Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 41

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vị Thiếu Quân vừa nói ra lời này, phản

ứng đầu tiên của Hách Liên Dung chính là bĩu môi, nhị trưởng quầy bày ra vẻ mặt nằm trong dự đoán, Vị Thiếu Dương

buông bàn tay nắm tay Vị Thiếu Quân ra, ngay cả mở miệng vài lần cũng

chưa phát ra âm thanh gì, cuối cùng mím chặt môi, thở dài.

Vị phu nhân kia bị không khí này khiến

cho không biết nên làm thế nào mới tốt, mơ hồ biết ngân phiếu vốn nên

đưa cho nàng không tìm thấy, nhìn Vị Thiếu Quân hóa ngốc trong phòng,

lại nhìn nhìn Vị Thiếu Quân, đôi mắt đỏ lên, “Ta thật đáng thương….”

“Lí phu nhân!” Ánh mắt Vị Thiếu Dương

xuất hiện một chút không kiên nhẫn, âm điệu cũng vì thế mà đề cao, ngồi

trở lại bên cạnh bàn, sau một lúc lâu, thanh âm mới chậm lại: “Sẽ không

ảnh hưởng tới chuyện của ngươi.” Dứt lời, hắn nhìn hướng nhị trưởng quầy ra hiệu. Nhị trưởng quầy hít sâu một tiếng, từ trong lòng lấy ra một

túi tiền, thần sắc u ám trên mặt ai nấy đều có thể nhận ra.

Sắc mặt Lí phu nhân lúc này mới tốt hơn, Vị Thiếu Quân lập tức nhảy dựng lên, “Đệ đây là có ý gì!”

Rõ ràng đâu phải là Vị Thiếu Quân không bồi thường, Vị Thiếu Dương lại vẫn bảo nhị trưởng quầy mang theo ngân

phiếu, dụng ý bên trong không cần nói cũng biết.

Vị Thiếu Dương cũng không trả lời, nhị

trưởng quầy tiếp tục đếm ngân phiếu, Vị Thiếu Quân tiến lên ngăn nhị

trưởng quầy lại, hướng Vị Thiếu Dương lớn tiếng nói: “Đệ ngay từ đầu đã

không tin tưởng ta?”

Vị Thiếu Dương nhẹ nhàng hít vào một

hơi, lộ ra một chút tươi cười thản nhiên, “Đệ cũng không phải không tin

nhị ca, chính là tiện tay chuẩn bị, đề phòng ngừa vạn nhất mà thôi.”

Vị Thiếu Quân nhếch khóe miệng, “Phòng ngừa vạn nhất cái gì? Ngươi nghĩ rằng ta nói với đệ sẽ kiếm tiền bồi thường là giả sao?”

Ý cười trên mặt Vị Thiếu Dương chìm

xuống, nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân một lúc lâu không nói gì, cuối cùng

dời ánh mắt, ra hiệu cho nhị trưởng quầy nhanh tay một chút, miệng nói:

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trước giải quyết chính sự rồi nói sao.”

Thái độ của Vị Thiếu Dương làm cho Vị Thiếu Quân chịu đả kích trầm trọng, hắn lui về phía sau hai bước, trầm mặc không nói.

Một cái người vẫn huyên náo đột nhiên

trầm mặc hiển nhiên sẽ khiến người khác tò mò, Hách Liên Dung giương mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, hai tay chống nạnh ở

trong phòng qua lại vài lần, cắn chặt môi dưới ức chế toàn thân hắn đang run rẩy, ánh mắt dao động. Đột nhiên, mi hắn hơi nâng lên một chút,

chạy đi liền chạy ra bên ngoài, “Nhất định là….”

Hắn vừa hành động như vậy dọa mọi người trong phòng nhảy dựng. Vị Thiếu Dương khẽ gọi một tiếng. “Nhị ca!”

Vị Thiếu Quân vừa đi tới cửa phòng, quay đầu lại vội la lên: “Nhất định là vài cái tiểu tử trên đường kia….”

“Nhị ca!”

“Ta đi bắt bọn họ! Dám trên người ta ra ray!” Vị Thiếu Quân nói đến nghiến răng nghiến lợi, người đã đi ra khỏi phòng.

Sắc mặt Vị Thiếu Dương hoàn toàn trầm

xuống, đứng dậy bước một bước hai đuổi tới cửa: “Huynh nháo đủ chưa!”

Tiếng quát chói tai của hắn khiến cho Vị Thiếu Quân dừng lại cước bộ. Vị Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đem âm điệu hạ xuống. “Tiến vào mọi

đem mọi chuyện xử lí xong xuôi.”

Vị Thiếu Quân nhìn hắn, thật lâu cũng

không nhúc nhích, động đậy gì. Cuối cùng, di chuyển bước chân, vẫn là đi xuống lâu. “Ta đi tìm bạc trở về. Các ngươi chờ ta.”

Trên mặt Vị Thiếu Dương xẹt qua vài

phần thất vọng, hắn không hề nói gì, xoay người trở lại chỗ ngồi, ý bảo

nhị trưởng quầy tiếp tục, vẻ mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu, nhìn không ra một chút dao động nào.

Hách Liên Dung lại cảm thấy nhiệt độ

trong phòng trong nháy mắt hạ thấp rất nhiều, lại nhìn vị Lí phu nhân

kia, hốc mắt rưng rưng cũng không dám cho nước mắt chảy xuống, thật cẩn

thận nhìn Vị Thiếu Dương, lo lắng không thôi. Hách Liên Dung nghĩ muốn

rời đi, tình cảnh trước mắt cùng tưởng tượng lúc ban đầu không khác nhau bao nhiêu, bản thân cũng dường như là dư thừa, mới vừa quay đầu nhìn

cửa, cảm giác có tầm mắt đảo đến trên mặt mình, quay đầu lại, chống lại

hai mắt của Vị Thiếu Dương.

Hắn áy náy cười, “Nhị tẩu không cần lo lắng.”

Hách Liên Dung hùa theo cười cười. Kỳ

thật, nàng căn bản không chút lo lắng, nhưng nàng vẫn là gật gật đầu. Vị Thiếu Dương lúc này mới thả tâm, đem lực chú ý chuyển qua trên người

nhị trưởng quầy.

Hách Liên Dung đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ, hít thở không khí, ánh mắt cũng tùy ý nhìn đến trên đường. Một thân ảnh hoảng sợ gặp người liền giữ lại, hỏi không đến hai câu đã khiến cho người ta bỏ chạy, vừa chạy vừa hỏi chuyện, thẳng đến khi biến mất ở góc đường.

Chẳng lẽ hắn thực sự đã đánh mất bạc? Ý tưởng này vừa xuất hiện, Hách Liên Dung liền cảm thấy buồn cười, nào có chuyện như vậy xảy ra, nói hôm nay bồi thường, hôm nay liền đánh mất

tiền? Nếu chuyện hắn kiếm tiền bồi thường là giả, như vậy tám ngàn hai

ngân phiếu hai ngày trước nhìn thấy đâu? Thua? Nghĩ đến cũng đúng, tuy

rằng Vị Thiếu Quân khoe khoang rằng thuật đánh bạc của hắn làm cho đổ

phường khắp Vân Trữ thành cũng không dám tiếp đón hắn, nhưng những yếu

tố bên ngoài chưa nói đến, mười đổ cửu trá (mười ván bạc thì có chín ván gian trá), cho ngươi thắng trước chút bạc để thả lỏng đề phòng, hơn

nữa, giống Vị Thiếu Quân là một hào khách (vị khách phóng khoảng), như

vậy bọn họ mới có thể thắng về càng nhiều, cho nên việc thời vận của Vị

Thiếu Quân xoay chuyển, nguy cơ thua mất một khoản tiền lớn như vậy rất

lớn. Cho nên mới tự đạo diễn một vở tuồng như vậy? Hành động thực kém.

Lại qua một lúc lâu, công tác bồi

thường của Vị Thiếu Dương đã hoàn thành, song phương ký hợp đồng mua

bán, việc này lấy việc Vị Tất Cư mua lại đồ cổ kia mà giữ lại được thể

diện tương đối.

Tiễn bước Lí phu nhân, Vị Thiếu Dương

để cho nhị trưởng quầy mang theo hiệp ước về Vị Tất cư trước, chính mình đi tới trước mặt Hách Liên Dung, làm theo nàng nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, than nhẹ một tiếng, “Thực xin lỗi.”

Hách Liên Dung bật cười, “Như thế nào còn nói thực xin lỗi?”

“Đệ không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy.”

“Này cũng không phải đệ sai.” Hách Liên Dung đi trở về bàn, ngồi xuống, rót chén trà cho hắn, “Là vấn đề của

nhị ca đệ, hắn là người đã có thói quen không có trách nhiệm, lại có sự

che chở của đệ, cho nên đến khi gặp chuyện, chỉ biết nghĩ biện pháp trốn tránh.”

Vị Thiếu Dương cười khổ, “Nhị tẩu không phải đang nén giận với đệ chứ?”

Hách Liên Dung nhún nhún vai, “Hắn đã không có thuốc nào cứu chữa, điểm này tẩu đã sớm hiểu được.”

Nghe xong lời này, trên mặt Vị Thiếu

Dương có thêm một tia mất tự nhiên, Hách Liên Dung giật mình, lúc sau nở nụ cười nhẹ, “Tẩu không nên nói như vậy, các ngươi dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt.”

Vị Thiếu Dương lắc lắc đầu. “Nhị ca…. Huynh ấy cũng không phải phá hư, chỉ là tùy tính quá.”

Hách Liên Dung từ chối cho ý kiến, chỉ

cười cười, “Một người như vậy không nên lấy đơn giản một chữ “tốt” hay

“phá hư” để nói hết, tùy tính nói trắng ra chính là tùy hứng, nhìn vào

cử chỉ tùy tính của hắn, cũng đã mang đến cho người ta thương tổn khó có thể xoa dịu, mà hắn nhưng lại không có chút tự giác nào, đây mới là

điều khiến cho người ta đau khổ nhất, không phải sao?”

Vị Thiếu Dương trầm mặc một lúc lâu, “Có lẽ tẩu nói rất đúng, hy vọng sau khi chuyện này xảy ra, ca ấy sẽ hiểu rõ đạo lý này.”

Hiểu rõ? Hách Liên Dung đối với việc

này không ôm chút hy vọng nào, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, đứng

dậy nói: “Đệ không đi sao? Tẩu còn muốn đi Hàn phủ.”

Vẻ mặt Vị Thiếu Dương có chút cô đơn, “Đệ nghĩ đợi thêm một chút nữa, nói không chừng nhị ca có thể quay lại.”

Hách Liên Dung đồng tình, nhăn mặt nhíu mày, “Đệ tin hắn còn có thể trở về sao?”

Vị Thiếu Dương cười cười, không nói gì, trong ánh mắt cũng có chút không được tự tin, “Nhị ca có ngày hôm nay,

đệ cũng có nhiều phần trách nhiệm, đệ muốn giúp huynh ấy, lại không biết việc giúp đỡ là không đúng, chỉ mong rằng đừng vội giúp vội loạn mới

được.”

Trong nháy mắt, Vị Thiếu Dương toát ra

vẻ mệt mỏi làm cho Hách Liên Dung không biết nên nói cái gì mới tốt,

vươn tay ra, nghĩ muốn vỗ vỗ vai hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên đầu ngón tay của mình. Động tác của Hách Liên Dung cứ như vậy

sững lại, người không cùng niên đại đối với ngôn ngữ thân thể không cùng cách hiểu, lúc này là coi trọng việc nam nữ khác biệt.

Vì thế, bàn tay Hách Liên Dung treo

giữa không trung, ngừng một chút, lại lén lút thu về. Vị Thiếu Dương khẽ rũ mi mắt, lộ ra một chút tươi cười rất nhẹ, “Cám ơn tẩu.”

Hách Liên Dung có chút vô thố, nàng rõ

ràng chuyện gì cũng không có làm. Mà Vị Thiếu Dương xin lỗi hoặc biết

ơn, đều tới đột nhiên như vậy.

“Quên đi.” Vị Thiếu Dương đột nhiên thở dài một tiếng, đứng dậy, cố gắng lấy quyết tâm, cười nói: “Không nghĩ

nữa, trong khả năng của đệ liền quên đi. Đúng rồi, sự kiện kia đừng

quên, mùng mười đệ tới đón tẩu.” Nói xong, hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hách Liên Dung chợt sửng sốt, “Không phải sớm ước hẹn xong xuôi rồi

sao? Sinh nhật Yên biểu muội, đi thả diều.”

Hình như là có chuyện như vậy, mùng

mười….không phải là ngày mốt? Hách Liên Dung có điểm khó xử, bằng không

vào ngày đó để cho Kim Bảo tìm đến mình đi, tránh thoát chuyện này.

Nàng đang dự định như vậy, thình lình nghe Vị Thiếu Dương nói: “Tẩu không phải đang suy nghĩ tìm cớ không đi chứ?”

“Hả…..” Hách Liên Dung mở to mắt.

Vị Thiếu Dương bật cười, “Như thế nào? Quả nhiên vẫn nên để Yên biểu muội tự mình đến mời tẩu sẽ tốt hơn, có được không?”

“Đừng….. Khụ!” Hách Liên Dung gấp đến

độ bị nghẹn một chút, vẻ mặt chỉ sợ rèn sắt không thành thép, “Đệ tại

sao lại ngốc như vậy đâu?”

Vị Thiếu Dương nhếch… khóe môi lên một chút, “Đánh giá như vậy đệ nhưng thật ra lần đầu tiên nghe thấy.”

Hách Liên Dung tức giận trừng mắt nhìn

hắn, “Yên tâm, tẩu về sau sẽ tiếp tục nói! Cũng không biết đệ thực sự

không hiểu hay là giả ngu nữa.”

Vị Thiếu Dương quay mặt đi, có chút ý tứ cười trộm, “Liền quyết định như vậy đi.”

Hách Liên Dung mang vẻ mặt suy sụp, “Nói sau đi.”

Tâm tình của Vị Thiếu Dương trở nên tốt hơn, tiến lên thay Hách Liên Dung mở cửa, “Tẩu về trước đi, ngày mùng

mười ngoan ngoãn chờ, đừng nghĩ trốn tránh.”

Lời này của hắn thật dễ dàng nói ra,

Hách Liên Dung cũng không tự tại chút nào, lời này đối với bọn họ mà

nói, có vẻ có chút quá thân mật.

Vị Thiếu Dương vừa nói ra khỏi miệng,

nghĩ lại cũng có chút hối hận, hơi chút khẩn trương nhìn về phía Hách

Liên Dung, thấy nàng cũng không có phản ứng đặc biệt gì mới thả lỏng, có điều khi mở miệng lại câu nệ không ít, lui sang bên cạnh nói: “Tẩu….

nhị tẩu…. đi thong thả.”

Hách Liên Dung hơi cúi xuống, cũng

không ngẩng đầu lên đi ra khỏi cửa, trong đầu dường như hơi rối loạn một chút. Tuy nhiên, một trận ầm ầm tiếng bước chân lên cầu thang khiến cho nàng lập tức tỉnh táo lại, nhìn phía lối vào cầu thang, Vị Thiếu Quân

thở hổn hển xuất hiện ở trước mặt nàng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 41
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...