Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 170

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Trong Lâm Hạ các, Vị Thủy Liên nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Tối qua ngươi rõ

ràng không ở trong phủ, sao lại xuất hiện ở trong viện Thiếu Dương

được!”

Mộ Dung Phiêu Phiêu không nói gì , mắt cứ nhìn chằm chằm xuống đất, cũng không biết có nghe thấy câu hỏi của Vị

Thủy Liên hay không.

“Các ngươi, các ngươi có hay không…”

“Có.” Mộ Dung Phiêu Phiêu cúi đầu hé ra

chữ này, bất giác nắm chặt tay, “Ta hôm qua đến hỏi Hách Liên Dung, hỏi

nàng vì sao không ngăn cản quyết định của Vị đại ca, nàng nói nàng tin

rằng trong lòng Vị đại ca cũng không nghĩ sẽ thú ta, việc thú ta cũng tự nhân là có thể không thành, ta có chút khó chịu, liền ra ngoài uống

rượu giải sầu, sau lại gặp được… gặp được hắn. Chúng ta uống rượu tới

tận khuya, ta đã hét lên rất nhiều, khi nào trở về cũng không rõ, chỉ

biết mở mắt ra, ta đã ở trên giường hắn rồi.”

Vị Thủy Liên ngậm chặt môi, đôi mắt nhìn

chằm chằm Mộ Dung Phiêu Phiêu, giống như muốn xác nhận xem nàng nói thật hay không. Mộ Dung Phiêu Phiêu giấu bàn tay đang nắm chặt trong tay áo, “Lạc hồng của ta vẫn ở trên giường hắn, ngươi nếu vẫn không tin có thể

tìm vú mẫu tới kiểm tra, nhìn xem ta còn tấm thân xử nữ hay không.”

“Ngươi!” Vị Thủy Liên hổn hển đứng dậy,

“Lúc trước chính ngươi nói phải có được Vị Thiếu Quâ, ta vì chuyện của

các ngươi, tốn biết bao tâm cơ! Nay ngươi thế nhưng lại không biết tốt

xấu, mấy ngày nay tất cả những chuyện chúng ta làm đều đổ xuống sông

xuống biển! Ngươi có lỗi với ta không, có khiến… đại ca ngươi thất vọng

hay không!”

“Đại tẩu vì sao lại nói như vậy?” Mộ Dung Phiêu Phiêu ngẩng đầu, nhìn Vị Thủy Liên, trên mặt hiện lên một tia

cười nhẹ như có như không, “Ta thích Vị đại ca không phải chuyện giả,

nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng nhất định phải gả cho huynh ấy! Huynh ấy

đã có thê tử, ta không muốn lại mang đến phiền phức cho huynh ấy, cho

nên lúc trước ta mới lựa chọn rời đi. Nhưng giờ lại xảy ra chuyện như

vậy, tất cả đều đã không thể cứu vãn, may mà hắn… Thiếu Dương đồng ý sẽ

phụ trách, đại tẩu cũng có thể yên tâm, từ bình thê của nhị thiếu gia

trở thành chính thế của tam thiếu gia, dù sao ta cũng không chịu thiệt.”

“Ngươi cố ý, đúng không?” Vị Thủy Liên

tức giận không thể kìm xuống, “Ngươi nếu đã đồng ý với đại ca ngươi, thì nên làm theo kế hoạch, hiện tại lại thất bại trong gang tấc, chính

ngươi cũng chịu tai tiếng xấu, ngươi…”

“Ta đồng ý với đại ca?” Mộ Dung Phiêu

Phiêu hơi ngẩng lên, thanh âm cũng cao hơn một chút, “Ta chỉ đồng ý với

đại ca quay lại giúp huynh ấy điều tra chỗ của bảo vật, vẫn chưa chấp

nhận việc hắn gài bẫy ta, canh đúng thời gian đem đặt ta tại trước cửa

Vị phủ!”

“Đại ca ngươi làm như vậy chúng bởi vì hy vọng ngươi có thể đạt thành nguyện vọng!”

“Huynh ấy là sợ không chiếm được bảo vật, sợ rằng không thể thăng tiến!” Trong mắt Mộ Dung Phiêu Phiêu chứa đầy

sương mù, thanh âm cũng trở nên bén nhọn, “Các ngươi muốn ép Vị đại ca

thú ta, hắn còn có thể thật tâm đối xử với ta sao? Còn có thể nói điều

hắn biết cho ta sao? Đến lúc đó các ngươi cũng như vậy chẳng đạt được gì cả!”

“Phiêu Phiêu!” Vị Thủy Liên rống nàng. “Từ nhỏ đến lớn, luôn là đại ca ngươi chăm sóc ngươi, ngươi không nên tùy hứng như vậy!”

“Đúng vậy, đại ca luôn sủng ái ta.” Ánh

mắt Mộ Dung Phiêu Phiêu không có tiêu cự, gật đầu. “Giống như hắn sủng

ngươi vậy. Vì bản thân nên muốn ngươi muốn trở về, mưu toan chiếm bảo

vật nhà mình, trợ giúp hắn nhanh thăng chức.” Nói xong, nàng cười cười.

“Đại tẩu, ta đã cố hết sức. Nhưng ta sẽ không tiếp tục giúp đại ca nữa.

Không chừng… Thiếu Dương cũng biết nơi giấu bảo vật.”

“Hắn nếu biết, đã sớm lấy thứ đó ra!” Vị

Thủy Liên cắn môi dưới, cuối cùng thất bại thở dài một tiếng, “Thôi.

Ngươi vẫn chuẩn bị hôn lễ, nhanh chóng thành thân với Thiếu Dương, nghĩ

cách khiến hắn đừng quấy nhiễu việc của chính ta, đừng để hắn ở khố

phòng vướng tay vướng chân. Ta vẫn cho rằng thứ kia ở ngay trong khố

phòng, nhất định phải tìm ra nó!”

Nghe nàng thì thào nói nhỏ, Mộ Dung Phiêu Phiêu chán ghét quay mặt đi nơi khác, xoay người đi về phía cửa, Vị

Thủy Liên lại ngăn nàng lại, “Phiêu Phiêu… ngươi cởi xiêm ý ra. Ta xem

xem.”

Mộ Dung Phiêu Phiêu hiện ra một ý cười

giễu cợt. Nàng quay đầu lại, cũng không đóng cửa, hai ba cái đã cởi

xuống xiêm ý, trên khuôn ngực tuyết trắng ngập tràn những dấu xanh tím,

còn kéo dài tới dưới áo lót.

“Muốn cởi tất cả xiêm y xuống không? Nơi đó còn có…”

Vị Thủy Liên trong nháy mắt không biết

người trước mắt, động tác cùng vẻ mặt của nàng, trong mắt hiện lên hàn ý lạnh như băng, dường như không phải là người tín nhiệm mình, khờ dại

lại nhiệt huyết, Mộ Dung Phiêu Phiêu ôn nhu kia.

“Ra ngoài.” Vị Thủy Liên đột nhiên hiện lên một chút xấu hổ, quay đầu đi, không hề liếc nhìn nàng nữa.

Đã đến bước này, mình đã không còn cách

nào thay đổi, Mộ Dung Phiêu Phiêu cùng Vị Thiếu Dương đã có phu thê chi

thực, tin tức này dường như có cánh đã nhanh chóng truyền đi khắp Vị

phủ.

Nị thiếu nãi nãi biến thành tam thiếu nãi nãi, chuyện như vậy truyền ra ngoài không thể nghi ngờ là không dễ nghe chút nào, hơn nữa, với Nghiêm thị mà nói, nàng từ đầu đến cuối đều hy

vọng vị trí tam thiếu phu nhân của Vị gia sẽ do Nghiêm Yên đảm trách,

cho nên nếu biết được tin này, sẽ khiến nàng khó mà chấp nhận được.

“Thiếu Dương sao lại không biết chừng mực như vậy? Nhất định không phải sự thật!”

Nghiêm thị ngồi trên ghế, tức đến mức

ngực phát đâu, Nghiêm Yên vội vàng tiến lên, đưa tay đến trước ngực

Nghiêm thị, nhẹ nhàng xoa, “Bác không cần tức giận, nghe nói tam biểu ca cùng Mộ Dung cô nương cùng uống, uống hơi nhiều, hai ngươi đều đang ở

tuổi huyết khí dương cương (tức là tuổi bồng bột, dễ xúc động ở… nhiều

chuyện), xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Vốn Mộ Dung

cô nương phải gả cho nhị biểu ca đã có chút gượng ép, hiện tại gả cho

tam biểu ca, coi như một đôi bích nhân.” (ý chỉ đẹp đôi)

“Bích nhân cái gì!” Nghiêm thị cực kỳ tức giận, “Ta đã sớm biết nha đầu Mộ Dung kia có vấn đề, đầu tiên thì bám

dính lấy Thiếu Quân không buông, nay lại tới hủy Thiếu Dương của ta! Tùy tùy tiện tiện đã có thể cùng nam nhân ra ngoài uống rượu, cái gì mà

tiểu thư khuê các! Ta tuyệt đối không chấp nhận cuộc hôn nhân này, nếu

nàng phải gả… cho nàng cái danh tiểu thiếp còn thấy quá lợi cho nàng

rồi!”

Nghiêm Yên cười cười, “Bác đang bất bình thay Yên nhi sao?”

Nghiêm thị tức giận không thôi, hừ một

tiếng, Nghiêm Yên đứng dậy, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai Nghiêm thị, “Gia

đình Mộ Dung cô nương là cửa nhà quan, tương lai đối với sinh ý của Vị

Tất Tri tất nhiên giúp ích không ít, Mộ Dung cô nương cũng rất thẳng

thắn đáng yêu, nhất định có thể hòa hợp với tam biểu ca. Nếu bác cố tình phản đối, sợ sẽ chọc giận Mộ Dung gia. Chính bởi cái gọi quan quan cùng vệ (quan lại bảo vệ, hỗ trợ lẫn nhau), quan viên trong triều ít nhiều

cũng có môn sinh tuân theo loại quan hệ này, chỉ cần nhị biểu tỷ phu cố ý trả thù, tam biểu ca cùng Vị Tất Tri tương lai cũng chẳng lạc quan gì,

hơn nữa… Mộ Dung cô nương với tam biểu ca gạo nấu thành cơm, dù làm thê

hay làm thiếp, cô nương ấy đều phải tiến vào Vị gia.”

“Yên nhi!” Nghiêm thị đau đầu, cố gắng

suy nghĩ, “Không được! Trước khi nha đầu kia nhập phủ, cháu phải nhanh

chóng cùng Thiếu Dương thành thân, sau đó để mặc nha đầu kia làm thiếp

cũng đươc, bình thê cũng thế, cháu vẫn không hề thua kém nàng, danh phận tam thiếu phu nhân Vị gia vẫn là cháu!”

“Bác…” Nghiêm Yên khép mắt lại, khẽ thở

dài một tiếng, “Yên nhi biết bác có ý tốt, chính là… lần này Yên nhi

phải làm trái ý bác.”

Nghiêm thị ngạc nhiên quay đầy lại, nhiều năm như vậy, Nghiêm yên vẫn luôn nhu thuận nghe lời, đối với ý kiến của nàng chưa bao giờ phản đối.

“Đối với tương lai…” Lông mày Nghiêm Yên

hơi nhíu lại, giống như đang suy tư, một lát sau, đã có được đáp án,

“Đối với tương lai, Yên nhi đã sớm có tính toán, chính là không dám nói

với bác.”

“Ồ?”

“Những năm gần đây Yên nhi không lúc nào

không nghĩ tới việc báo đáp ân tình dưỡng dục của bác cùng Vị gia, suy

nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng có quyết định. Yên nhi muốn tham gia tuyển

tú, nếu như may mắn trúng tuyển, không chỉ mở ra một cánh cửa sáng lạn,

tương lai cũng giúp ích không ít với tam biểu ca.”

“Cái gì!” Nghiêm thị vội vàng đứng dậy, bắt lấy tay Nghiêm Yên, “Cháu muốn tham gia tuyển tú?”

Nghiêm Yên khẽ gật đầu, “So với Đông

Tuyết, Yên nhi cảm thấy bản thân có ưu thế trúng tuyển hơn, mong bác ủng hộ Yên nhi, bởi vì… Yên nhi đã sớm nhờ Vệ công tử giúp việc này, sắp

tới sẽ có câu trả lời.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 170
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...