Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 145

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Thiếu Quân, chàng đã ngủ chưa?” Hách Liên Dung nỗ lực vài lần mới bước đến cửa phòng Vị Thiếu Quân, lần này tự mình chủ động nên cảm thấy có chút khó khăn.

“Liên Dung, ta mệt quá, nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Không khí ngày hôm nay liệu có thích hợp hay không? Tâm tình hắn như thế nào? Mình cũng còn chưa tắm đây! Đúng là đã sai lại càng thêm sai! Hay

là về tắm táp thoải mái đã rồi lại gõ cửa sau…hả? Hắn nói cái gì? Bàn

tay gõ cửa của Hách Liên Dung dừng giữa không trung, đến một hồi lâu sau vẫn chưa thu lại, cuối cùng cũng chỉ vò đầu bứt tai một lúc rồi lại u u mê mê trở về phòng mình.

Như thế này có tính là nàng bị cự tuyệt hay không?

Có lẽ là vậy đó.

Cả ngay hôm sau Hách Liên Dung không có chút tinh thần nào hết, cứ nghĩ

mãi về chuyện tối qua. Có phải do nàng trì hoãn quá nhiều lần khiến

trong lòng Vị Thiếu Quân sinh ra bóng ma trở ngại tâm lý? Tuyệt đối là

có khả năng này.

Cần khắc phục! Khắc phục ngay a!

“Đệ muội? Muội không nghe ta nói hay sao?” Vị Thủy Liên liếc nhìn Hách

Liên Dung đang thất thần mà co chút bất mãn: “Bảo muội nói với Thiếu

Quân đuổi tên Vệ Vô Hạ kia đi, muội đã nói chưa? Mới sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng Phiêu Phiêu đâu, đối với một cô nương đài các như

muội ấy, danh dự là quan trọng nhất.”

“Nếu cô ta biết coi trọng danh dự của mình thì đã không cả ngày lăn lộn

khắp nơi bên ngoài thực hiện giấc mơ đại hiệp của mình.” Hách Liên Dung

bực dọc tự mình lẩm bẩm một câu, trước khi Vị Thủy Liên định lên tiếng

lần nữa liền giành lấy nói trước: “Muội chỉ nhớ mỗi chuyện nhị tỷ nói

tuần phủ phu nhân sắp đến, mải lo an bài chu đáo, mấy việc khác đều quên sạch luôn.”

Nhắc đến việc này là Vị Thủy Liên càng thêm lo lắng: “Sáng nay tuần phủ

phu nhân chuyển lời đến nói hai ngày tới sẽ đến, muội phải mau mau chuẩn bị chu đáo, cai này không chỉ vì tương lai của anh rể muội, nếu Thiếu

Quân tiến bộ nhất định sẽ để nó gia nhập quan trường, không phải tốt hơn rất nhiều so với việc kinh thương* hay sao?” (*kinh thương: buôn bán,

kinh doanh)

Chị ta nói vậy thì Hách Liên Dung cũng chỉ biết nghe vậy, tuyệt nhiên

không buồn để tâm đến, nàng cũng thừa biết Vị Thủy Liên chỉ thuận mồm

nói vậy nên cũng chỉ đáp lấy lệ, đi theo Vị Thủy Liên chuẩn bị mọi thứ

tiếp đón tuần phủ phu nhân, nghe chị ta chỉ đạo mọi thứ, chỗ nào cần đổi lại, chỗ nào cần sửa sang gì đó đều để Vị quản gia ghi lại hết.

Lão phu nhân đối với việc khua chiêng gõ chống như vậy hiển nhiên không

hài lòng cho lắm, lén cho gọi Hách Liên Dung đến nói vài câu. Hách Liên

Dung cũng chỉ ậm ừ vâng lời, dù sao đến cuối cùng làm cái gì không làm

cái gì cũng đều do nàng định đoạt, cứ cho trùng tu lại vài chỗ quan

trọng là xong. Vị Xuân Bình mấy hôm nay cũng bám dính lấy nàng, tỏ ý

muốn giúp đỡ một tay, nói thì nhiều mà làm thì chẳng ra đâu vào đâu. Vậy nhưng đến bữa cơm tối chị ta vẫn hớn hở khoe công trạng của mình với

lão phu nhân, thể hiện mình đảm đang, tháo vát cỡ nào, đồng thời không

quên bóng gió phê bình những chỗ thiếu sót của một số người. Ví dụ như

ai đó rõ ràng đã gả đi rồi còn suốt ngày mặt dày mày dạn về tham gia

chuyện nhà mẹ đẻ, chồng thì hú hí với nha hoàn vậy nhưng vẫn ngày ngày

tự cao tự đại khoe mặt trước đám đông.

Theo như những gì Hách Liên Dung được biết thì cái người gia cảnh khó

khăn lại cẩu thả, kém cỏi là Vị Thu Cúc cũng đã phải quay lại nhà chồng, còn cái người gia đình cũng khó khăn nhưng lại đảm đang, tháo vát là Vị Xuân Bình đây thì khỏi cần nói. Lão phu nhân cũng không đáp lại câu

nào, có lẽ bà cảm thấy cái nhà này cũng đủ loạn rồi, chẳng có lý do gì

để lũ cháu gái đã gả đi hết này cứ lần lượt về đây tiếm quyền cả. Vị Thu Cúc thì đã ở đủ rồi, nếu không vì nể mặt đại phu nhân thì đã sớm gửi

trả lại nhà chồng từ lâu.

Nói tóm lại đương gia khó làm, thân thích nhiều chưa chắc đã tốt. Nhất

là mấy cái kiểu thân thích nhưng chẳng có chút máu mủ ruột thịt nào như

Mộ Dung Phiêu Phiêu. Nàng tự nghỉ ngơi hai ngày nay cũng quên béng mất

bản yêu sách chi chít chữ của cô ta.

Hách Liên Dung làm bộ trước mặt mọi người làm rơi ra tờ yêu sách đó, thế là từ lão phu nhân đến Dương thị lần lượt truyền tay nhau xem. Sau đó

nàng cũng giả bộ nói đôi lời khách khí kiểu như “ đang tìm cách giải

quyết a”, “thật ngại quá, cô chịu khó chút nha”, “tất cả những đồ đó sẽ

nhanh chóng được chuyển đến a”…Dương thị cũng nhanh nhảu phối hợp, cầm

tờ giấy trên tay bĩu môi: “Lão gia lúc còn sống yêu cầu về đồ đạc cũng

chẳng đến mức soi mói bắt bẻ thế này!”

Kết quả…tan rã trong không vui.

Có lẽ do tan rã trong không vui nên người khác thì không sao chứ ánh mắt Mộ Dung Phiêu Phiêu nhìn nàng càng thêm vài phần chán ghét lẫn xem

thường.

“Bớt giở mấy cái trò mèo này ra trước mắt ta đi, tự cho là mình thông minh, thực chất càng khiến người ta căm ghét!”

“Mộ Dung cô nương!” Dừng lại trên con đường nhỏ trong hoa viên, nhìn bốn phía xung quanh không thấy bóng ai, Hách Liên Dung đột nhiên trở nên

kích động, quay ngoắt người lườm Mộ Dung Phiêu Phiêu: “Cô không tự cảm

thấy mình đang sống trong thế giới của riêng mình hay sao? Cô nói ta giả tạo, nói ta độc ác, đáng ghét, cô dám nói rõ ràng tất cả những việc ta

đã làm trước mặt mọi người hay không? Để mọi người phán xét xem ta xử

phạt nha hoàn đó như vậy là đúng hay sai?”

“Thôi đi! Có làm như vậy thì cô cũng dùng nhưng lời lẽ giả dối, xảo trá

khiến mọi người tin cô thôi, còn ta vẫn tin lẽ phải ở lòng người, cô để

Bình tẩu kia làm giám sát thì cũng coi như cho qua đi, nhưng lại vì chút cơm thừa canh cặn mà trừ tiền lương những tận mười ngày của Nhị Tâm, cô có biết mẹ và em trai muội ấy chỉ dựa vào chút tiền ít ỏi đó sống qua

ngày hay không? Cố rốt cuộc có chút lương tâm nào không hả?”

Hách Liên Dung cười khẩy đáp: “Tôi đương nhiên không có lương tâm như cô rồi, còn hao tổn tâm trí điều cho bằng được Nhị Tâm đến Lâm Hạ các chỗ

mình ở làm nha hoàn nhị đẳng, tiền tiêu hàng tháng đương nhiên cũng

nhiều hơn một chút.”

Mộ Dung Phiêu Phiêu liền vênh mặt lên, vô cùng dương dương tự đắc, Hách

Liên Dung gật gật đầu, sau đó lên tiếng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Mộ Dung Phiêu Phiêu lườm nàng, ra vẻ không thèm nói, Hách Liên Dung bật

cười đáp tiếp: “Không phải chứ? Điều người ta đến Lâm Hạ các làm nha

hoàn nhị đẳng xong liền không quan tâm nữa ư? Ta cá mấy ngày nay cô cũng chưa gặp lại cô bé đó đúng không? Nếu không chắc cô sẽ biết được cô bé

ấy bị đại nha hoàn tâm phúc của cô cắt xén một tháng tiền lương để làm

lễ ra mắt, ngay cả chút tiền còn lại của hai mươi ngày trong tháng cũng

không có. Còn nữa, Lâm Hạ các sau khi chị dâu cô xuất giá thì để không,

chỉ khi có khách đến mới dùng để tiếp đón, mấy lão bà phục dịch ở đó vốn lười biếng, hách dịch, cho dù là nha hoàn nhị đẳng cũng chẳng ai muốn

đến đó làm những công việc lao dịch khổ sai, trước đó không có ai sai

bảo đương nhiên phải tự mình làm, giờ đột nhiên được đấng tối cao ban

cho một nha hoàn nhỏ tuổi… rồi sao nữa? Căn phòng kia đã dọn dẹp sạch sẽ chưa? Quần áo đã phơi giặt, gấp gọn tử tế chưa? Đáng thương nhất vẫn là Nhị Tâm, trước đây còn có thời gian về nhà thăm mẹ thăm em, nhờ phúc

của cô, Nhị Tâm ban đêm có được ngủ yên giấc hay không cũng khó nói!”

“Cô…Ai thèm nghe cô nói linh tinh!” Mặc dù giọng nói của Mộ Dung Phiêu

Phiêu không nhỏ nhưng đã lộ rõ sự căng thẳng, bối rối: “Bích Hương là

người hiểu đạo lý, đối với Nhị Tâm không hề tỏ ra cao ngạo, hách dịch

chút nào, còn đồng ý với ta sẽ chăm sóc cho muội ấy, ta không cho phép

cô nói xấu cô ấy!”

Hách Liên Dung hơi nhíu mày, dùng giọng nói không thể tin nổi đáp lại:

“Cô…ta vốn cho rằng đầu cô bị chính nghĩa lấp đầy, không ngờ cô lại ngây thơ đến như vậy! Cô lúc nào cũng nói ta bên trong một đằng, bên ngoài

một nẻo, vậy cô có hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ đó không? Haiz, hóa ra

nhận thức của cô với mọi thứ lại giới hạn kiểu bề ngoài người ta đối tốt với cô thì chính là người tốt? Ta…” Hách Liên Dung cười nhạo vài tiếng, cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục đối đáp với cô ta thì cũng bị lây bệnh

hâm mất: “Nói thế đủ rồi, chỗ này của cô có vấn đề.” Vừa nói vừa dùng

ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình: “Về sau cô muốn gây khó dễ cho ta cũng

được, muốn bôi nhọ, nói xấu ta cũng chẳng sao, tùy cô thôi, ta cũng

chẳng thèm tính toán so đo với cô làm gì, ta đảm bảo đó!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 145
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...