Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 165

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Vệ công tử, hắn… hắn biết chuyện của

nương muội.” Vị Đông Tuyết cân nhắc mãi mới nói ra chuyện này, “Hỏi muội có hận chuyện nương không thể vào cửa hay không.”

Hách Liên Dung hơi ngạc nhiên, “Đây là chuyện xảy ra khi nào?”

“Vừa mới thôi.” Vị Đông Tuyết cúi đầu, “Nhị tẩu, tẩu nói hắn có thể hay không biết chuyện nương muội thực sự đã trở về?”

Hách Liên Dung hơi nhíu mày nghĩ nghĩ,

“Hẳn là không thể đâu? Hắn vô duyên vô cớ lại quan tâm đến chuyện này

làm gì? Đại khái là nghe người nào lắm miệng nói đến chuyện nương muội,

cho nên mới…” Khi nói lời này, Hách Liên Dung thủy chung không có được

cảm giác chắn chắn, lại nhớ lại hành động vô lễ của Vệ Vô Hạ với mình,

lại càng nhíu chặt mày, “Có cơ hội tẩu đi thăm dò một chút, muội không

cần nghĩ đến chuyện này nữa, nghĩ xem chuyện Trần công tử nên giải quyết như thế nào đi.”

Vẻ mặt Vị Đông Tuyết buồn bã, “Muội không biết…”

“Đi nói với hắn đi.” Hách Liên Dung luôn

nghĩ mãi, vẫn là nhịn không được cổ vũ Vị Đông Tuyết đi làm chuyện mà

nàng sẽ không làm bao giờ.

“Cái, cái gì…”

“Đi nói với hắn về thân phận thật sự của

muội, nói muội sắp tham gia tuyển tú, nói muội nhất định sẽ không để bản thân bị chọn, hỏi hắn một chút xem có dũng khí đến cầu thân lần nữa

không.”

“Này, việc này sao được chứ!” Vẻ mặt Vị Đông Tuyết thất kinh, “Trần công tử sao lại có thể đối với muội…”

“Vậy muội sẽ chờ… sau khi tuyển tú kết

thúc, nãi nãi hoặc đại nương sẽ giúp muội chọn một cọc hôn sự khác!”

Hách Liên Dung không phải không thể phái người đi nói với Trần Bình Phàm về tình hình hiện tại, hoặc là tự mình đi cũng không phải không thể,

chính là… Hách Liên Dung hy vọng Vị Đông Tuyết tự đi, là chuyện nàng

muốn làm, là nàng đã nguyện ý cố gắng theo đuổi, là nàng không nghĩ từ

bỏ, mà không phải thuận theo ý của người khác, không nói được một lời

nào để có được kết cục thỏa đáng nhất.

Vị Đông Tuyết cúi đầu, thật lâu không nói được lời nào, trên người bỗng nhiên rơi xuống một giọt thủy tinh trong

suốt, một giọt, hai giọt… mọi thứ xung quanh đều yên lặng, chỉ có tiếng

nước mắt rơi xuống, tựa như bị phóng đại lên vô số lần.

Hách Liên Dung bắt đầu bất an, kỳ thực

nàng không có tư cách gì để nói Vị Đông Tuyết, bởi vì nàng cũng từng như vậy, không đi mưu cầu, có sao cũng mặc.

“Tẩu chỉ hy vọng…”

“Muội muốn yên tĩnh một mình.” Vị Đông

Tuyết vẫn cúi đầu như cũ, lại lần đầu tiên nói ra lời cự tuyệt với Hách

Liên Dung. “Thực xin lỗi, nhị tẩu, có thể hay không…”

Hách Liên Dung rời khỏi Giáng Tuyết hiên, trong lòng tựa như có tảng đá đè nặng.

Nàng nhất định đã làm sai, với tính tình của Vị Đông Tuyết, không thể dùng phép khích tướng là có thể giải quyết được.

Thời tiết hôm nay không quá tốt. Từ sáng

đã âm u. Hiện tại lại càng giống như đang nương theo tâm tình của Vị

Đông Tuyết bắt đầu mưa phùn. Hách Liên Dung vốn định tìm Vệ Vô Hạ tâm

sự, lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Tới chiều, trời mưa lại càng thêm lớn.

Mưa to giống như đánh xuống mặt đất, phát ra những âm thanh mạnh mẽ vang dội. Lão phu nhân phái người đến nói nói cùng Nghiêm thị không đến nhà

ăn dùng cơm chiều, bảo mọi người cứ tùy ý. Hách Liên Dung cũng không

nghĩ giữa trời mưa lớn như vậy đi đến tiền sảnh, nhưng dù sao trong phủ

cũng còn cả một đám người, nàng lại là đương gia, vắng mặt thì không

hay.

May mà đường trong Vị phủ đều lấy đá lót

làm đường đi, không cần đi vào nơi lầy lội, nhưng mà tuy đã áo mưa phòng thân ô che trên đầu, giày cùng làn váy vẫn không tránh được việc bị

ướt, dần dần những vết mưa lấm chấm bắn lên khiến cho Hách Liên Dung

không thoải mái… không có cảm giác an toàn.

Kỳ thật, Hách Liên Dung rất thích những

ngày mưa, nhưng cũng chỉ thích những khi nàng ngồi trong nhà. Ngồi trước cửa sổ nhâm nhi một chén trà nóng, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tựa

như từ xa vọng lại, nghĩ đến trên đường có thể có nhiều người đang hối

hả tránh mưa, Hách Liên Dung sẽ cảm thấy mình thực an toàn, thực ấm áp.

Đây là một suy nghĩ rất biến thái, nhưng

nàng quả thực rất ghet loại tiếp xúc trực tiếp với mưa như thế này, cho

dù có là loại mưa thời cổ đại chưa bị ô nhiễm cũng không khác gì.

“Bảo người đi tới Giáng Tuyết hiên, nếu

tứ tiểu thư không muốn ra ngoài, thì cứ để muội ấy ở trong viện của mình dùng chút thức ăn đi, không cần đi tới đại sảnh.”

Bích Liễu đang thay Hách Liên Dung che

mưa, nghe xong phân phó liền để nha hoàn phía sau đi lên thay nàng mở

dù, mất đi một chút che lấp trên đầu, cả nửa người Bích Liễu ở giữa mưa, Hách Liên Dung nâng tay kéo nàng sát lại.

Nói thật thì, Hách Liên Dung cũng chẳng

quá để ý hành động này có bao nhiêu hàm ý, hay đồng tình, thiện ý còn

chưa kịp xuất hiện trong đầu, thuần túy chỉ là nàng không thích bị ướt

mưa, cho nên cũng không hy vọng người bên cạnh mình bị ướt, bởi vì không chỉ có bị ướt mưa là khó chịu, thấy bộ dáng người khác ướt sũng cũng

rất khó chịu, hơn này, cái người này còn vừa vặn luôn đi theo bên cạnh

ngươi.

Nhưng mà, Bích Liễu đối với hành động này vô cùng cảm động, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại tiếp tục nâng ô

che phía trên đầu Hách Liên Dung, vẫn như cũ để bản thân lộ nửa người ở

bên ngoài ô, “Thiếu phu nhân, chuyện này còn chưa xác định… Thường Minh ở trạm dịch Vân Trữ thành bên kia nhìn thấy một người rất giống Mộ Dung

tiểu thư.”

Hách Liên Dung bước chậm lại: “Trạm dịch?”

Trạm dịch tương đương với khách sạn triều đình xây dựng, phàm là công sai hay là quan viên xuất hành vì viecj

riêng, đều có thể miễn phí hoặc tự trả tiền vào ở. Mộ Dung Phiêu Phiêu

tuy nói là gia quyến của quan viên, nhưng nàng nếu vẫn ở Vân Trữ, Vị

Thủy Liên mà ở lại trạm dịch, cũng rất đáng để tìm hiểu.

“Chuyện khi nào? Thấy rõ chứ?” Chẳng lẽ

là Mộ Dung Phiêu Phiêu sau khi bỏ lại Vị Xuân Bình thì theo đường cũ trở về Vân Trữ? Mục đích của nàng là gì?

“Chính là chiều hôm qua, Thường Minh không dám khẳng định, nô tì cũng sẽ không nói với thiếu phu nhân.”

Hách Liên Dung không muốn truy cứu chuyện hôm qua không nói vì sao hôm nay lại nói, thái độ làm người của Bích

Liễu xem như cẩn thận, nếu không phải bởi vì bị cảm động bởi hành động

vừa rồi của nàng, tin rằng tin tức chưa chắc chắn này sẽ không truyền

đến tai mình được. Thế nhưng, này lại là một tin tức rất khó khiến cho

người ta không thèm để ý, Mộ Dung Phiêu Phiêu, tuy rằng khẳng định không có gì với Vị Thiếu, chờ nhân vật nguy hiểm này trở về Vân Trữ thành, vô luận tin tức này là thật hay là giả cũng không thể bỏ qua.

“Đem tin tức này nói cho nhị tiểu thư…” Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, “Vẫn là không cần.”

Nàng cảm thấy có lẽ để Vị Thiếu Quân ra mặt càng thêm thích hợp.

Vị Thiếu Quân trời sinh đã có loại khí

chất thân thiết, cái đó và thái độ làm người bất cần đời của hắn rất

liên quan, vô luận đối với ai đều có thể dễ dàng vui đùa, làm cho người

ta không tự giác thả lỏng, do đó trở nên thân thiết với hắn hơn.

Theo như lời của mỗ ta, này không phải

khuyết điểm, nhưng Hách Liên Dung muốn hắn sửa lại, đặc biệt là đối với

cái tội hấp dẫn hoa đào lung tung.

Có lẽ nam nhân đều hy vọng nữ nhân thiện

lương hiểu lòng người một chút, ít truy cứu một chút, hiểu được trong

lòng chỉ có ngươi không phải được rồi sao? (???)

Hách Liên Dung lại cảm thấy, nam nhân

cũng nên hiểu lòng người một chút, bất luận ngươi nghĩ thế nào, nhưng

đối mặt với ta, sẽ khiến cho ta có chút an tâm.

Hách Liên Dung hiện tại đang cho Vị Thiếu Quân một cơ hội, để chứng tỏ thành ý của hắn.

“Nhị thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân không khỏe trong người, không đến dùng cơm.”

Bích Lan bên người Ngô thị đứng trước đại sảnh chờ Hách Liên Dung, báo với nàng tin tức này.

Hách Liên Dung hơi cảm thấy ngạc nhiên,

loại thời tiết những ngày mưa thế này, vắng mặt khi dùng cơm thì cũng

chẳng có ai truy vấn, cho nên tự nhiên người vắng mặt cũng không cần lấy cớ gì mà thân thể không khỏe linh tinh, như vậy xem ra, Ngô thị thực sự không thoải mái?

“Đại tẩu không sao chứ? Đã mời lang trung chưa?”

Bích Lan cúi cúi người, “Đại thiếu phu nhân không sao.”

Từ chỗ Bích Lan không hỏi được nhiều,

Hách Liên Dung cũng không hỏi nữa, tất cả tâm tư đều đặt tại chuyện nên

nói với Vị Thiếu Quân như thế nào? Là trực tiếp nói với hắn sao? Để hắn

tỏ chút thái độ? Hay là ám chỉ hắn, bản thân đối với Mộ Dung Phiêu Phiêu vẫn luôn không thích, cho dù hắn đã biểu hiện rồi, nhưng vẫn không đủ,

nêu không Mộ Dung Phiêu Phiêu vì sao lại vô thanh vô tức trở lại Vân Trữ thành? Âm thầm mai phục, nghĩ đã thấy không có chuyện gì tốt.

Vào đại sảnh, trong sảnh chỉ có Vị Xuân

Bình, Hồ thị, Dương thị cùng Nghiêm Yên có mặt, thấy Hách Liên Dung vào

nhà, Dương thị là người đầu tiên đứng dậy nói: “Ta thấy mưa lớn như vậy, mới không để tứ thiếu lại đây.”

Hách Liên Dung gật gật đầu, “Nãi nãi, đại nương cùng đại tẩu cũng không đến, Thiếu Quân cùng Thiếu Dương chỉ sợ

cũng không trở lại, như vậy chúng ta cứ dùng bữa đi thôi.”

Vị Thủy Liên hôm nay tới chỗ tuần phủ phu nhân, tất nhiên không cần can thiệp chuyện của nàng, Vị Đình Ngọc lại

tách rời quần chúng nhân dân, chẳng ai để ý tới, cho nên hôm nay dùng

bữa chỉ có vài người các nàng.

Vị Xuân Bình trước khi vào nhà ăn còn đứng trước cửa nhìn nhìn, “Sao Đông Tuyết cũng không đến vậy?”

Nha hoàn Hách Liên Dung phái đi còn chưa

trở về, nhưng Hách Liên Dung đã có lời như vậy, Vị Đông Tuyết hẳn sẽ

không đến đây, liền gật gật đầu, “Muội ấy có chút không thoải mái.”

Vị Xuân Bình có chút thất vọng vì không

thể bát quái, lại tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, “Nghe nói muội trả lại hồng thiếp của Trần gia?”

Hách Liên Dung cũng không vì nàng biết

chuyện này mà cảm thấy kỳ quái, dù sao trong phủ này, không có gì là bí

mật, chỉ cần đừng biết tất cả mọi chuyện phát sinh giữa Vị Đông Tuyết và Trần Bình Phàm, hết thảy liền đâu sẽ có đó.

“Đúng vậy, nhưng mà xem ra Trần gia chưa

từ bỏ ý định đâu.” Hách Liên Dung cố ý nói linh hoạt một chút, vì Trần

Bình Phàm lui lại đường lui để thay đổi chủ ý trong tương lai, dù sao

cho dù Vị Đông Tuyết không đi gặp Trần Bình Phàm, Hách Liên Dung cũng sẽ không không cho phép cửa hôn sự này thất bại như vậy.

“Bọn họ đương nhiên chưa từ bỏ ý định.”

Vị Xuân Bình nói như thể mình là kẻ trong cuộc vậy, “Nếu có thể dựa vào

nhà chúng ta, Trần gia cũng không cần phải kinh doanh cái gì tiểu thư

cục. Giống như Thu Cúc đó, nhà Tử Hiên suy tàn, lúc đó chẳng phải về đây ở sao? Muốn ta nói thì nhà chúng ta a, là chuyên bố thí vậy.” (ta k

hiểu đoạn này, tối van xin hộ ý, 是最讲情意的, nghĩa là sao???)

Hách Liên Dung không sủa bậy, sợ Vị Xuân Bình nói nàng cũng muốn để trượng phu nàng cùng hài tử đến ở cùng.

Khó khăn cũng tương đối, mỗi cây mỗi hoa

mỗi nhà mỗi cảnh, phải biết rằng tiện nghi thì vĩnh viễn không chiếm đủ, cả ngày đem hai chữ “khó khăn” treo nơi cửa miệng, người như vậy vĩnh

viễn không có tiền đồ.

Lúc này có nha hoàn qua báo lại, nói Vị

Đông Tuyết cũng không ở Giáng Tuyết hiên, ngay lúc Hách Liên Dung ngạc

nhiên, Vị Thiếu Quân mang theo mưa gió xông vào cửa, trong ngực ôm một

người, bất chấp xiêm y ướt đẫm, vội vàng nói: “Mau mời đại phu!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 165
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...