Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 50

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bích Liễu không trả lời được vấn đề

này, Hách Liên Dung mang máng cảm thấy quen tai, lại không nhớ ra là ai, ngơ ngác cùng Bích Liễu xem xét nửa ngày, Bố Pit. Đi bộ hai vòng trong

sân, không kiên nhẫn chạy ra khỏi viện, đảo mắt đã không thấy đâu.

Thật sự là…Không biết nói gì. Có điều

xáo trộn một chút khiến đầu óc nàng tỉnh táo một chút, lại nhớ tới

chuyện Từ đường, cân nhắc một lúc, quyết định đi tìm Hồ thị hỏi một

chút.

Hôm nay chỉ sợ Ngô thị nói đúng một

câu : trong cái nhà này, nếu cảm thấy không để ý tới là cách tốt nhất,

có thể là một ý tưởng sai lầm.

Tựa như trơ mắt, không để ý tới cái Từ

đường kia, không tham gia chuyện này cũng không thể kháng cự bị kéo vào

bên trong tranh đấu. Nếu không thể tránh né, vậy phải biết rõ nguyên

nhân để tránh đến cuối cùng mơ hồ thành người chết thay cho kẻ khác.

Tới chỗ Hồ thị, Dương thị lại ở trong

phòng bà, bởi vì chưa thông báo, Hách Liên Dung vào nhà liền thấy Dương

thị cất vào trong người cái gì, thấy nàng tiến vào dường như luống cuống một chút. Hồ thị vội vàng chào đón Hách Liên Dung : « Sao lại đột nhiên đến đây ? »

Hách Liên Dung nhìn Dương thị, Hồ thị hiểu ý liền chuyển đề tài : « Thiếu Trinh, muội về trước đi. »

Dương thị lúc này mới như trút được

gánh nặng, nhanh chóng cáo từ đi về. Hách Liên Dung lôi kéo Hồ thị ngồi

xuống : « Tam nương tới làm gì ? »

Hồ thị hơi cười cười : « Không có gì, nói chuyện phiếm về gia đình thôi. »

Hồ thị trời sinh không phải là một diễn viên giỏi, ánh mắt mơ hồ cùng vẻ giấu giếm cái hòm tiền đã làm cho Hách Liên Dung đoán ra vài phần : « Đến vay tiền ? »

« Ai… » Hồ thị xấu hổ cười, cất mấy

thỏi bạc vụn vào hộp tiền xong xuôi, cất vào tủ, mới quay đầu lại nói :

« Đệ đệ của Thiếu Trinh năm trước mượn phủ hai trăm lượng bạc làm buôn

bán, không ngờ làm ăn thua lỗ, nhất thời không thu lại được vốn, vừa vặn mấy hôm trước Thiếu Trinh xảy ra chuyện, đại thiếu phu nhân mấy hôm nay cứ theo sát Thiếu Trinh điều tra, nếu không nàng đã đi… » Nói đến đây

nàng dừng lại : « Ai, việc này nương hứa với Thiếu Trinh không nói ra. »

« Một khi đã như vậy thì nương đừng nói nữa. » Hách Liên Dung cười cười, kì thật mới hỏi một chút, Hồ thị đã

nói ra tám phần. Có điều, trong lòng nàng lại vô cùng áy náy, cảm thấy

mình như bán đứng ai.

Hồ thị nhẹ nhàng thở ra : « Vội vã như vậy là có chuyện gì đi ? »

Hách Liên Dung cũng không quanh co : « Con lần này tới là muốn hỏi nương một việc có liên quan tới Từ đường. »

Lông mày Hồ thị dựng ngược lên, đi đến

đóng cửa lại cẩn thận mới ngồi lại bên cạnh Hách Liên Dung : « Nương

biết con sẽ tìm đến nương. Con nhất định thấy kì quái vì cái gì nhiều

người tranh nhau làm việc tu sửa Từ đường đi ? »

Hách Liên Dung gật gật đầu nói : « Vừa

mới nãy bà nội, đại nương và đại tẩu theo thứ tự đều tìm con. Ý tứ như

thế nào…đều không khách nhau lắm. »

Hồ thị cũng không hỏi bọn họ nói cái gì, nhẹ nhàng vuốt cằm : « Đó là bởi vì Vị gia chúng ta có một bảo bối. »

Lúc Hồ thị nói câu này dường như cũng không dám chắc lắm, Hách Liên Dung ngạc nhiên hỏi : « Bảo bối gì ? Là đồ cổ ? »

Vị gia kinh doanh đồ cổ, trong nhà có

đồ quý báu cũng không có gì kì quái, quái chính là Hồ thị nhưng lại lắc

lắc đầu : « Đến cuối cùng là cái gì nương cũng không biết. »

Hách Liên Dung há hốc mồm, Hồ thị tiếp

tục nói : « Không chỉ có nương không biết, đại tỷ và Thục Cần hẳn cũng

không biết, chỉ biết là có đồ vật này nọ do ông nội con để lại. Về phần

là cái gì, đại khái chỉ có bà nội con mới biết được. »

Hách Liên Dung sắp xếp lại tin tức một

chút : « Nói vậy là, Vị gia có một bảo bối giấu ở Từ đường, chỉ có bà

nội biết nó là cái gì, người khác tin là vậy ? » Dứt lời nàng lại lắc

đầu : « Nếu trong Từ đường có vật đó, chỉ sợ đã bị đại tẩu lấy đi, còn

cần gì bây giờ mới đến tranh. »

« Nói đến Từ đường. » Hồ thị cười thản

nhiên. « Năm đó trước khi lão gia qua đời từng nói qua có một bảo bối bị ông hủy diệt rồi, không để lại cho con cháu, có lẽ là ông nội con để

lại. Sau lại cũng không biết từ đâu truyền ra nói đồ vật đó căn bản

không bị lão gia hủy mà giấu ở trong phòng thờ cúng tổ tiên. » Hồ thị

hít một hơi : « Nương khi đó mới biết được, hóa ra tất cả mọi người đều

tin đồ vật kia vẫn còn, đến ngay cả bà nội con, đều mượn cớ quay về tổ

ốc một vài ngày, thế nhưng không thu hoạch được gì. »

Hách Liên Dung lúc này mới hiểu được

đại khái. Hóa ra trong lòng mọi người đã sớm biết rõ mọi chuyện, lại còn tìm cớ cố tình bí ẩn, nguyên nhân ư, đơn giản chỉ có hai chữ ‘dục vọng’ mà thôi.

« Nương, người tin tưởng đồ vật đó vẫn còn không ? »

Hồ thị lắc đầu cười : « Con người công

công của con, cả đời không nói dối. Ông ấy nói bị hủy chính là đã hủy

rồi. Nếu không, là đồ ông nội con lưu lại, đương nhiên vô cùng quý giá,

ông ấy vì lí do gì không muốn truyền lại, ngược lại còn nói dối ? » Hồ

thị thở dài : « Thật ra có đồ vật đó hay không có gì quan trọng ? Cần gì làm quá lên như bây giờ. »

Nếu người nhà Vị gia đều có tâm tính

giống Hồ thị, các nàng nhất định sẽ sống thoải mái vô cùng. Có điều nói

vật đó bị hủy, Hách Liên Dung cũng không hoàn toàn tin tưởng. Dù sao

trong đó có giá trị hay kỉ niệm quan trọng gì đó, lại nói với những

người không hiểu rõ tình huống một câu miêu tả sơ sài, nhẹ nhàng bâng

quơ – ‘bị hủy’. Đại khái vẫn có chút đáng ngờ.

Hách Liên Dung cân nhắc lời nói của Hồ

thị, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, có thể hay không…Vị lão gia bên

ngoài có huyết mạch, mới lừa người trong nhà, đem đồ vật đó truyền ra

ngoài ? Hách Liên Dung ngắm Hồ thị, lại cẩn thận ngẫm lại, phủ định suy

đoán của mình. Ngay cả Vị Đông Tuyết cũng được Vị lão gia đón về nhà,

chứng minh ông là người rất nặng tình nặng nghĩa, tuyết đối không để

phát sinh chuyện con mình không thể vào Vị phủ bái nhận tổ tông.

Thế nhưng chuyện Từ đường phải làm sao

bây giờ ? Hách Liên Dung vì ứng phó cho qua cửa mà đều đáp ứng hàm hồ ba phía. Một khi khởi công, lập trường ba bên lập tức rõ ràng, chỉ sợ mỗi

bên đều bức nàng lựa chọn. Thế này lại phải chống lại hai bên kia, một

thêm một lớn hơn hai, đây là đạo lý Hách Liên Dung mới thông suốt.

Từ biệt Hồ thị với cõi lòng đầy tâm sự, Hách Liên Dung lại không khỏi suy nghĩ chuyện này Vị Thiếu Quân có biết không ? Hắn nếu biết thì vì sao còn từ chối chuyện Từ đường ? Mỗi người đều nghĩ đến gì đó chẳng lẽ hắn lại không vậy ? Vốn bảo vật tổ truyền

nên vào tay đương gia lại tồn tại một cách thần bí như vậy, hắn lại

không đi tìm ? Không muốn tìm ? Đi tìm không có kết quả ? Hay là hắn

giống Hồ thị, vốn tin rằng bảo vật đó đã sớm bị Vị lão gia phá hủy, bây

giờ mọi người tranh giành, chẳng qua chỉ là ảo giác tốt đẹp mà thôi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 50
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...