Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 97

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hách Liên Dung cuối cùng vẫn không đáp

ứng lời thỉnh cầu của Bạch Ấu Huyên, ít nhất nàng cảm thấy Bạch Ấu Huyên sẽ không thật sự không muốn Vị Thiếu Quân

biết việc này. Nói không chừng nàng chính là đang khách khí mà thôi, cho Vị phu nhân của hắn một chút mặt mũi, chính mình lại quá thực tế ngược

lại sẽ khiến cho người ta xấu hổ. Thứ hai sao, Hách Liên Dung cũng không dám cam đoan bản thân sẽ không cùng Vị Thiếu Quân nói tới chuyện này.

Nếu lúc nào đó vô tình nhắc tới chẳng phải nàng đã không tuân thủ lời

hứa?

Mà Bạch Ấu Huyên biết được mấy người

Hách Liên Dung ngày mai sẽ xuống núi, cũng không còn tâm tư tới phòng

bếp hỗ trợ, bụng đầy tâm sự cùng Hách Liên Dung nói lời từ biệt. Trước

khi nàng đi còn có vòng vo mãi, cũng không thấy Hách Liên Dung có ý mở

miệng, lúc này mới có chút thất vọng mà rời đi hẳn.

Tiết mục lùi một bước để tiến hai bước

cũng rất đơn giản, như vậy không cần phải mọi người cùng diễn, mỗi người đều có thể tự diễn, giống như Hách Liên Dungư kiểu, nàng tự nhận năng

lực không tốt, không nghĩ nhận lời làm diễn viên tạm thời khiến Bạch Ấu

Huyên từ vai phụ trở thành vai chính.

Nói đến cùng tâm lý Hách Liên Dung vẫn

có chút không bình thường, nếu không nàng sao lại có thể có lòng tốt

“khuyên” Bạch Ấu Huyên tới gặp Vị Thiếu Quân, tình chàng ý thiếp chẳng

phải sẽ tốt đẹp sao? Vị Thiếu Quân chắc hẳn sẽ cảm ơn nàng đi?

Nghĩ như vậy, Hách Liên Dung chán muốn

chết trở về phòng, ngoài ý muốn phát hiện Vị Thiếu Quân thế những đã sớm trở lại, sắc mặt tái nhợt tựa vào cạnh bàn trà, thấy hai tay nàng trống không, mở miệng hỏi: “Sủi cảo đâu?”

“Ta thấy ngươi có vẻ không thích, nên

đã đưa cho Phổ Thế đại sư ở phòng bếp rồi.” Hách Liên Dung cũng không

thèm nhìn hắn, tự ý đi đến bên cái bàn dài cạnh cửa sổ thu thập hành lý.

Vị Thiếu Quân há miệng thật to, sau một lúc lâu sau mới không tự nhiên nói: “Làm sao lại đưa cho hắn? Ta vừa

rồi chính là bụng có chút khó chịu mà thôi.”

Đối với đáp án hắn đưa ra, Hách Liên

Dung khó tránh khỏi có chút mất mác, hít sâu một hơi, “Thì ra là thế,

hiện tại đã tốt hơn chưa?”

Vị Thiếu Quân cũng cảm thấy thái độ của Hách Liên Dung không đúng, ngượng ngùng gật đầu, “Nàng làm sao vậy?”

Làm sao vậy? Đại khái ngay cả bản thân

Hách Liên Dung cũng không hiểu rõ, dù sao cũng là một loại mạc danh kỳ

diệu *, cảm giác nghĩ muốn tăng tăng nhưng không được, nghĩ muốn hạ hạ

xuống lại không xong, có một loại cảm giác “A! Quả nhiên”; có một loại

cảm giác nghĩ thật may mắn rồi lại ẩn ẩn một chút tiếc nuối.

“Thu dọn đồ vật linh tinh đi, đừng mơ

ta giúp ngươi thu dọn.” Hách Liên Dung còn cho Vị Thiếu Quân thêm một

gánh nặng, “Thu dọn xong xuôi cùng ta tới chỗ Sắc Mê nói lời tạm biệt.”

Vị Thiếu Quân cảm thấy có chút không

đúng, lại không không được không đúng chỗ nào. Nghe lời thu dọn mấy đồ

linh tinh, sau đó cùng nàng tới chỗ Sắc Mê nói lời tạm biệt, nghe Hách

Liên Dung nói với Sắc Mê về khái niệm diêm an toàn, lúc này mới ẩn ẩn

hiểu được. Chờ tới khi hai người từ Đông viện đi ra, Vị Thiếu Quân lơ

đãng nói: “Ta sẽ tiếp tục làm việc.”

“Ôi chao?” Hách Liên Dung sửng sốt một chút.

Vị Thiếu Quân khó có lúc đứng đắn.

“Nàng đang lo lắng sau khi trở về ta lại chứng nào tật nấy đi? Yên tâm.

Ta đáp ứng nàng sẽ cố gắng làm việc.” Hắn nói xong lại thấy Hách Liên

Dung vẫn còn thất thần, không được tự nhiên cắn cắn môi, sau một lúc lâu sau mới mơ hồ nói: “Chuyện đáp ứng với nàng ta đều đã làm được.”

Hách Liên Dung có chút không rõ tình

huống hiện tại, gật gật đầu. “Ngươi muốn làm gì ta đều sẽ giúp ngươi.”

Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu. “Bất luận chuyện gì…. Ngươi đều có thể

thương lượng với ta. Ta cho dù không giúp được gì, cũng sẽ cố gắng không trở thành trở ngại của ngươi.”

“Ân.” Vị Thiếu Quân không có nghe ra ý

tứ ý tại ngôn ngoại của Hách Liên Dung, lại trở nên vui vẻ, ngữ khí nén

giận nói: “Nghĩ muốn làm gì thì nói a, vừa rồi làm ta sợ muốn chết. Thật tốt vì ta thông minh, biết nàng đang nghĩ cái gì.”

“….” Hách Liên Dung nhìn hắn. “Nga.”

“Về sau thành thực một chút, nhất là đối với ta.” Vị Thiếu Quân không quá thả lỏng mà dặn.

“Ân….. Đã biết.”

Hách Liên Dung nghe lời khiến cho Vị

Thiếu Quân cảm thấy rất thành công, đi đường cũng rất cao ngạo, làm đầu

tàu gương mẫu đi ở phía trước, đem Hách Liên Dung gần như trở thành

người hầu.

Sáng sớm hôm sau, đám người Hách Liên

Dung cùng lão phu nhân cùng nhau rời khỏi Tuyên Pháp tự, đầu tiên đi tới Trung Thủy trấn ở lại một đêm. Buổi chiều ngày thứ ba mới khởi hành về

Vân Trữ thành.

Rời khỏi nơi hoang dã non xanh nước

biếc, mới tiến vào Vân Trữ thành, xung quanh lập tức trở nên ồn ào náo

nhiệt. Hách Liên Dung từ cửa xe nhìn những người đi đường bên ngoài, cảm giác này giống như từ trong tiên cảnh trở về trần gian, mặt trời có vẻ

như lại lớn thêm một chút, ánh nắng chói chang khiến cho người ta thêm

mệt mỏi.

Vị Thiếu Quân ở trong xe, nhìn động tác khẽ le lưỡi của Hách Liên Dung thì bật cười, “Còn chưa tới Hạ Chí, nàng như thế nào đã nóng tới mức le lưỡi vậy?” (Hạ Chí: là thời điểm nóng

nhất trong năm theo lich Trung Quốc cổ)

Kỳ thật kia chỉ là một động tác phản xạ tự nhiên của Hách Liên Dung. Nàng nhìn thấy một biểu ngữ trên đường,

nội dung cực kỳ thú vị, “Thời tiết Hạ Chí, trăm hoa đua nở”, tiêu đề

phía dưới đều là tên các thanh lâu, Đoàn Tụ các rất rõ ràng góp mặt, ở

phía dưới Đoàn Tụ các còn có hai cái tên, cái tên đầu tiên có thể xem

nhẹ mà bỏ qua, nhưng cái tên thứ hai lại là Bạch-Ấu-Huyên.

Hách Liên Dung đại khái đã hiểu được tú bà của Đoàn Tụ các vất vả gọi Bạch Ấu Huyên trở về như vậy để làm gì.

Là trở về để “trăm hoa đua nở”.

Hách Liên Dung lắc lắc thân mình để Vị

Thiếu Quân cũng có thể nhìn thấy bức biểu ngữ hoặc là chữ viết kia, Vị

Thiếu Quân tiến gần đến bên người Hách Liên Dung, mày hơi nâng cao, ngồi trở lại chỗ cũ cân nhắc một chút rồi nói vọng ra bên ngoài, “Dừng xe.”

Vị Thiếu Quân xuống xe, Hách Liên dung

cũng không hỏi gì, xe ngựa đang định tiến tới phía trước, Hách Liên Dung chợt nghe thấy bên sườn xe có người gõ nhẹ. Từ cửa sổ nhìn ra bên

ngoài, Vị Thiếu Quân đang đứng bên ngoài, “Ta lát nữ sẽ trở về nhà, buổi tối chờ ta ăn cơm.”

Hách Liên Dung gật gật đầu, Vị Thiếu

Quân lúc này mới nhanh chóng rời đi. Hách Liên Dung lúc lâu sau mới cảm

thấy không quá hợp lí.

Hắn thế nhưng lại nói về nhà ăn cơm? Từ trước kia tới nay đều là kẻ bất định, đừng nói ăn cơm, Hách Liên Dung

vào Vị gia lâu như vậy, số lần hắn ở lại trong nhà cũng chẳng đếm hết

một bàn tay.

Này chắc hẳn là thay đổi? Hách Liên

Dung khẽ nhếch khóe môi, tuy rằng nàng vẫn nói không thích lãng tử hồi

đầu, nhưng cảm thấy nhìn một cô hồn thay đổi cũng không tệ chút nào.

Xe ngựa đi được không lâu lại dừng lại, Hách Liên Dung vén cửa xe nhìn thấy tấm biển Vị phủ treo ở nơi cao cao

kia, có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy kiếp người. Các nàng đi Tuyên Pháp tự cũng chỉ mới hơn nửa tháng, tranh đấu trong nhà triền

miên không ngớt không biết đã tiến tới giai đoạn nào, đại phu nhân, Ngô

thị, nhị tiểu thư, cô cô…. Nhớ đến những người này, trong lòng Hách Liên Dung như thể bị một hòn đá lớn đè nặng, mãi cũng không thể thoải mái

được. Lão phu nhân cùng Hồ thị xuống xe, từ cửa sổ nhìn thấy bộ dáng của Hách Liên Dung, lão phu nhân hắng giọng nói: “Ngày ta sinh ra luôn là

ngày vui nhất, những ngày có hy vọng là những ngày ta còn sống, chuẩn bị thật tốt mà đối mặt mới có thể từ trong u tối tìm thấy ánh sáng hy

vọng.”

Đây là từ trong đau khổ tìm kiếm niềm

vui sao? Hách Liên Dung cười cười, xuống xe đỡ lão phu nhân bước lên

thềm đá, một lần nữa bước vào sau cánh cửa từng khiến nàng chịu mọi tra

tấn cùng khổ sở.

Bởi vì trước đó lão phu nhân vẫn chưa

phái người thông báo trước, cho nên mọi người trong Vị phủ vẫn chưa thể

xuất hiện ở cửa nghênh đón, chuyện này chắc cũng là do lão phu nhân cố

ý, vào cửa lớn liền phái người tìm Vị quản gia, phân phó: “Không cần

kinh động người khác, gọi Tú Vân tới Thể Thuận trai.”

Trên mặt Vị Quảng lộ ra vẻ khó xử, “Lão phu nhân, Đại phu nhân bị bệnh, mọi chuyện trong nhà tạm thời giao cho

nhị tiểu thư quản lí, hay là gọi nhị tiểu thư tới đây?”

“Bị bệnh?” Lão phu nhân nhíu mày, còn

chưa nói gì đã thấy tam tiểu thư Vị Thu Cúc mang theo một thủ vệ trẻ

tuổi vội vã tiến vào, từ xa thấy lão phu nhân thì che mặt khóc, “Bà nội, cháu không muốn sống nữa!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 97
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...