Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 14

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiền Kim Bảo ý bảo hai người trợ thủ kia đem Hách Liên Dung đến gần, nói với Vị Thiếu Quân: “Cho ngươi lựa

chọn, muốn nói chỗ của Hàn Sâm hay muốn cho người ở đây nhìn đã mắt hoa khôi Đoàn Tụ các và nhị thiếu phu nhân Vị gia, bọn họ hẳn là đều có

hứng thú.”

Người trong sảnh lớn Đoàn Tụ các mắc mưu

liền huyên náo hẳn lên. Hách Liên Dung nhìn về phía Tiền Kim Bảo, trong lòng có chút luống cuống, nhỏ giọng nói: “Này! Cô không định làm thật

đấy chứ?”

Tiền Kim Bảo hừ một tiếng, nhìn chằm

chằm vào Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân kinh ngạc một lúc lâu, đột nhiên

bật cười, chỉ vào Hách Liên Dung cười to nói: “Cũng có người muốn

nhìn cô ta sao?”

Phựt!Phựt!Phựt!

Đây là thanh âm cuối cùng của dây thần kinh đã quá mức căng thẳng của Hách Liên Dung.

Có kẻ hô: “Nhị thiếu đã nói không ngại thì cũng không cách nào không nhìn thử!”

Trong sảnh vang lên những tràng cười,

Tiền Kim Bảo không cười, phụng phịu lạnh lùng nhìn Vị Thiếu Quân. Nét

tươi cười trên mặt Vị Thiếu Quân hơi giảm, liếc nhìn Hách Liên Dung một

cái, lông mày hơi dựng lên: “Nếu phải cởi thì cởi cô ta đi, da mặt Ấu

Huyên mỏng ta cũng luyến tiếc.”

Trong sảnh lớn nhất thời vang lên những

thanh âm trầm trồ khen ngợi. Hách Liên Dung cực kì bi phẫn! Bên tai

không ngừng lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng kia của Vị Thiếu Quân. Nhẫn nại một ngày nhưng không thể áp chế lửa giận xuống được nữa, quát lên

một câu ‘tránh ra’ với hai vị trợ thủ kia rồi nàng vọt tới bên người Vị

Thiếu Quân. Nàng muốn đá hắn thành thái giám, rồi cắn chết hắn, cuối

cùng đem hắn nuốt vào bụng, hóa thành phân bón.

Nhưng hiện tại, ngay khi Hách Liên Dung

đang đánh về phía Vị Thiếu Quân kia thì một tiếng tát thanh thúy vang

lên làm những tiếng ồn ào trong sảnh lớn im bặt, ngay cả Hách Liên Dung

cũng phải dừng lại bước chân một chút, nhìn người xuất hiện bên cạnh

hắn- Hồ thị-mẹ chồng của nàng.

Hồ thị vẫn duy trì tư thế tát Vị Thiếu

Quân, bàn tay gầy yếu dừng lại giữa không trung hơi run run, trên khuôn

mặt vốn ôn hòa tràn đầy đau đớn, đỏ bừng hướng Vị Thiếu Quân nói: “Đó là thê tử của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy!”

Trên mặt Vị Thiếu Quân bị đánh nổi lên

một mảnh đỏ đỏ, hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hồ thị, ánh mắt chậm rãi hướng ra phía sau Hồ thị. Đứng ở nơi đó là một thân ảnh hắn vĩnh

viễn cũng không thể đuổi theo kịp. Tướng mạo, thân hình giống nhau nhưng chưa từng có người có thể nhận sai bọn họ.

“Hừ…” Vị Thiếu Quân sờ sờ chỗ mặt bị

đánh, khóe miệng nhếch lên cười khẽ: “Các người bắt ta phải lấy

nàng, nên sớm đoán sẽ có một ngày như vậy. Đừng chờ sự việc xảy ra

rồi mới đến giả vờ làm người tốt.”

“Ngươi…”

Tay Hồ thị lại nâng lên, Vị Thiếu Quân

cũng không tránh, ngược lại càng giương mặt ra để nàng đánh: “Đánh đi,

đánh chết, đánh chết đi. Dù sao mẹ cũng ước gì mình chỉ sinh ra một

người.”

Tay Hồ thị cứ như vậy ngưng ở giữa không

trung, mi mắt bà cũng không ngừng run rẩy, những giọt nước mắt cứ thế

lặng lẽ chảy xuống.

Vị Thiếu Dương tiến lên từng bước, đỡ lấy Hồ thị: “Mẹ, người cùng Nhị tẩu về trước, nơi này cứ giao cho con.”

Hồ thị khẽ che miệng khóc nấc lên, không

hề nhìn Vị Thiếu Quân lấy một cái. Bà đi đến bên người Hách Liên Dung

khóc nói nhỏ: “Con à, cùng mẹ đi, về sau mẹ sẽ không để con phải

chịu ấm ức nữa.”

Lửa giận của Hách Liên Dung nhờ nước mắt

của Hồ thị mà nhất thời áp chế được xuống, nhưng lại nghe lời nói vừa

rồi của bà, lửa phẫn nộ lại bừng lên thiêu đốt. Cảm giác này tựa như

đánh một quyền vào bông, phóng không ra lực, lại không thu trở lại được, cứ cuồn cuộn đầy khó chịu trong lòng nàng.

Nhưng đối với hình ảnh Hồ thị đứng khóc

run rẩy với ánh mắt như tan nát hết cõi lòng khi nhìn đứa con kia, Hách

Liên Dung lại mềm lòng. Nàng hít một hơi thật sâu, dùng tay lau nước mắt cho Hồ thị rồi khẽ cầm nhẹ tay nàng: “Mẹ, con cùng người trở về.”

Hách Liên Dung lại nhìn Vị Thiếu Dương,

hắn khẽ gật đầu lại với nàng, trong mắt không giấu được ý muốn xin lỗi,

rồi sau đó hắn quay sang nó với Tiền Kim Bảo: “Hàn thiếu gia hẳn là ở trong một biệt viện của Vị gia, ta đã cho người đi thăm dò, chậm nhất

tối mai sẽ đưa người về Hàn phủ, Hàn phu nhân không cần lo lắng.”

Vị Thiếu Quân đùa cợt cười cười: “Đúng

là chuyện tốt a…” Nói xong hắn đi đến trước mặt Bạch Ấu Huyên, dùng tay

ôm lấy nàng, hôn chụt một cái thật phô trương: “Tiểu Huyên Huyên, sợ

hãi gì chứ? Chờ về phòng nhị thiếu ta chậm rãi vuốt ve vết thương cho

nàng….”

Hách Liên Dung lúc này đối với Vị Thiếu

Quân đã chán ghét lên tới cực điểm, nghe thấy lời nói này của hắn, ngón

tay không tự giác nắm chặt lại, tưởng tượng chính mình dóc xương lột da

hắn. Hồ thị ngừng nức nở, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “Con về sau chính là con gái do ta sinh ra, thằng mất dạy này coi như ta không sinh ra

nó.”

Vị Thiếu Quân lại nhếch cao khóe miệng,

ôm cả người Bạch Ấu Huyên lên lầu. Bạch Ấu Huyên cả người bị ôm chặt,

quay đầu lại liếc nhìn Hồ thị và Hách Liên Dung một cái, mắt mang theo ý cầu xin nói nhỏ: “Nhị thiếu…”

Vị Thiếu Quân đẩy nàng ra, mặt bỗng

nghiêm lại, liếc nhìn nàng ta một cái,“Phịch, phịch” đi lên trên lầu

hai, không hề quay đầu nhìn lại lấy một cái.

Trên đường về nhà, Hồ thị không nói được

lời nào, ánh mắt nhìn chăm chú vào một điểm, không biết đang suy nghĩ

cái gì. Bên trong xe ngựa lâm vào một trận xấu hổ không lớn cũng không

nhỏ. Vị Thiếu Dương ho nhẹ một tiếng: “Nhị tẩu, nhị ca vốn tính tình như vậy, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng hắn biết Hàn phu nhân sẽ không dám

làm thế với tẩu đâu.”

Hách Liên Dung trong lòng lại bùng lên

ngọn lửa, nhưng ngại có Hồ thị, lửa nóng của nàng không thể phát tác,

nhìn chằm chằm Vị Thiếu Dương. Nhìn hắn cùng Vị Thiếu Quân từ mặt mày

đến mũi miệng đều giống nhau như đúc. Nghĩ đến dáng vẻ khốn nạn của Vị Thiếu Quân, nàng không khỏi mím chặt môi, tay nắm thành quyền.

Vị Thiếu Dương ngạc nhiên nhìn Hách Liên

Dung đánh giá, chàng nghĩ không biết mình có nên đi ra ngoài ngồi cùng

xa phu hay không.

Thế nhưng, cuối cùng Hách Liên Dung cũng

thả lỏng nắm tay, chậm rãi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, làm thế

vài lần mới hướng Vị Thiếu Dương nói: “Ta thật sự, thật sự muốn đánh

người.”

Vị Thiếu Dương cười cười: “Nếu đánh ta mà có thể giúp nhị tẩu thấy thoải mái trong lòng thì cũng không phải chuyện xấu gì.”

Hách Liên Dung giật giật khóe môi, tiếp

tục hít sâu thả lỏng để nguôi ngoai lửa giận trong lòng. Không bao lâu,

xe ngựa dừng lại. Vị Thiếu Dương để hai nàng xuống xe rồi lại rời đi,

chàng còn muốn đi tìm vị Hàn thiếu gia kia rồi đem hắn đuổi về Hàn phủ.

Hách Liên Dung đỡ Hồ thị xuống xe, nhìn

cửa lớn Vị phủ sơn son khí phái, nàng không khỏi nghĩ đến lúc mình bị

Tiền Kim Bảo bắt trói, bao nhiêu người chỉ đứng im, thờ ơ, lạnh nhạt,

trong lòng lại nổi lên chán ghét.

Con người là như thế, nếu ngươi cảm thấy

một thứ đồ vật có thể nhận được thì dù cho nó không được tốt

lắm,ngươi cũng sẽ thuyết phục chính mình tiếp nhận. Nhưng nếu đối với

thứ mà mình không thể nhận thì dù nó có xinh đẹp cỡ nào,ngươi nhìn nó sẽ thấy vô cùng chán ghét. Hiện tại trong lòng Hách Liên Dung đã xảy ra chuyển biến như vậy với Vị gia.

Hồ thị nhận thấy cả người Hách Liên Dung cứng ngắc, nắm chặt tay nàng: “Không sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.”

Nhìn gương mặt gầy yếu, trắng bệch của Hồ thị, nếp nhăn trên khóe mắt, khuôn mặt như sâu hơn, trong mắt tuy có

khổ sở nhưng lại hiện rõ sự kiên định, mạnh mẽ. Nàng kéo tay Hách

Liên Dung vào cửa Vị gia.

Giống như lúc trước, phía sau cửa lớn Vị

phủ tụ tập rất nhiều hạ nhân, thấy bọn họ trở về lại nhanh như chớp tản

đi. Đại sảnh của Vị phủ sáng đèn, Hồ thị nhéo nhéo tay Hách Liên Dung:

“Con đừng làm gì cả, đi về ngủ trước đi.”

Hách Liên Dung cũng lười để ý đến đám

người nhà Vị gia kia, liền gật gật đầu. Có điều để về được hậu viện phải đi qua trước cửa đại sảnh. Hồ thị cùng Hách Liên Dung tiếp tục đi tới,

chính mình bước vào đại sảnh. Hách Liên Dung liếc mắt một cái vào đại

sảnh, lão phu nhân, đại phu nhân, Ngô thị ngồi chính giữa, ngoài ra còn

có tam phu nhân Dương thị, tam tiểu thư Vị Thu Cúc cùng tứ tiểu thư Vị

Đông Tuyết.

Ánh mắt Ngô thị nhìn chằm chằm vào cửa, nhìn Hách Liên Dung không tiến vào sảnh lớn đã đi thẳng thì nhướng mày.

Tam tiểu thư mồm miệng độc địa nhanh nhẩu thay Ngô thị nói về phía Hồ thị: “Nhị nương, nàng ta có ý gì vậy?

Nửa đêm để người ta bắt đi, trở về cũng không buồn nói một tiếng.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 14
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...