Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 148

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thiếu Dương khẽ cười, trên mặt hiện qua chút thất vọng, nhẹ nhàng an ủi

nàng: “Nhị ca bận bịu nhiều việc tại Vị Tất Tri, có lẽ cũng quên mất

việc này.”

Hách Liên Dung thở dài, có chút buồn bực, không tặng nàng cái gì cũng

coi như cho qua, nay đến đồ của nàng cũng quên không đưa. Có điều buồn

bực thì cũng vẫn phải nén vào trong lòng, không dám phẫn nộ phát tác

trước mặt Vị Thiếu Dương, cũng chỉ hỏi thăm sơ qua tình hình của Vị

Thiếu Quân tại Vị Tất Tri. Nhắc đến chuyện này, Vị Thiếu Dương vô cùng

tán thưởng, làm đồ cổ cũng cần đến thiên phú, Vị Thiếu Quân không nghi

ngờ gì chính là có thiên phú bẩm sinh, tuy rằng đã gần mười năm không

động chạm gì đến nhưng những chỗ nào không hiểu chỉ cần mất công tìm tòi một chút hắn liền nhanh chóng học một biết mười, chỉ trong vài ngày đã

khiến tất cả mọi người trong cửa hàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Nghe đến đây trong Hách Liên Dung cũng thấy mát lòng mát dạ, lại mơ hồ

có chút tự hào kiêu ngạo, đây mới chỉ là bắt đầu, tài năng của Vị Thiếu

Quân vẫn còn chưa đến lúc lộ ra hết đâu.

Vị Thiếu Dương đột nhiên thở dài một tiếng, tiếc nuối nói: “Nếu như nhị

ca sớm tiếp quản Vị Tất Tri thì cửa hàng còn phát triển lớn mạnh hơn bây giờ rất nhiều.”

Hách Liên Dung cười cười: “Đệ đâu có kém gì, hiện giờ chàng ấy về Vị Tất Tri hai người cùng nỗ lực, tương lai của Vị Tất Tri chính là “ai cũng

biết”, chẳng biết sẽ còn lớn mạnh đến mức nào nữa.”

Vị Thiếu Dương bị câu nói đùa khoa trương của Hách Liên Dung khiến cho

bật cười, gật gù đáp: “Đúng vậy, nhị ca có tài năng trời phú nhưng lại

thiếu đi kinh nghiệm, chỉ cần huuynh ấy chịu cố gắng thì nhất định trong giới đồ cổ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”

Cũng nhờ vậy mà Hách Liên Dung chịu tha thứ ít nhiều cho Vị Thiếu Quân, tâm trạng liền trở nên vui vẻ hơn trước.

Hôm nay tuần phủ phu nhân đặc biệt kéo dài lịch trình, dùng bữa tối xong mới cáo biệt, lúc ra về còn hẹn Hách Liên Dung lúc nào rảnh đến phủ bà

ta chơi.

Còn thái độ của Vị Thủy Liên lại có vẻ cao ngạo hơn lúc trước, đối với

tuần phủ phu nhân rất đúng mực, vừa phải, ngay cả nụ cười cũng tự nhiên

hơn rất nhiều, không thấy vẻ nịnh nọt, xun xoe như trước.

Tiễn tuần phủ phu nhân đi rồi, Hách Liên Dung cũng không muốn nói nhiều

cùng Vị Thủy Liên bèn tìm cớ thoái thác trở về Thính Vũ Hiên. Đến lúc

cách sân viện nhà mình không xa liền nhìn thấy có bóng người đứng trước

cổng, nhờ vào ánh đèn lồng treo trước cửa mới loáng thoáng nhận thấy

hình như là Mộ Dung Phiêu Phiêu, Hách Liên Dung nhíu chặt mày, sợ là cô

ta lại tìm đến gây sự, hôm nay bận rộn suốt một ngày, giờ chẳng còn hơi

sức đâu mà đối đáp.

Mộ Dung Phiêu Phiêu cũng nhìn thấy Hách Liên Dung, nàng ta cũng không đi lại chỉ đứng chờ trước cổng, đợi Hách Liên Dung đến gần mới xụ mặt

phụng phịu đưa ra một cái túi nho nhỏ: “Đồ của Vị đại ca. Trả lại cho

huynh ấy.”

Hách Liên Dung ra hiệu cho Bích Liễu, Bich Liễu liền tiến đến nhận lấy

vật đó cũng không mở ra xem là gì, lại lui về phía sau Hách Liên Dung.

Mộ Dung Phiêu Phiêu vốn cho rằng Hách Liên Dung sẽ chất vấn gì đó ai ngờ chờ đến nửa ngày cũng chỉ thấy cô ta đứng nhìn mình, cuối cùng mới mở

mồm lãnh đạm hỏi một câu: “Còn chuyện gì nữa không?”

Kiểu thái độ coi thường này khiến đầu Mộ Dung Phiêu Phiêu muốn bốc hỏa,

đang định phát tác ầm ĩ không hiểu sao lại nghẹn họng không nói nên lời, hít thở vài cái, Mộ Dung Phiêu Phiêu mới cứng giọng hỏi: “Chuyện của

Nhị Tâm là ta nghĩ không chu toàn, có điều cô rõ ràng biết Nhị Tâm bị

bắt nạt thê thảm như vậy vẫn mắt nhắm mắt mở làm như không thấy, tội

càng thêm lớn.”

“Còn chuyện gì khác nữa không?” Hách Liên Dung cũng không phản bác lại

lời cô ta, không cần biết nguyên nhân từ đâu nhưng kết quả cũng đã rồi,

đến giờ còn đứng đây thảo luận đúng sai, chẳng còn ý nghĩa gì hết.

Mộ Dung Phiêu Phiêu mím chặt môi, một lát sau mới bình ổn được hơi thở

nhưng thái độ vẫn thể hiện rõ sự bất mãn: “Vị đại ca là ngươi rất rất

tốt. Cô, cô nhất định phải đối xử với huynh ấy thật tốt! Nếu không…nếu

không…”

“Nếu không thì sao?’ Sắc mặt Hách Liên Dung tối sầm lại, giọng nói cũng

tỏ rõ không còn kiên nhẫn được nữa. Thật buồn cười! Nam nhân của nàng

chẳng lẽ nàng còn không biết phải đối xử như thế nào hay sao? Còn phải

phiền đến một nha đầu mắc bệnh ảo tưởng chính nghĩa đến cảnh cáo mình!

“Nếu không…” Mộ Dung Phiêu Phiêu lúng túng ngắc ngứ nửa ngày mới thốt

ra: “Ta cũng không biết sẽ thế nào nữa, nói chung cô phải đối xử tốt với huynh ấy, thủ đoạn đối phó với những người khác không cho phép được

dùng với huynh ấy, nếu không cô nhất định phải hối hận.”

“Ta nhất định phải hối hận?” Từ lúc Mộ Dung Phiêu Phiêu xuất hiện, tâm

tình vui vẻ của Hách Liên Dung đã tụt đi một nửa, giờ lại nghe những lời “tận tình giáo dục ” của cô ta, càng cảm thấy mình đang phải nói chuyện với một người có vấn đề về thần kinh, tất cả sự kiên nhẫn đã không còn

chút nào, cũng quên bẵng mất lời mình đảm bảo sẽ không thèm tính toán so đo với cô ta lần trước.

Cười lạnh một tiếng, Hách Liên Dung tiến vài bước đến áp sát Mộ Dung

Phiêu Phiêu: “Mộ Dung cô nương, cô là một khuê nữ danh môn chưa xuất

giá, nhưng lại quan tâm thái quá đến tướng công của người khác như vậy

liệu có thỏa đáng hay không?”

“Ta là bạn bè của Vị đại ca…”

“Thật buồn cười!” Hách Liên Dung lạnh lùng quát lên một câu ngắt lời cô

ta: “Có loại nữ nhân nào cả ngày rong chơi khắp nơi kết bạn với nam nhân không? Ai mà muốn kết bạn với cô? Sự thái quá của cô đến bao giờ mới

chịu kết thúc đây? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc Thiếu Quân không còn nể mặt nhị tỷ mà nói thẳng ra hai chữ phiền phức cô mới chịu hiểu rõ hay sao?”

“Cô…sao cô lại nói ta như vậy…”

“Thay vì hỏi ta không bằng cô tự vắt tay lên trán hỏi chính mình xem, vì sao lại để người ta đánh giá như vậy về mình!”

“Không phải người khác, chỉ có cô thôi!”

“Thật không? Vậy còn những người phải chịu đựng cái cô tự cho là ân huệ

ban phát cho họ thì sao, khổ sở cũng không dám nói ra, chính là như Nhị

Tâm đó, mệt cô vẫn còn dương dương tự đắc như vậy! Con người ta sống

trên đời, tự trọng là thứ quan trọng nhất, một người không biết tự trọng đáng ghét biết chừng nào, phiền phức biết bao nhiêu, đạo lý này cha mẹ

cô không dạy cô ư? Anh trai cô cũng không dạy cô hay sao?

Hách Liên Dung cứ thế nói hết những bức xúc bấy lâu trong lòng, đang

định thừa thắng xông lên lại không ngờ Mộ Dung Phiêu Phiêu từ lúc nào

hai mắt ửng đỏ, thấy cô ta quay mặt đi, cắn chặt hai môi lùi ra phía sau một bước, dường như có vài giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má, đôi vai nhỏ gầy khẽ run rẩy, lúc sau Mộ Dung Phiêu Phiêu mới nghẹn ngào lên tiếng: “Đúng, cô nói đúng, không ai dạy tôi. Mẹ tôi sớm đã mất rồi, cha tôi lấy nhị nương, tam nương, không ai quan tâm đến tôi, đại ca bận đến mức cũng chẳng có thời gian nhìn thấy mặt tôi, mấy đạo lý đó lấy ai ra

để mà dạy tôi? Dạy tôi như thế nào đây?”

Dường như rất khiến người khác phải mủi lòng, thương cảm!

Hách Liên Dung không nói gì, nàng không phải nhân sĩ thừa hơi ban phát

lòng thương cảm khắp thiên hạ, nhưng cũng không phải là người cay

nghiệt, hà khắc đến triệt để, nếu Mộ Dung Phiêu Phiêu tiếp tục dùng thái độ kiêu ngạo, tự tung tự tác mấy ngày nay để đối phó với nàng thì trận

cãi nhau này sẽ còn tiếp tục kéo dài, nhưng hiện tại…có lẽ phải kết thúc trước thời gian dự kiến thôi!

Ai cũng có điểm yếu, cha mẹ có lẽ là nỗi đau giấu kín trong lòng của Mộ

Dung Phiêu Phiêu. Những trường hợp thiếu tình thương như Mộ Dung Phiêu

Phiêu, Hách Liên Dung đã xem không biết bao nhiêu lần trên ti vi, không

ngỗ ngược, cục cằn thì cũng sinh sự, quậy phá khắp nơi, nhưng Mộ Dung

Phiêu Phiêu thì ngược lại, lúc nào cũng nhiệt huyết rạng rỡ, nhưng rốt

cuộc cũng đều giống nhau ở điểm là luôn muốn tìm kiếm thứ gì đó bổ

khuyết cho tâm hồn thiếu thốn tình cảm của mình.

“Cố làm ra vẻ đau thương cũng không làm cho cô đặc biệt hơn đâu.” Hách

Liên Dung nói một câu coi như kết thúc, sau đó xoay người đi vào Thính

Vũ hiên.

Mộ Dung Phiêu Phiêu lau lau nước mắt, phẫn nộ nói: “Ta không cố làm ra

vẻ đau thương, ta thật sự thương tâm, đau lòng, lẽ nào ta đau lòng cũng

không được hay sao?”

Hách Liên Dung dừng bước chân, quay lại nhìn thấy đôi mắt vẫn còn long

lanh đẫm lệ của cô ta, lắc lắc đầu: “Cô đau lòng hay là hi vọng người

khác thấy cô đau lòng mà thương xót cho cô, chú ý đến cô? Cha cô, anh

trai cô ít nhất vẫn còn sống bên cạnh cô, có một số người rõ ràng vẫn

biết người thân của mình vẫn còn sống nhưng suốt phần đời còn lại của họ lại không được gặp mặt đến một lần, trải qua loại cảm giác này chẳng

khác gì như nằm mơ, không biết đâu là mơ đâu là thực, cũng không dám dễ

dàng thử lại một lần nữa, không dám để lộ rõ chân tình của mình, cho dù

đối diện với chân tình cũng không dám hồi đáp tin tưởng, sợ đến cuối

cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi. Loại tư vị này, cô có hiểu được

hay không?” Chậm rãi hít sâu một hơi, Hách Liên Dung quay người đi: “Nếu thực sự đau lòng…cô sẽ không hi vọng bất kì ai đến chia xẻ nó cùng mình đâu.”

Cuối cùng cũng không ai lên tiếng, cho đến khi Hách Liên Dung bước vào

đến cửa nhà chính mới nghe thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu từ ngoài cửa viện

nói vọng vào: “Ngày mai ta sẽ đi, không cần biết cô nói ta như thế nào,

ta cũng chẳng hiểu cô nói cái gì, nhưng ta biết Vị đại ca không vui vẻ

chút nào hết. Cho dù cô nói ta thế nào cũng được, huynh ấy vẫn là không

vui vẻ, hạnh phúc, người…người tốt như huynh ấy nhất định phải được sống hạnh phúc!”

Hách Liên Dung sửng sốt hồi lâu, không biết là do Mộ Dung Phiêu Phiêu

nói rời đi hay do cô ta nói Vị Thiếu Quân không vui vẻ, hạnh phúc. Quay

đầu nhìn ra cửa việc đã không còn thấy bóng dáng của Mộ Dung Phiêu Phiêu nữa. Bích Liễu đưa cái túi nhỏ lúc nãy ra cho Hách Liên Dung, thở phào

sung sướng: “Thiếu phu nhân, nói hay lắm!”

Hách Liên Dung ngay cả cười khổ cũng không cười nổi, câu nói cuối cùng

kia, rốt cuộc là nàng nói cho ai nghe đây? Đâu là thực, đâu là mơ? Nàng

dường như đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tương lai của mình, nhưng

liệu có thể…một ngày nào đó khi đột nhiên mở mắt ra, nàng lại nhìn thấy

cảnh vật hoàn toàn khác như bây giờ hay không?

Hóa ra tận sâu trong tim nàng vẫn vô cùng sợ hãi, lo âu.

Nàng mở cái túi nhỏ ra, cầm đồ vật trong túi trên tay, cảm thấy ánh sáng tím êm dịu đang lấp lánh, rực rỡ dưới ngọn đèn có chút gì đó ấm áp, nhẹ nhàng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 148
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...