Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 108

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vệ Vô Hạ khẽ cười: “Chuyện phong hoa đương nhiên bà chị không biết, tại hạ đột nhiên nhắc tới thật đã quá đường đột rồi!”

Hách Liên

Dung cười nói: “Khó có người nào dám nói thẳng thắn như vậy, dám nói

nghe danh mà đến, còn hơn hẳn mấy lời ngoài miệng thì thanh cao của ngụy quân tử.”

Vị Thiếu Quân không che giấu mà trắng trợn liếc mắt một cái, sao hả? Thẳng thắn thừa nhận đến thanh lấu mới là ưu điểm hả?

Lão phu nhân lúc này mới hỏi: “Sức khỏe bà nội cháu thế nào rồi?”

Vệ Vô Hạ

quay lại hơi cúi người với lão phu nhân: “Làm phiền lão phu nhân quan

tâm, bà nội cháu vẫn khỏe mạnh, dùng thuốc của Trí Năng đại sư nay chân

đỡ hơn rất nhiều rồi.”

Lão phu

nhân gật đầu rồi lại dặn dò Vệ Vô Hạ nhanh chóng đưa bà nội hắn đến núi

để được Trí Năng đại sư châm cứu đồng thời nghe đại sư giảng giải những

lời thuyết pháp cao minh, Vệ Vô Hạ đều nhất nhất vâng lời, lão phu nhân

lúc này mới hỏi: “Cháu hiện tại đang ở chỗ nào?”

“”Vô Hạ ở trọ một khách sạn khá chu đáo trên đường lớn Tử Ngọ.”

Lão phu

nhân ngẫm nghĩ một chút: “Xem ra cháu còn ở đây một thời gian dài, một

mình ở ngoài cũng nhiều cái bất tiện, không bằng đến đây ở đi.”

“Cái gì?”

Vị Thiếu Quân vẫn thất thần bỗng hét lên một tiếng quái dị, ngay lập tức chuẩn bị phản đối. Hách Liên Dung cũng thấy quá đột ngột, cứ cho là Vệ

Vô Hạ khách khi lễ độ nhưng dù sao hắn vẫn là một người bằng hữu không

rõ tường tận gốc gác.

Có điều

chưa đợi Vị Thiếu Quân phản đối ra miệng, Vệ Vô Hạ đã nói: “Đa tạ ý tốt

của lão phu nhân, thế nhưng Vô Hạ thích tản bộ đi dạo khắp nơi e rằng sẽ quấy rầy mọi người.”

Lão phu nhân cũng không cưỡng cầu: “Ta cũng không khách khí nhiều với cháu, cháu đã nói vậy thì cứ theo ý cháu đi.”

Vệ Vô Hạ cười cười ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy cáo từ.

Sau khi Vệ

Vô Hạ đi rồi, Vị Thiếu Quân mới không an lòng nói với lão phu nhân: “Bà

nội, mấy lời khách khí cũng phải chọn người mà nói, vừa nãy người nói

vậy nếu tên tiểu tử không biết xấu hổ kia đồng ý, bà nói phải làm sao

đây?”

“Ai bảo ta

khách khí?” Lão phu nhân đứng lên: “Ta là thật tâm muốn giữ hắn ở lại,

hắn cũng không phải hạng người nghi thức xã giao giả tạo, thế nhưng đã

vậy bà cũng không miễn cưỡng.”

Hách Liên Dung cuối cùng cũng không nhịn được: “Bà nội, cháu thấy bà có ấn tượng rất tốt với Vệ Vô Hạ?”

Vị Thiếu

Quân hừ một tiếng: “Nữ nhân đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong, một ngày

nào đó sẽ bị ăn quả lừa lớn! Lẽ nào trên trán kẻ xấu có chữ xấu sao?”

Lão phu

nhân nhăn mặt: “Ta có cái nhìn thiện cảm với hắn vì hắn có lòng kính

lão. Mấy ngày ta đi nghe Trí Năng đại sư giảng kinh, hắn một mực ở trong thiền phòng của đại sư nghiên cứu phương pháp châm cứu, nhất là không

ngừng khổ luyện châm pháp giảm đau. Các cháu không thể hiểu rõ nỗi thống khổ của người bị phong thấp, tình cảm của nó với bà nội thật khiến ta

cảm động, người như vậy sao có thể là kẻ xấu?”

Lão phu

nhân vừa nói xong thì Vị Thiếu Quân cũng chợt nhớ lại, lúc đầu hắn cũng

nói muốn đi học châm pháp sau đó vì mải mê với chuyện diêm sinh nên hoàn toàn quên mất, có đúng là quá bất hiếu không?

Chờ Vị

Thiếu Quân hoàn tỉnh lại lão phu nhân đã sớm đi mất, Hách Liên Dung liếc nhìn Vị Thiếu Quân: “Ngươi không vội trở về nữa à?”

“Trở về…”

Thấy Vị

Thiếu Quân đang thất thần cùng Hách Liên Dung ra khỏi đại sảnh, Vị Thiếu Dương quyết tâm buông nỗi trăn trở trong lòng đứng dậy gọi Hách Liên

Dung: “Nhị tẩu.”

Đã đến lúc

trả lại đôi khuyên tai cho nàng, nhất là lúc sáng nay gặp mặt, sự ăn ý

giữa hai người họ khiến hắn đố kỵ, thế nên hắn phải trả lại vật không

thuộc về mình, thuận tiện vứt bỏ một mảnh tình cảm không nên có của

mình.

Hách Liên Dung quay đầu lại cười: “Có việc gì vậy?”

Vị THiếu

Dương tiến lên hai bước đang muốn lấy ra cái túi nhở luôn đeo bên người

thì Vị Thiếu Quân đúng lúc này lên tiếng: “Liên Dung, ta…đi ra ngoài một chút.”

Hách Liên Dung sửng sốt: “Sắp đến giờ cơm tối rồi huynh đi đâu?”

Vị Thiếu Quân mím môi do dự nói: “Đến Đoàn Tụ các”

Khóe mắt

Hách Liên Dung nhất thời giật một cái, đây được gọi là thẳng thắn đúng

không? Hay là hắn học tập Vệ Vô Hạ dũng cảm thừa nhận suy nghĩ trong

lòng mình?

Vị Thiếu

Quân không giải thích nhiều đã vội vàng đi xa, Hách Liên Dung đứng ở cửa phòng khách trầm ngâm không nói gì, nghĩ đến còn phải đối mặt với Vị

Thiếu Dương không tránh khỏi vô cùng sượng sùng —dù thế nào trượng phu

của mình ngông nghênh tuyên bố mình muốn đến thanh lâu thật làm nàng quá mất mặt mũi.

Hách Liên Dung ngượng ngùng cười cười để xua đi sự xấu hổ trong lúc đó với Vị Thiếu Dương: “Đệ gọi ta có việc gì?”

Vị Thiếu

Dương đã ngừng động tác trong tay từ lâu, nhìn theo hướng đi của Vị

Thiếu Quân mà lông mày nhíu chặt, đối mặt với Hách Liên Dung đến nửa

ngày mới nói: “Không có gì…Trên đầu tẩu bị dính chút bẩn này.”

Vị Thiếu

Dương chỉ lên tóc Hách Liên Dung, thừa lúc này không chú tâm liền bước

nhanh ra khỏi phòng khách, trấn tĩnh lại rồi nhanh chóng rời đi không

một lời.

Hắn muốn

đuổi theo Vị Thiếu Quân hỏi hắn vì sao không biết quý trọng như vậy, lúc hắn cho rằng mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp, lúc hắn định hoàn toàn

buông tay…

Lại nói

Hách Liên Dung mò mẫm nửa ngày trên đầu mới dừng lại đến lúc đó trong

đại sảnh đã không một bóng người, nàng đi về phía Thính Vũ Hiên mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến chỗ Vị Thiếu Quân đi đến không khỏi

có ý nghĩ đen tối có phải hắn không nhịn được hay không? Đến nước lạnh

cũng không làm nguội được? Hứ! Đúng là một tên sắc ma mà!

Thế

nhưng…dù Hách Liên Dung cố cười đùa như nào cũng không thể xua đi nỗi

phiền muộn trong lòng, ngẫm nghĩ một chút, lại còn ngay trước mặt Vị

Thiếu Dương nói muốn đi Đoàn Tụ các, thực quá thể.

Bởi chuyện

này mà tâm trạng vui vẻ lúc trước của Hách Liên Dung bị quét sạch, ngay

đến tình cảnh thất thố của hắn cũng làm nàng không vui nổi, chạm rãi

quay trở lại Thính Vũ Hiên đã thấy Vị Đông Tuyết chờ ở đó không khỏi có

chút kỳ quái: “Muội về sớm vậy?”

Vị Đông

Tuyết thấy nàng trở lại thì đỏ mặt lại có hơi căng thẳng: “Nhị tẩu với

nhị ca có phải đi gặp Trần công tử rồi đúng không? Mẹ muội nói Nhị nương hỏi bà địa chỉ của Trần công tử?”

Sự chật vật của Vị Đông Tuyết khiến Hách Liên Dung thoải mái đôi chút, nàng bật

cười hỏi: “Muội là mong chúng ta đi hay là không đi?”

“Nhi tẩu!” Vị Đông Tuyết ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy…hai người có gặp được hắn không?”

Hách Liên

Dung hít một hơi khiến Vị Đông Tuyết không khỏi cảm thấy hoang mang:

“Thế nào? Hắn không tốt ư?” Thấy nàng thật sự nóng vội, Hách Liên Dung

mới buông tha cho nàng: “Không có, đúng lúc đấy chúng ta có việc nên

chưa đến đó.”

Vị Đông

Tuyết nghe xong ngược lại có chút thất vọng, lo sợ bất an nói: “Nhị tẩu, nếu như…nếu như hai người thấy Trần công tử không tốt nhất định phải

nói với muội, thà rằng biết sớm còn hơn hối không kịp.”

Nghe nàng

nói vậy Hách Liên Dung cũng bị cảm động theo: “Đúng vậy.” Cảm thán một

câu liền cười cười với Vị Đông Tuyết: “Yên tâm đi, nhị ca rất thương

muội sẽ không để muội phải chịu ấm ức đâu.”

Nói đến việc này Vị Đông Tuyết gật đầu tán thành: “Nhị ca đúng là rất thương muội, đúng rồi…nhị ca đâu?”

“Hắn…có chút việc…”

Hách Liên

Dung bất giác che giấu một chút không muốn phá đi hình tượng của hắn

trong lòng Đông Tuyết, ngoài dự liệu nàng ấy lại nhíu mày: “Nhị ca thì

có chuyện gì? Lẽ nào lại đi chung chạ rồi?”

“Hơ…” Hách Liên Dung thầm nghĩ chuyện này không thể trách ta, căn bản là do ấn tượng quá sâu rồi.

Vị Đông Tuyết vặn vẹo tay cũng không quay đầu liền đi ra ngoài: “Nhị tẩu, tẩu yên tâm đi…”

Đến cùng là yên tâm cái gì? Hách Liên Dung không nghe được đến đoạn cuối.

Thẳng đến lúc Vị Thiếu Quân trở về mới vỡ lẽ ra cái đoạn cuối cùng kia.

Vị Đông

Tuyết sau khi dời Thính Vũ Hiên thì cứ đứng đợi ở đại môn để chờ Vị

THiếu Quân trở về khuyên hắn đừng…lăng nhăng, đối xử với lão bà tốt hơn. Thật khiến người khác xúc động

Vị Thiếu

Quân vô cùng buồn bực bởi chuyện xấu hổ ngày hôm nay, vì chuyện Thiếu

Dương nói với hắn, lại còn vì mới vừa bước vào cửa nhà lại bị Đông Tuyết giữ lại tiến hành giáo dục.

Hách Liên Dung, Hách Liên Dung, Hách Liên Dung. Ba chuyện đều bởi vì nàng, nhất là Vị Thiếu Dương,…không ngờ…

“Lại ngây

ra cái gì vậy?” Hách Liên Dung xua xua tay trước mặt hắn: “Giải quyết

xong chuyện rồi hả? Đi gặp Bạch cô nương phải không? Nàng thế nào?”

Hách Liên

Dung hỏi xong liền hối hận, đây là cái đề tài gì vậy? Cái gì gọi là

“Giải quyết xong chuyện” rồi, đa nghĩa quá! Hơn nữa hắn đi đâu thì liên

quan gì đến mình! Người ta như thế nào thì cũng liên quan gì đến ngươi

chứ! Điển hình của việc nói ra những lời không nên nói! Đáng chết!

Ngay tại

lúc Hách Liên Dung đang than phiền trong lòng vì lỡ mồm, Vị Thiếu Quân

vẫn chưa tỉnh hồn trở lại, một nén hương, hai nén hương…đúng là gặp quỷ, lẽ nào Đoàn Tụ các vẫn chưa giải quyết được nhu cầu của hắn? Vì sao hắn vẫn giữ cái bộ dạng vừa mất mát không được như ý vừa thất vọng thế kia? Hách Liên Dung lại xua xua tay trước mặt hắn: “Huynh không sao chứ?”

“Ta…” Vị

Thiếu Quân hít vào một tiếng, dựa vào góc bàn với vẻ phiền não vô cùng:

“Ấu huyên tham gia cuộc thi hoa khôi mà lại không thương lượng với ta.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 108
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...