão phu nhân mày nhăn thật sau, nhìn

mọi thứ trên mặt đất, “Nhiều như vậy? Có phải hay không ngươi nhớ lầm?

Trước kia ngươi luôn thích thật thật giả giả xen lẫn.”

“Cháu oan uổng chết mất!” Ngô thị nhìn

một cái nha hoàn, cầm lấy sổ sách trên tay nàng đưa cho lão phu nhân

xem. “Trước kia có một đám là giả, nhưng cháu đều nhớ rành mạch, cũng

đúng hạn tráo đổi, người xem, thời điểm đồ giả cùng kiểu giáng đem bày

đồ thật để vào trong khố, thời điểm bày đồ thật sẽ thu hồi lại đồ giả,

hiện tại đồ thật, thật sự không có, hai cái đều giả!”

Nhìn bộ dáng Ngô thị tức giận nâng mi,

Hách Liên Dung không biết làm sao, tại sao trong lòng lại cảm thấy trút

được một hơi dài. Chẳng lẽ đây là vui sướng khi người gặp họa trong

truyền thuyết? Ừ, như vậy có vẻ không tốt.

Lão phu nhân phiền lòng khoát tay, để

cho hạ nhân đem này đó trên mặt đất thu lại toàn bộ, đi đến chủ vị ngồi

xương, hoãn khí nửa ngày, mới nói: “Biết là đổi như thế nào sao?”

“Biết cũng không kêu mọi người nhanh

chóng đến đây.” Ngô thị liếc mắt nhìn Hách Liên Dung một cái, “Nhị đệ

muội, muội có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Hách Liên Dung sửng sốt một chút, tiện

đà bật cười, “Đại tẩu là đương gia trong phủ, tẩu còn không biết chuyện

gì như thế nào còn tới hỏi muội?”

Ngô thị nhếch khóe miệng, bày ra vẻ mặt cười giả. “Tẩu là quan tâm đệ muội, mới đến đây, đối với đồ vật trong

phủ tất nhiên không quen thuộc. Trong viện hơn cái gì thiếu cái gì cũng

không biết được. Có cần đại tẩu giúp muội điều tra hay không?”

Hách Liên Dung sau khi kinh ngạc một

lúc lâu, trong lòng nổi lên một nỗi tức giận. “Đại tẩu nói như vậy ai

cũng nghĩ ngờ là muội đổi vật?”

Ngô thị cười nói: “Tất nhiên sẽ không

hoài nghi đệ muội. Chẳng qua…. Đại tẩu thật sự nghĩ không ra ai trong

phủ lại có lá gan này. Muốn đệ muội giúp ta suy ngẫm.”

Hách Liên Dung tất nhiên hiểu được Ngô

thị muốn nàng nói tới ai, sao lại để nàng được như ý, quay đầu thản

nhiên nói: “Đệ muội mới đến. Người trong phủ không biết hết được, như

thế nào có thể giúp đại tẩu nghĩ?”

“Chậc chậc.” Ngô thị ngồi trở lại chỗ

của mình, quay đầu nói với lão phu nhân: “Tẩu còn nghĩ tình cảm của đệ

muội cùng nhị đệ không tốt đâu. Không nghĩ tới cũng che chở Thiếu Quân

như vậy. Bà nội cuối cùng cũng có thể yên tâm.”

Nàng vừa nói như vậy. Mọi người đều

hiểu được ý tứ bên trong. Lão phu nhân không hờn giận nói: “Trong nhà

nhiều người như vậy, ngươi liền khẳng định là Thiếu Quân đổi sao?”

“Cháu cũng không nói như vậy, này còn

phải chờ tra xét sao? Tuy nhiên nếu còn muốn suy nghĩ, trong phủ chúng

ta ai vội vã dùng tiền? Hắn ngày hôm qua chính là nói, phải bồi thường

đi, như thế nào bồi thường cũng không ai biết, mấy thứ này không phải

cái gì trân phẩm, nhưng góp chung một chỗ cũng được hai ba nghìn đâu,

cháu suy nghĩ vạn nhất thật sự là Thiếu Quân lấy, đồ vật này nọ nhiều

như vậy cũng không thể một lần chuyển ra khỏi phủ được, cho nên cháu mới hỏi đệ muội một chút trong Thính Vũ Hiên có thêm bớt vài vật này nọ,

nhưng đệ muội thực sự không chú ý đâu? Chúng ta tìm được rồi thì việc

này cũng không tính là trộm cắp, khối lượng đồ cổ lớn như vậy đâu.”

Trong lòng lão phu nhân rất mâu thuẫn,

ước gì việc này có thể lặng lẽ trôi qua, nghe Ngô thị nói như vậy hiển

nhiên có chút động tâm, hướng Hách Liên Dung nói: “Ngươi để cho đại tẩu

ngươi qua nhìn thử xem đi.”

Hách Liên Dung khẽ cắn môi, công khai

phản đối khẳng định sẽ rước lấy một phen phiền toái, hiện tại có lão phu nhân hát đệm, phần thắng của chính mình không lớn, nhân tiện nói: “Tốt, đại tẩu chỉ giúp muội điều tra, tuy nhiên, vì để công bằng…. đại tẩu có phải hẳn nên làm gương trước không?”

Ngô thị không trả lời câu hỏi của Hách

Liên Dung, ngược lại hướng nha đầu bên cạnh hỏi: “Tam tiểu thư cùng cô

nãi nãi như thế nào còn chưa tới? Đi thúc giục thúc giục mau.”

Tâm tình lão phu nhân vốn không được

tốt lắm, nghe nàng nói như vậy vừa nói vừa tức giận: “Ngươi biết rõ bác

ngươi không thích gặp người, còn muốn lôi kéo nàng làm cái gì!”

Ngô thị nói: “Nếu chuyện bình thường

cháu cũng không kêu nàng, tuy nhiên, nếu nhị đệ muội nói việc công bằng

quan trọng… tôn tức thân là đương gia, tất nhiên phải đối xử bình đẳng,

chờ tam muội cũng bác đến đây rồi cùng nhau điều tra.”

Lão phu nhân nhíu nhíu mày, mang theo

chút phiền não trừng mắt nhìn Hách Liên Dung một cái, Hách Liên Dung

cũng có một bụng tức khí không có nơi phát ra đâu, cúi đầu không nhìn

nàng, sợ chính mình không nhìn được trừng lại càng rước thêm nhiều phiền toái.

Một lát sau Vị Thu Cúc mang vẻ mặt

không muốn cùng cô nãi nãi Vị Đình Ngọc mặt không chút thay đổi đồng

thời đi vào đại sảnh. Vào đại sảnh, Vị Thu Cúc lớn tiếng nói: “Nhị ca

gây họa liền kéo muội lại đây, hiện tại đánh mất đồ vật này nọ cũng lại

kéo muội lại đay, rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ việc này đều có quan hệ

cùng muội phải không!”

Ngô thị ngẩng đầu quét mắt nhìn Vị Thu

Cúc một cái, “Vốn cũng không phải bắt muội chạy đến, không phải tại nhị

tẩu muội nói việc công bằng quan trọng…. Sao, tuy nhiên, nàng nói có lý, mất đồ vật này nọ chỉ hoài nghi nhị ca muội là không đúng.”

Dựa vào! Hách Liên dung có cảm giác bị hãm hại, như thế nào chuyện này biến thành ý của nàng?

Quả nhiên, Vị Thu Cúc tức giận đưa mắt

nhìn Hách Liên Dung, cuối cùng không không có dũng khí nhìn tiếp, đại

khái còn nghĩ đến việc bản thân còn đang nhờ cậy nàng đâu.

Nhưng thật ra, cô nãi nãi vào đại sảnh

cũng không nói lời nào, ngồi vài vị trí của chính mình, mắt nhìn mũi,

mũi nhìn tâm, tựa như nàng giống như không có tới.

Ngô thị đứng lên, “Hiện tại mọi người

đông đủ, Thanh cô, ngươi mang theo sổ sách, liên theo lời ta điều tra,

có cái gì không đúng, đều đưa tới đại sảnh!”

Thanh cô liền cầm số sách đồ cổ mang theo vài tên nha hoàn liên đi ra ngoài. Vị Thu Cúc nhảy dựng lên, “Tra cái gì? Đi đâu tra?”

“Tất nhiên tới các viện điều tra, tam

muội yên tâm, chỉ tập trung điều tra có đồ vật này nọ, đồ vật này nọ

muội đem từ nhà chồng về sẽ không tính.” Ngô thị dứt lời che miệng cười

khẽ, “Là tẩu quá lo lắng, hẳn là không có mang về đồ vật này nọ.”

Vị Thu Cúc tức giận nhếch khóe miệng, sau một lúc lâu nói: “Muội cùng đi cùng!”

“Không được.” Ngô thị tất nhiên cự

tuyệt, “Chúng ta đều ở đây, để cho Thanh cô đi thăm dò, Thanh cô là

người của đại nương, cũng sẽ không thiên vị riêng tẩu, lúc này đã công

bình rồi.”

Trên mặt lão phu nhân mang theo bất mãn khụ một tiếng, Ngô thị liền giữ Thanh cô lại, “Chỗ của lão phu nhân

cùng đại phu nhân kia không cần tra xét.”

Thanh cô lên tiếng, dẫn người đi ra ngoài.

Hồ thị vẫn mang theo bộ dáng khuôn mặt u sầu, Dương thị thật giống có điểm ngồi không yên, đứng dậy nói: “Buổi

sáng uống nhiều nước trà quá, ngồi thẳng khó chịu.”

Ngô thị phủi phủi bụi bặm cười ngồi

xuống, “Tam nương rốt cuộc là vì uống nước trà nên khó chịu, vẫn là

trong lòng có điều gì khó chịu?”

Dương thị ngượng ngùng ngồi yên tại chỗ, “Ta trừ bỏ nhớ thương tứ thiếu, còn có thể có việc gì?”

Ngô thị cười cười, “Vậy thì tốt rồi, con còn nghĩ tam nương cũng sợ trong phòng mình có nhiều hơn vài vật này nọ đâu.”

Ngô thị nói ra lời này, Hách Liên Dung

nhất thời nổi lên sự cảnh giác, cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa xảy ra,

trong lòng hô to mắc mưu. Chỉ sợ Ngô thị từ sớm đã nghĩ muốn đem Vị phủ

tra xét một lượt, nhưng lại chưa tìm được lí do, lúc này mới chủ động

chọn chính bản thân mình, biết chính mình sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, nàng liền nhân cơ hội đưa ra điều kiện phải điều tra toàn bộ phủ với cớ là công bằng.

Hách Liên Dung có chút buồn bực, nàng

có tính là bị người lợi dụng không? Vụng trộm liếc nhìn Dương thị một

cái, vừa vặn nàng cũng đang nhìn qua, vẻ mặt bất đắc dĩ nén giận, Hách

Liên Dung thật buồn bực, xem ra này tuyệt đối là có chuyện.

Trong đại sảnh lầm vào một trận trầm

mặc không sao kể xiết, Hách Liên Dung chỉ cảm thấy có vài ánh mắt không

ngừng đảo qua trên người mình, giống như tất cả những chuyện này là do

nàng gây ra, trong lòng buồn bực cũng đừng nói ra.

Tại lúc này, Vị Thiếu Quân vác vẻ mặt

lười nhác đạp cửa mà vào, cũng không chào hỏi người khác, ngáp dài bước

đến cái ghế bên cạnh Hách Liên Dung nhưng không ngồi xuống, hướng đại

phu nhân nói: “Đại nương, lại tìm con có việc gì? Không phải đã nói sao? Cho con chút thời gian, việc này không cần Thiếu Dương lo lắng.”

Nghiêm thị thản nhiên nói: “Không phải ta tìm ngươi, là trong nhà có chuyện, gọi ngươi về hỏi một chút.”

Vị Thiếu Quân lúc này bật cười, “Con khi nào thì trở nên có phân lượng như vậy? Đến đến, nói đến nghe một chút.”

Ngô thị âm thầm trợn trắng đôi mắt, tức giận đem chuyện đồ cổ này nói ra, tươi cười trên mặt Vị Thiêu Quân trở

nên cổ quái, nhìn xem đồ xứ ở góc đại sảnh, dùng cây quạt gõ gõ lên đầu, hơi chút ảo não nói: “Con như thế nào không sớm nghĩ tới chuyện này

đâu!”

Mọi người không nói gì, chỉ có lão phu nhân vui sướng nói: “Xem đi, ta đã nói không phải Thiếu Quân.”

Vị Thu Cúc bất mãn nói: “Nhị ca nói một câu bà nội liền tin tưởng không phải ca ấy? Chẳng lẽ chúng cháu liền

theo đó mà chịu hoài nghi sao? Còn để cho người ta đi tra xét! Cũng

không nghĩ lại, ai trộm cái đồ vật này nọ còn hướng trong phòng chính

mình cất giữ?”

Vị Thiếu Quân cười nói: “Để làm gì? Còn tra xét? Lại còn náo loạn như vậy? Đã đánh mất cái gì rất đáng giá?”

“Không phải là nhị tẩu sao!” Vị Thu Cúc vừa đến nghe gió lại tưởng là mưa (nghe chuyện này thành chuyện kia,

không hiểu rõ ràng vấn đề), “Sợ ca oan uổng, đem toàn bộ chúng ta cùng

liên lụy theo, thế nào cũng phải tra xét toàn phủ!”

Vị Thiếu Quân sau khi nghe xong kinh

ngạc không thôi, quay đầu nhìn Hách Liên Dung nửa ngày, khóe miệng khẽ

nhếch, buồn cười: “Liên Dong, ngươi uống nhầm thuốc?’

Hách Liên Dung vốn rất buồn bực, hiện

tại lại nhanh chóng buồn tới muốn chết, nhếch môi thật cao như trút

giận. Tâm trạng Vị Thiếu Quân giống như thật không tồi, cắn môi cười hì

hì khiến cho người ta vừa nhìn đã nghĩ muốn đánh hắn. Hách Liên Dung

xoay mặt… nhắm mắt làm ngơ, đột nhiên đón nhận một đạo ánh mắt, đúng là

của tứ tiểu thư Vị Đông Tuyết, trên mặt nàng lộ vẻ lo âu, liên tiếp nhìn xung quanh chính mình… Ân, hẳn là không phải nhìn nàng, Hách Liên Dung

vụng trộm liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Vị Thiếu Quân đang đùa

nghịch cây quạt cũng đang nhìn Vị Đông Tuyết, quay đầu lại nhìn lại Vị

Đông Tuyết, đã thấy nàng cúi đầu, ngón cái vô ý thức bấu chặt đầu ngón

trỏ, tâm sự thật nặng nề.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 34
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...