Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 186

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hách Liên Dung thoát

khỏi sự khống chế của Vệ Vô Hạ, hắn vẫn không đuổi theo, nhưng vẫn luôn

đứng ở sau nàng, khiến cho cuộc sống của ngày không yên ổn.

Hách

Liên Dung vẫn dọn khỏi Thể Thuận trai, nàng không muốn để lão phu nhân

thấy điều gì bất thường… thường xuyên đặt hoa tươi đầy viện, mấy chú cún con vừa sinh không lâu, hưng trí bừng bừng kéo nàng đi thả diều, còn có một vài động tác thân thiết không để người ta từ chối… hắn đều cho

nàng, ngoại trừ tự do.

Phạm vi hoạt động của nàng đều bị giới hạn trong Vị phủ, xuất nhập đều có hai nha hoàn đi theo, không cho phép ra

khỏi phủ, không cho phép bắt chuyện cùng hạ nhân, nàng bị giam lỏng, xem ra chắc là như vậy đi.

Hách Liên Dung thường nghĩ, Vệ Vô Hạ rốt

cuộc vì sao lại làm như vậy? Bởi vì mình mất đi đứa nhỏ nên áy náy? Áy

náy đến mức muốn cho một nữ nhân đã có chồng như nàng tái giá cho hắn?

Này bất luận như thế nào cũng không phải là ý tưởng của một người bình

thường.

Có thể Vệ Vô Hạ căn bản không phải là một người bình thường.

“Nói với Vệ Vô Hạ, bà nội mỗi đầu tháng đều phải đến miếu Quan Âm, chúng ta phải ra ngoài.”

Hách Liên Dung thật vất vả chờ đến ngày này, có thể lấy cớ ra khỏi phủ.

Nàng lo sợ chờ đợi câu trả lời của Vệ Vô Hạ, trong lòng tràn đầy bất an, cho đến khi nghe được hai chữ “đồng ý”, thiếu chút nữa reo gò thành tiếng.

Cõ lẽ nàng hơn nửa tháng nay đều có lệ dịu ngoan khiến Vệ Vô Hạ buông lỏng cảnh giác, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội khó có được này, có thể

mang theo lão phu nhân chạy trốn là tốt nhất, nếu không cũng phải nghĩ

biện pháp báo cho Vị Thiếu Quân tới cứu mình, trước tiên rời đi thành

Vân Trữ. Cái gì Vị Tất Tri, để nó sụp đổ đi! Cái gì tâm huyết tổ tiên,

cũng không thể quan trọng bằng chuyện tương lai được!

Hách Liên

Dung thật cẩn thận viết hơn mười tờ giấy nhỏ, đó là thư cầu cứu của nàng với Vị Thiếu Quân, chỉ cần có cơ hội gửi chúng đi hoặc ra bên ngoài,

người nhặt được chúng nó tự nhiên sẽ từ những gì viết trong giấy biết

được nơi mà chúng nên đến.

Đem giấu giấy trong tay áo, gài bên

hông, tất cả những nơi có thể nhét đều nhét, Hách Liên Dung đối với lần

hành động động tự cứu này càng thêm tin tưởng, liền tới Thể Thuận trai,

đón lão phu nhân đi.

Nhưng, có lẽ nàng quá khờ dại.

Vệ Vô

Hạ có thể cho các nàng ra phủ, sao có thể không gia tăng phòng bị? Từ

lúc xuống xe ngựa, phía trước hai người mở đường, trái phải hai người,

phía sau hai người. Nàng cùng lão phu nhân tựa như tử tù đang bị áp giải đến pháp trường, đi một bước vê phía trước, rất có vẻ hiên ngang lẫm

liệt.

Dưới tình huống như vậy, Hách Liên Dung ngay cả mép giấy

cũng không dám sờ vào, mắt thấy sắp tới miếu Quân Âm, hai người đi vào

trước thanh tràng (một cuộc dọn dẹp sạch sẽ, ở đây ý nói là đuổi hết

người ra để hai bà cháu tỷ ấy vào), Hách Liên Dung cùng lão phu nhân

cùng sáu người khác đứng chờ ở cách đó không xa. Đột nhiên, mắt Hách

Liên dung sáng rực lên, chạy đến chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới, có

hai người vội vàng đuổi kịp nàng, “Phu nhân…”

Hách Liên Dung chỉ chỉ xe ngựa cách đó không xa. “Là nhị tỷ ta, qua đó chào đón.”

Ngồi trên xe ngựa quả thật là Vị Thủy Liên, vén màn bước ra, Hách Liên Dung

lại thấy được một nam nhân, mày ngang mắt xếch, không chút câu nẹ, hai

người đang nói chuyện, tư thế vô cùng thân thiết.

Hắn là Mộ Dung

nhị tỷ phu chưa từng gặp mặt đi? Hắn còn ở đây, chứng tỏ hắn đối với bảo bối Vị gia vẫn nhớ mãi không quên. Hách Liên Dung cũng thực tò mò, kia

rốt cuộc là vật gì, nàng từng hỏi Vị Thiếu Quân nhưng không có kết quả,

nhưng hiển nhiên Vị Thủy Liên biết rõ, nếu không sao lại vì một món đồ

không hề biết rõ hao phí công sức như vậy.

“Phu nhân chờ, tiểu nhân sẽ mời nàng đến.”

Hách Liên Dung nghe lời này, vụng trộm nhét một tờ giấy nắm chặt trong tay,

ngay khi Vị Thủy Liên vươn đầu ra không biết đang nhìn gì, Hách Liên

Dung vội đưa tay vẫy vẫy, hy vọng nàng kêu xe ngựa dừng lại, chờ mình

một chút.

Vị Thủy Liên quả thực đã thấy Hách Liên Dung, điểm này

Hách Liên Dung có thể khẳng định, bởi vì ánh mắt các nàng chạm nhau một

chút, nhưng giây tiếp theo, Vị Thủy Liên lùi đầu về sau bức màn, sau đó

xe ngựa lập tức gia tăng tốc độ, chạy như bay đi xa.

Tay Hách Liên Dung cứng lại giữa không trung thật lâu, buông tay, trong lòng mắng Vị Thủy Liên đến cẩu huyết lâm đầu.

“Cẩn tiểu nhân đuổi theo không ạ?”

Hách Liên Dung đưa mắt liếc nhìn gia đinh đang nói chuyện, lời nói mang theo sự châm chọc rất rõ, thất bại lắc đầu, thờ ơ quay qua một bên.

Lại qua một lúc lâu, việc thanh tràng trong miếu Quan Âm kết thúc, khi Hách Liên Dung đi vào trong miếu, bốn phía trỗng rỗng, ngay cả người coi

miếu cũng bị đuổi đi.

Tâm tình hứng phấn buổi sáng rốt cuộc từ từ lắng xuống, lơ đãng chạm vào tờ giấy bản thân mang theo, thật sự nghĩ

thế nào cũng thấy thật quá ngốc.

Xem nhiều phim quá đi? Thật đúng là nghĩ rằng mọi người đều thấy chuyện thì hăng hái giúp đỡ? Không gặp

thì ngay cả Bồ Tát cũng không giúp được sao? Vẫn là trở về ngả bài với

Vệ Vô Hạ vậy.

Nói cho hắn rằng bản thân không có khả năng nhận

“hảo ý” của hắn; nói cho hắn nếu còn giam nàng, nàng liền vùng lên! Nàng sẽ thắt cổ! Nàng sẽ cắn lưỡi tự sát! Đừng có nói với nàng sợ cái gì mà

lão phu nhân có thể chịu tra tấn, nàng bất cứ giá nào, lão phu nhân,

ngài cũng chuẩn bị hy sinh đi!

Được! Cứ quyết định như vậy!

Tuy nhiên… lời nói hay vậy đó, khi Hách Liên Dung dập đầu trước Bồ Tát vẫn

đưa ra tờ giấy nhỏ thứ nhất của mình, cẩn thận tránh khỏi ánh mắt của hạ nhân nhét xuống bên dưới bồ đoàn, lại dập đầu thêm hai cái trước mặt Bồ Tát, hy vọng không ai có thể phát hiện ra nơi bí mật này. (Bồ-đoàn: là

một danh từ kép được phối hợp bởi hai thành tố: Bồ là cỏ bồ, đoàn là

tròn. Người xưa dùng cỏ bện lại thành nệm có hình dáng tròn để ngồi

thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh. Bồ đoàn có thể là biến hình của tọa cụ, vì trong Luật hệ Pali hoặc Sanskrit, quý Thầy không thấy từ gốc của nó. Luật Tạng quy định một số vật dụng nhu yếu cho một vị Tỳ-kheo, cũng không thấy bồ đoàn, mà chỉ có tọa cụ thôi.)

Vì an ủi chính minh, Hách Liên Dung còn thỉnh cầu riêng, nàng hy vọng Bồ Tát nói với nàng,

được rồi, con cứ đi đi, việc này giao cho ta.

Chính là bình

thường nàng với Bồ Tát cũng không có giao tình gì, sao có thể cầu xin

người giúp đỡ a? Vì thế Hách Liên Dung tất nhiên lấy phải quẻ hạ hạ ký,

khiến nàng suy sụp nửa ngày.

Vẫn là trở về một khóc hai nháo ba thắt cổ đi!

Hạ quyết tâm, Hách Liên Dung liền mất hứng thú với chuyện bái phật, trong

đầu tràn ngập những màn mở đầu ra sao để ra oai phủ đầu, vừa nghĩ vừa đi về phía trước, đi đến trước xe ngựa, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt vẫn

luôn dừng trên người nàng.

Phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn,

Hách Liên Dung kinh hỉ phát hiện Nghiêm Yên đứng trong tiệm bán hương

cách đó không xa, dường như muốn đi dâng hương, lúc này nhìn nàng, mi

nhỏ khẽ nhíu.

Lão phu nhân lúc này đã lên xe ngựa, gia đinh lại

đang thúc giục Hách Liên Dung, Hách Liên Dung đối diện với Nghiêm Yên,

buông tha cho ý tưởng muốn nói chuyện, hướng nàng khoát tay coi như cáo

từ, lại ngay khi bước lên xe ngựa bước hụt chân, ngồi chồm hổm bên cạnh

xe ngựa.

Lập tức có nha hoàn tiến tới nâng Hách Liên Dung dậy,

nàng chậm rãi đứng dậy, không nhịn được xoa xoa đầu gối, khi ngẩng đầu

lên lần nữa, Nghiêm Yên đã biến mất, chẳng rõ đi đâu.

Nàng xem hiểu được ám chỉ của mình sao? Dọc đường quay trở lại, Hách Liên Dung vẫn luôn luôn bất an cân nhắc.

Như vậy hành động quyết tuyệt vẫn nên tiến hành muộn một chút đi, để tránh

Nghiêm Yên lấy được giấy rồi, mình lại đả thảo kinh xà. Đến lúc đó, Vệ

Vô Hạ không thả nàng thì thôi đi, còn đưa nàng chuyển đến nơi khác, lại

bắt tay đối phó Vị thiếu, đã có thể làm hỏng hết mọi chuyện.

“Hôm nay đi dâng hương thế nào?” Vào lúc cơm chiều, Vệ Vô Hạ hỏi.

“Còn có thể thế nào? Ngươi phái người dính chặt như vậy, ngay cả thấy nhị tỷ cùng Nghiêm Yên biểu muội cũng chẳng thể qua nói chuyện.” Hách Liên

Dung cố ý oán giận một câu, cố gắng để hành vi của mình hợp với tâm tình hiện tại, dấu diếm sơ hở.

“Bây giờ còn chưa thể để nàng quá tự

do.” Vệ Vô Hạ vẫn nhiệt tình như trước, “Chờ chúng ta tương lai trở lại

kinh thành, nàng chân chính trở thành chủ tử của bọn họ, ai cũng không

dám vô lễ với nàng.”

Động tác của Hách Liên Dung cương cứng một chút, “Kinh thành?”

“Ta phát hiện ở nơi này… nàng sẽ bị rất nhiều sự việc con người làm phân

tâm.” Vệ Vô Hạ nâng ly rượu đặt trước mặt Hách Liên Dung, lại tự rót cho mình một ly, “Ta biết trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi với ta, ta vẫn

không chính thức giải thích với nàng, đã cho rằng những việc ta làm nàng sớm muộn gì cũng sẽ cảm giác được, thậm chí từng nghĩ nàng đã cảm nhận

được, nhưng đáng tiếc…” Hắn vươn tay, từ bên hông rút ra một cuộn chỉ

cuốn nho nhỏ, “Ta có chút thất vọng rồi.”

Nhìn cuộn chỉ kia, sắc

mặt Hách Liên Dung bỗng nhiên trở nên tái nhợt, nàng thậm chí không cần

mở ra xem, cũng biết đó chính là tờ giấy cầu cứu nàng nhét dưới bồ đoàn

kia.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 186
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...