Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 4

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hách Liên Dung một thân mồ hôi lạnh mở to mắt, nàng tìm Võ Đại cả đêm cũng không tìm thấy.

Đúng là gặp ác mộng! Hách Liên Dung

buồn bực đứng dậy, cửa phòng bật mở, Bích Liễu mang theo hai lục y nha

hoàn đứng ở cửa, thấy Hách Liên Dung tỉnh liền thay nàng rửa mặt chải

đầu, Bích Liễu lấy một bộ đồ mới, “Có thể không quá vừa người, Thiếu phu nhân cứ mặc tạm, sau đó sẽ gọi người vào phủ làm theo yêu cầu.”

“Trong rương của ta có……” Hách Liên Dung

mang theo của hồi môn từ Tây Việt sang hơn mười rương hành lý, quần áo

mới cũng có không ít.

“Quần áo là đại thiếu phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho thiếu phu nhân.” Bích Liễu cười dịu dàng đáp: “đại

thiếu phu nhân chưa bao giờ làm vậy cả, vì vậy… cũng không thể khiến

đương gia người mất mặt.”

“Đương gia?” Hách Liên Dung có điểm kỳ

quái,” Lão phu nhân tuổi lớn còn chưa tính, Vị gia có ba vị phu nhân,

sao lại đến lượt đại thiếu phu nhân làm đương gia?”

Phải biết rằng chức đương gia này vô

cùng khó khăn tương đương với chức bộ trưởng hậu cần, tất cả mọi việc của Vị gia xử lý đều phải hỏi qua nàng mới có thể làm, như vậy

nàng…cũng chính là người đứng đầu công việc chủ quản trong nhà,

thân phận đương nhiên không giống người thường!

Bích Liễu trả lời Hách Liên Dung xong,

liền quay đầu lại lệnh cho hai lục y nha hoàn đi ra ngoài, vừa thay

xiêm y cho Hách Liên Dung vừa buôn chuyện trong nhà: “Đại thiếu gia

cùng đại tiểu thư con của Đại phu nhân sinh nhưng người đã mất sớm,

hiện tại đại phu nhân là tiểu thiếp trước của lão gia, lão gia khi còn

sống rất thương yêu đại thiếu gia, cho nên lúc lâm chung đặc biệt giao

cho đại thiếu phu nhân chức đương gia.”

Hách Liên Dung ngày hôm qua liền phát

hiện, Bích Liễu nói chuyện cho tới bây giờ đều là điểm chủ chốt, điều

này làm cho Hách Liên Dung cảm giác thực thoải mái, bởi vì có đích xác

thông tin thì không cần hỏi nữa. Tựa như Vị lão gia lo lắng Đại phu nhân tương lai không đối tốt đại thiếu gia, cho nên mới chỉ định con dâu làm chủ nhà, cũng không dùng nói quá mức trắng trợn được a.

Thế nhưng bị trượng phu không tín nhiệm, trong lòng Đại phu nhân khẳng định rất bế tắc.

Hách Liên Dung không hỏi nhiều, đại gia

đình quan hệ luôn phức tạp, dù gì cũng chẳng liên quan đến nàng,

nàng chỉ cần không phải lo cơm áo gạo tiền an an ổn ổn sống hết đời này ở đây thôi.

Đổi xiêm y mới, quả nhiên có cảm giác

không thoải mái, làn váy quá dài, có điều dù sao cũng là tâm ý

của người ta, Hách Liên Dung liền xách váy cùng Bích Liễu ra khỏi

phòng đi đến đại sảnh diện kiến thân nhân tương lai của nàng.

Vị phủ rất lớn. Nơi nhị thiếu gia ở chính trước một cái sân, sau cũng một cái sân. Mười gian phòng không người ở. Bắt đầu cuộc sống hàng ngày bảy phòng ngủ một thư phòng bên trong đầy

đủ mọi thứ. Thời điểm Hách Liên Dung xuất viên liền quay đầu lại liếc

liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cái biển đề tên rất kêu

Thính Vũ Hiên.

Ngoài Thính Vũ Hiên, còn có phủ

viện của lão phu nhân cùng đại thiếu gia và đám người họ hàng ở; tất

cả đều là biệt viện, nối giữa các viện là hoa viên. Đại sảnh Vị

phủ nằm ở khu đất chính giữa. Ngoài đại sảnh chính là tiền viện

cùng cửa chính. Nói thật, cho dù cha của Hách Liên Dung là quận vương

Tây Việt quốc, phủ đệ cũng không hoàng tráng rộng lớn như Vị phủ thế

này. Mà theo như lời Bích Liễu nói, thế lực củaVị gia ở thành Vân

Trữ cũng thuộc loại tầm trung, không phải là mạnh nhất.

Hách Liên Dung vừa cảm thán vừa đi theo Bích Liễu vào đại sảnh Vị phủ. Trong đại sảnh những âm thanh lớn nhỏ

đều tự động im bặt khi nàng bước vào. Ở đây có đến hơn mười người. Cách

bày trí nhìn cũng rất sang trọng. Mọi người đều lắc lắc đầu nhìn nàng…… Không! Là đang đánh giá nàng! Điều này làm cho khóe miệng Hách Liên

Dung hơi co giật.

Bích Liễu đưa Hách Liên Dung vào đại sảnh liền lui về đứng sang một bên. Hách Liên Dung càng không có cảm giác

an toàn, cũng không dám làm loạn, chỉ có thể cố nặn ra nụ cười với

bọn họ.

Đại lão phu nhân cũng hơn sáu mươi

tuổi, không mập mạp lắm nhưng nhìn rất phúc hậu. Bà cùng Hách Liên

Dung nhìn nhau nửa ngày, mới hướng bên cạnh nói câu: “Thanh cô! Mang

nàng lại đây.”

Lúc này một phụ nhân chừng hơn bốn mươi

tuổi mặc áo xanh đi đến trước mặt Hách Liên Dung. Nàng hạ thấp người.

“Nhị Thiếu phu nhân đi theo ta.”

Hách Liên Dung nhẹ nhàng thở ra, mỉm

cười với Thanh cô, đi theo bà ta đến trước mặt lão phu nhân. Thanh cô sai một cái lục y nha hoàn bưng bát trà giao cho Hách Liên Dung, lại

chờ người nha hoàn ở bên người lão phu nhân trải bồ đoàn xong mới

tiếp tục nói: “Vị này chính là lão phu nhân.”

Hách Liên Dung ngoan ngoãn quỳ gối lên bồ đoàn, hai tay dâng trà: “Tổ mẫu mời người dùng trà.”

Lão phu nhâ “Ừ” một tiếng nhưng không

tiếp trà, Hách Liên Dung đợi nửa ngày, mới có một đôi tay trắng noãn nhỏ bé nhận lấy đặt ở một bên.

Hách Liên Dung giương mắt nhìn lên, một

người con gái chừng mười bảy mười tám tuổi xinh đẹp cười vô cùng ngọt

ngào, cũng mặc cùng xiêm y màu xanh như Bích Liễu, thấy Hách Liên Dung

nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng hơi cúi mình chảo hỏi: “ Nô tỳ Bích

Đào thỉnh an nhị thiếu phu nhân.”

Hách Liên Dung cũng nhìn lại nàng

cười cười, lúc đứng lên vẫn còn thấy khóe miệng Thanh cô khẽ nhếch lên, đây là một loại tín hiệu không rõ thái độ, những người

còn lại cũng không người nào có dáng vẻ hiền lành.

Lúc nãy vẫn không phải vẻ mặt này, chẳng

lẽ là lúc mình cúi đầu phụng trà đã xảy ra cái gì? Hách Liên Dung có

chút tò mò, nhưng nàng rất nhanh áp chế bản thân, tự nhắc nhở

mình không được tò mò, hơn nữa ở đây có rất nhiều nữ nhân.

Lão phu nhân vẻ mặt vẫn là ôn hoà, chậm rãi mở miệng nói: “Cô là người nước Tây Việt……”

Âm điệu của bà thật cao, mắt vẫn luôn

nhìn nàng, Hách Liên Dung nhẹ giọng tiếp: “Cháu dâu là con gái quận

vương nước Tây Việt, thụ phong Huyền chủ.”

Lão phu nhân giương mắt nhìn Hách Liên Dung một chút: “ Nghe nói phụ thân cô trước là thân vương, cô cũng từng là quận chúa?”

“Vâng……” Hách Liên Dung cố nặn ra một

nụ cười, thực ra lúc nàng mới tới đích thật là quận chúa, sau bởi vì phụ thân nàng đối nghịch với vua nước Tây Việt nên từ thân vương

biếm xuống quận vương, Hách Liên Dung cũng đi theo xuống một bậc, quận

chúa biếm xuống Huyền chủ.

“Bởi phạm lỗi nên phụ thân cô mới bị tước vị?” Vị lão phu nhân nhất quyết truy vấn đến cùng.

“Vâng……” Nên nói như thế nào? Nói ông bố nàng vẫn bất mãn năm đó tiên hoàng không truyền ngôi vị hoàng đế

truyền cho ông ấy, cho nên ngầm có ý tạo phản dẫn tới sự bất mãn

của quốc vương nước Tây Việt?

Lúc này Hách Liên Dung hơi ấp úng, Vị lão phu nhân khoát tay, lại lần nữa mở miệng: “Nơi này là Vân Hạ, cô

cũng nên biết cái nhìn của người Vân Hạ đối với người Tây Việt ra sao,

cô về sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng giống phụ thân

cô phạm vào sai lầm.”

“Vâng……” Hách Liên Dung lệ rơi đầy mặt!

Cái này có được tính là công kích của bạn bè quốc tế không nhỉ? Có

điều ngẫm lại cũng đúng, ấn tượng của người Vân Hạ đối với người Tây

Việt không tốt, bởi vì Tây Việt bản thân chẳng phải một quốc gia

láng giềng tốt đẹp gì. Hôm nay nội loạn đi tìm người ta mượn binh,

ngày mai đại hạn đi theo người ta xin lương thực, hồng thuỷ thì tìm

người ta mượn thuyền nhỏ, khi bị giá lạng băng tuyết thì tìm người ta

xin chăn bộng áo ấm.

Cái ăn từ đầu đến chân không có gì mà

không xin không mượn. Hàng xóm loại này ai mà tôn trọng cho được?

Người Vân Hạluôn coi người Tây Việt lợi dụng vật chất của họ, không

phải là quốc gia tốt đẹp gì.

Cũng may, lão phu nhân không tiếp tục

truy vấn và phán quyết, Hách Liên Dung vội vàng nhẹ nhàng thở ra, đi

theo Thanh cô đi vòng ra hướng khác.

Đại phu nhân Nghiêm thị, tuy rằng Hách

Liên Dung liên tiếp nhắc nhở chính mình “Đừng tò mò! Đừng tò mò”, nhưng, lúc dâng trà lại nhịn không được nhìn nhìn đánh giá đại phu nhân vài

lần. Nghiêm thị hơn bốn mươi tuổi, thân hình thon thả thật không giống

tuổi của bà ta, nhìn khuôn mặt cũng đủ biết năm xưa quyến rũ cỡ nào, chính là đầu đầy châu ngọc làm cho người bên ngoài chú ý rất khó tập trung đến khuôn mặt bà ta, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, lãnh

đạm.

Hách Liên Dung quỳ xuống phụng trà,

Nghiêm thị coi như nể tình, tiếp nhận bát trà để xuống bàn, ý tứ là tiếp nhận rồi, tuy rằng sau đó cũng không động đến chén trà.

Tiếp theo là nhị phu nhân Hồ thị, cũng

chính là mẫu thân thân sinh nhị thiếu gia. Tuổi Hồ thị xấp xỉ đại phu nhân, trời phú cho khuôn mặt trắng nõn nhưng dáng vẻ ầu sầu,

khổ não, quần áo rất mộc mạc, giản dị ,trên người phảng phất mùi trầm nhang, hẳn là là thường xuyên tiếp xúc hương khói.

Bởi vì thân phận hạn chế, cho nên tuy

rằng nàng là mẹ ruột của chồng Hách Liên Dung, nhưng y lễ Hách Liên

Dung không có thể quỳ lạy, chỉ hành lễ đơn giản, dâng trà thơm. Hồ

thị lại có vẻ căng thẳng hơn cả Hách Liên Dung, không đợi Hách Liên

Dung mở miệng liền nhận lấy chén trà sau đó tặng cho nàng một bao

lì xì: “Ngoan, ngoan.”

Hách Liên Dung cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc nàng đứng thẳng lên thoáng nhìn qua Hồ thị luôn

thấy bà nhìn dõi theo nàng, vẻ mặt vui mừng, bắt gặp ánh mắt

Hách Liên Dung bà lại cúi đầu vội vàng uống trà.

Hách Liên Dung lập tức có cảm tình

với bà mẹ chồng này, đồng thời trong lòng lại có chút áy náy, có

được người mẹ tốt như vậy, nhị thiếu gia có lẽ cũng là người

không tệ, ngày hôm qua nàng lại cố tình cùng tam thiếu gia dây dưa

không rõ, quan hệ loạn thất bát tao như vậy thật sự rất khó làm cho

người ta chấp nhận. Thế nhưng nàng lại muốn đó chỉ là hiểu lầm, hoặc là ngày hôm qua tên kia căn bản không phải Vị Thiếu Dương, bởi vì mặc kệ

là Vị lão phu nhân hay Vị phu nhân hoặc là các phu nhân, tiểu thư đang

ngồi trong phòng, mặc dù không đạt được vẻ mặt chính khí, nhưng là cũng

không như là ” Thói quen” không chỉ quan hệ nhân, thấy thế nào cũng đều

là một cái đại gia đình phong kiến chính thống, cho nên, ngày hôm qua

cái kia nhất định là giả hóa, không dám lưu lại tên thật mới giả mạo tam thiếu gia, nhất định là như vậy!

Tưởng tượng như vậy, trong lòng Hách

Liên Dung lại như dỡ xuống một tầng gánh nặng, tuy rằng vẫn từng có

hàng động không minh bạch với nam nhân kia, nhưng ít nhất không phải

tội danh loạn luân khiến nàng bớt mặc cảm tội lỗi hơn.

“Vị này chính là tam phu nhân.”

Giọng nói của Thanh cô làm cho Hách

Liên Dung phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện bản thân đã đi tới

chỗ tam phu nhân rồi mà ngay cả trà đều không có, vì thế chỉ có thể

trước khom người: “Tam nương.”

Tam phu nhân Dương thị tuổi còn trẻ,

nhiều lắm là ba mươi, dung mạo kiều mỵ phong tư không giảm, cùng Đại phu nhân là cùng một loại loại hình mỹ nhân, xem ra Vị lão gia thích kiều

mỵ……

Ak ak! Hách Liên Dung khách sáo chính

mình một chút, đem lực chú ý thả lại trước mắt. Tam phu nhân Dương thị

tự tay đem Hách Liên Dung nâng dậy, kéo nàng quần áo cười nói: “Đều nói

người Tây Việt thân hình cao lớn, hiện tại nhìn xem, cũng không có gì

bất đồng. Các phu nhân, bà nội còn làm riêng bộ váy áo này cho cô

mặc.”

Câu này khiến Hách Liên Dung không

biết đáp lại như thế nào, Thanh cô ở một bên nói:” Đây là ý của

đại thiếu phu nhân, xiêm y thà rằng mặc lớn, cũng đừng mặc nhỏ.”

Dương thị ngoắc ngoắc khóe miệng, mang chút chút thản nhiên ngồi xuống: “Đúng là quá mức khắt khe.”

Thanh cô không để ý đến Dương thị mà dẫn

dắt Hách Liên Dung đến trước một vị phu nhân trẻ tuổi giới thiệu: “ Vị này chính là đại thiếu phu nhân.”

Đại thiếu phu nhân xem chừng hai hai đến

hai ba tuổi,mày liễu mắt phượng, khuôn mặt hơi gầy nên nhìn rất

có phong thái lạnh lùng cao sang, có vẻ không phải người bình

dị, gần gũi.

Hách Liên Dung đang định cúi chào thì

đã thấy một cái nha hoàn phía sau Ngô thị đem lại một cái bồ đoàn đặt xuống trước người Ngô thị.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 4
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...