Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 46

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hách Liên Dung đứng lên, nhìn hai người từ xa tới gần, biết là không phải cố ý, ngay cả bước chân cũng đều cùng nhịp, lại nhìn thần sắc hai người, đều là dáng vẻ lơ

đãng, bất cần, như hai Vị Thiếu Quân. Hai người lại trao đổi ánh mắt,

lại cùng làm ra vẻ nghiêm túc, biến thành hai Vị Thiếu Dương.

Nghiêm Yên cười, đến gần hai người,

vòng trước vòng sau nhìn nửa ngày, khẽ cắn môi dưới chỉ vào người bên

trái nói: “Đây là nhị biểu ca!”

Hách Liên Dung đi đến cạnh Nghiêm Yên,

nhìn kĩ hai người. Đại khái là thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, dáng người

lại tương đương, nàng căn bản không phân biệt rõ ai với ai, lại không

cam lòng tùy tiện chỉ ra và xác nhận, đột nhiên vươn tay đến, sờ soạng

lên mặt người bên phải.

Người nọ kinh ngạc định tránh đi, Hách Liên Dung cười nói: “Ta cũng đoán đây là Thiếu Dương.”

Nàng vừa nói xong, Vị Thiếu Dương cười

lớn, Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ta đã nói rồi,

chơi cái gì mà chơi, liếc mắt một cái người ta đã nhận ra, rõ nhàm

chán.”

Tâm tình Hách Liên Dung thoải mái hơn

cũng quên mất bản mặt hay trưng ra với Vị Thiếu Quân, khẽ cười nói:

“Thật ra ta không phân biệt được, chính là biết nếu ta chạm tay đến

Thiếu Dương nhất định sẽ trốn.”

Đột nhiên vừa nói vừa cười làm cho Vị

Thiếu Quân sửng sốt một chút, hắn dời ánh mắt, không quá tự nhiên đi về

chỗ hạ trại: “Ta cũng sẽ trốn a, ai biết ngươi có phải muốn đánh ta hay

không.”

Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Nghiêm Yên và Vị Thiếu Dương, Hách Liên Dung lại muốn đánh người, chẳng lẽ nàng

thích đánh người chắc? Còn không phải đều bị ép buộc? Bây giờ lại thành

ra nàng giống nữ nhân bạo lực, đúng là u hồn!

Cũng may Vị Thiếu Dương mở miệng nói: “Yên nhi, muội làm sao đoán được? Trước kia muội toàn đoán sai.”

“Trước kia không phải muội đoán sai, là muội đoán đúng rồi các huynh lại nhất định diễn như thể muội đoán sai, lần nào cũng vậy!” Nghiêm Yên kháng nghị chỉ chỉ vào tay Vị Thiếu

Dương: “Huynh thường hay phải sờ vào mấy đồ vật nên tay có chút chai

sần, nhị biểu ca không có.” Nói xong lại có chút không vui, như thể đang oán trách hai người hôm nay sao không lại diễn như vậy.

Vị Thiếu Dương nhìn tay, Vị Thiếu Quân

bên cạnh cũng nhìn nhìn. Hách Liên Dung vừa mới đến cạnh hắn, tò mò…nhìn ngó, quả nhiên, da thịt béo mềm. Vị Thiếu Quân cũng cảm nhận được ánh

mặt của Hách Liên Dung, vội nắm tay thành quyền, nói với Nghiêm Yên:

“Muội còn không thả diều đi?”

Nghiêm Yên liền thu hồi lại vẻ không

vui, chạy tới cầm con diều đã được chuẩn bị tốt đưa cho Hách Liên Dung.

Hách Liên Dung xua tay: “Tẩu không chơi.” Nói xong ngồi vào nơi bày đồ

ăn, tỏ vẻ quyết tâm.

Nghiêm Yên cũng không miễn cưỡng, liền

cười vẫy tay với Vị Thiếu Dương, lại giơ giơ con diều trong tay về phía

Vị Thiếu Quân, chính mình dẫn đầu chạy tới một khoảng đất trống.

Vị Thiếu Dương đi theo sau, Vị Thiếu

Quân cũng muốn đến, thình lình bị Hách Liên Dung giữ chặt vạt áo. Hắn

dừng lại, kinh ngạc nhìn ngón tay trắng dài đang nắm áo mình, mở miệng

ra vẫn không nói được cái gì hay ho hơn: “Làm cái gì?”

Hách Liên Dung dùng sức túm chặt: “Ngươi không biết nhìn à?”

Vị Thiếu Quân cúi người xuống, thuận

thế ngồi xuống đất, nhìn Hách Liên Dung, lại nhìn Vị Thiếu Dương và

Nghiêm Yên ở cách đó không xa. Hai tay hắn chậm rãi chống phía sau, ghé

người lại cười đến vô cùng khinh thường: “Thiếu Dương không có tình ý

với Nghiêm Yên, nếu không cũng sẽ không gọi ngươi theo tới.”

Hách Liên Dung có chút kinh ngạc, hắn

biết nguyên nhân chân chính mình xuất hiện tại đây. Vị Thiếu Quân ‘Xuy’

một tiếng: “Tính cách ngươi buồn tẻ như vậy làm sao có thể chủ động yêu

cầu theo tới giúp vui.”

Hách Liên Dung không vừa lòng với lời

bình của hắn. Từ nhỏ đến lớn thầy giáo viết lời bình trên sổ liên lạc

lúc tốt nghiệp đều là tốn kính đàn anh, đoàn kết thân ái, thành tích

khá…chưa từng xuất hiện qua chữ ‘buồn tẻ’.

“Ít nối loạn dây tơ hồng đi, muốn làm

bà mối phiền toái ngươi trước về nhà làm cho thỏa chí rồi lại đến.” Vị

Thiếu Quân lại hiện ra vẻ mặt vốn có, lỗ mãng, kiểu cười khiếm nhã, vô

sỉ.

“Không phải ta muốn làm bà mối! Là biểu muội của ngươi có ý với Thiếu Dương.” Hách Liên Dung oán hận đạp hắn

một phát: “Hơn nữa Thiếu Dương cũng không hoàn toàn vô tình với Nghiêm

Yên. Bỏ đi thân phận thanh mai trúc mã, không ở riêng một chút làm sao

biết ? Giống như ta và ngươi, ở chung rồi mới biết ngươi thật ra là một u hồn, cũng sẽ chết tâm.”

Hách Liên Dung vốn tưởng nói xong lời

này Vị Thiếu Quân sẽ nhảy dựng lên đùng đùng trở mặt, ai ngờ hắn vẫn

ngây ngốc một lúc lâu: “Ta hình như là tướng công của ngươi.”

Vẻ mặt Hách Liên Dung tỏ vẻ không hiểu nhún nhún vai: “Hai người cũng không xung đột.”

Vị Thiếu Quân phiền chán đứng lên, ngạo nghễ nhìn Hách Liên Dung từ trên cao, thần kỳ nghiêm túc nói: “Đừng

tưởng rằng việc gì ngươi cũng đúng, ít nhất hôm nay có một việc ngươi

sai.”

Vị Thiếu Quân đi đến chỗ Nghiêm Yên

cùng Vị Thiếu Dương. Hách Liên Dung ngồi dưới đất nhìn bóng dáng hắn,

không biết là góc độ vấn đề hay là ngữ khí của hắn vừa rồi quá mức

thuyết giáo, đột nhiên cảm thấy hình tượng hắn cũng rất cao lớn, có điều chính mình sai ở đâu? Hắn muốn nói hắn căn bản không phải một u hồn

sao? Ý nghĩ này chỉ tồn tại một giây đồng hồ trong đầu Hách Liên Dung đã bị nàng hoàn toàn đạp xuống mười tám tầng địa ngục.

Vị Thiếu Quân nói vài câu với hai người kia lại quay lại, đến trước mặt nàng vươn một tay: “Chúng ta trở về.”

“A?” Hách Liên Dung không hiểu ý hắn, nhìn hắn muốn cười đến gập cả lưng nhưng cố nén nhịn, liền đứng lên: “Đi đâu?”

Vị Thiếu Quân giữ chặt tay nàng, không khỏi phân trần: “Về nhà, ta nói với bọn họ ngươi không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.”

“A?” Hách Liên Dung ngạc nhiên quay đầu nhìn Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm Yên đã mất hứng, lại muốn giật tay mình ra nhưng không được liền lấy tay kia đánh vào tay hắn: “ Vì sao nói như vậy? Quá mất hứng?”

Vị Thiếu Quân càng không ngừng kéo Hách Liên Dung tới bên cạnh xe ngựa: “Ngươi không phải muốn tạo cơ hội sao?

Như ngươi mong muốn.”

Hách Liên Dung nóng nảy: “Ngươi tránh ở bên cạnh không hé răng là tốt rồi, làm chuyện dư thừa thế làm gì? Còn

kéo theo ta xuống nước!”

Vị Thiếu Quân kéo Hách Liên Dung ngồi

lên xe ngựa, hướng Thiếu Dương ở xa xa đang chạy đến hô một câu: “Ta

mang xe ngựa đi, các ngươi chơi xong tự mình trở về.”

Rồi sau đó hắn phân phó xa phu( người

đánh xe) lái xe, lùi vào trong xe, nói với Hách Liên Dung vẫn đang trừng mắt nhìn hắn: “Về sau thấy những chuyện như vậy đừng có lại xem vào

nữa, quả thực Việt bang việt vội (anh này chơi chữ ý bảo chị là người

Tây Việt nên quá vội vàng?) . Người Yên Nhi thích không phải Thiếu Dương mà là tướng công u hồn của ngươi !”

“Hả?” Hách Liên Dung hoảng sợ mở to hai mắt, xe ngựa bất thình lình chuyển bánh khiến nàng mất thăng bằng,

nghiêng ngả, lại chật vật ngồi xuống xong: “Hả?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 46
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...