Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 132

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vị Thiếu Quân ngược lại không hề để ý chỉ lo làm sao bắt được người kia, sau khi hắn một lần nữa thất bại cô ả kia mới chịu dừng lại bĩu môi bất mãn nói: “Ta biết mình đánh nhầm ngươi nên mới đặc biệt đến đây xin lỗi một tiếng, ngươi cho rằng trà trộn được vào nhà ngươi dễ lắm sao? Ta tốn

không biết bao nhiêu tiền đó, ngươi không niệm tình ta cực khổ vất vả

thì thôi, trái lại còn vô lễ như vậy sao?”

Vị Thiếu Quân lúc này chỉ nghĩ cách tiến đến gần cô nàng thêm vài bước: “Họ Mộ kia! Chờ ta tóm được ngươi thì đẹp mặt!”

-Hì, đại ca nói ta đủ đẹp rồi, không cần ngươi giúp thêm đâu!

Cô nàng kia lại cười hì hì giễu cợt: “Này! Giờ ta đứng lại rồi đó, sao ngươi không đến bắt ta đi!”

Vị Thiếu Quân hai tay chống nạnh đứng tại chỗ, suy nghĩ nửa ngày mới

vung tay xoay người sang chỗ khác: “Ngươi biết võ công, ta lười phải

lãng phí sức lực với ngươi!”

Cô ả kia bước lại về phía hắn thêm một chút, nhìn thấy Bích Liễu đứng

trước cửa viện thì bĩu môi: “Hóa ra là phu nhân độc ác kia của ngươi

phái người đến tìm!”

Vị Thiếu Quân cũng nhìn thấy Bích Liễu, nghe cô ả kia nói vậy không khỏi nhíu mày: “Nói linh tinh gì đó!”

Cô ả hừ lại một tiếng: “Ta không nói linh tinh, ngươi mau trở về chịu

tội đi, ta đi tìm họ Vệ kia chơi đây, đúng rồi…” Cô ta vừa quay đầu đi

lại ngoảnh lại: “Ta thực sự xin lỗi ngươi, nếu ngươi cần giúp đỡ cứ nói

thẳng, đặc biệt là đối phó với kẻ ác, nhất định đừng khách sáo với ta!”

Vị Thiếu Quân ném cho cô ta một cái lườm khó chịu: “Kẻ ác nhất đang ở trước mặt ta, phiền ngươi đối phó với ả!”

Cô ta lại cười hì hì: “Vậy ta đi đây, hẹn gặp lại!”

Vị Thiếu Quân thuận miệng nói một câu: “Ai muốn gặp lại ngươi!” cũng

không ngờ cô ta cười sung sướng hơn mạnh mồm nói: “Chúng ta rất nhanh

thôi sẽ gặp lại, có muốn cá thử không?”

Nếu là Vị Thiếu Quân trước đây nghe đến cá cược sẽ ngay lập tức gật đầu

đồng ý nhưng giờ trong lòng hắn cũng chỉ có Hách Liên Dung nên cũng

chẳng buồn đáp lại, mặc kệ cô ả liền đi đến cạnh Bích Liễu hỏi: “Thế

nào? Nàng muốn gặp ta đúng không?”

Bích Liễu nhìn chằm chằm cô ả kia, thẳng đến khi mất hút mới bực dọc lầm bầm: “Nếu thiếu phu nhân nhìn thấy thiếu gia mải mê đuổi bắt cô ả kia

khắp sân nhất định sẽ không chịu gặp người đâu!”

Vị Thiếu Quân hơi sửng sốt, tiện đà nâng tay cốc nhẹ lên đầu Bích Liễu: “Ít nói linh tinh đi!”

Bích Liễu bất ngờ trúng chiêu hơi đau một chút, vẫn quay đầu nhìn theo

hướng cô ả kia đã đi mất hút, vẫn tỏ vẻ rất hoài nghi. Vị Thiếu Quân

vung tay: “Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu!”

Mắt thấy tay Vị Thiếu Quân lại chuẩn bị gõ xuống, Bích Liễu kêu nhỏ một

tiếng lùi về phía sau, Vị Thiếu Quân cũng không phải muốn cốc đầu Bích

Liễu nữa, chỉ lườm cô nhóc cảnh cáo: “Đừng đoán lung tung, nếu để Liên

Dung hiểu lầm ta thì ngươi rắc rối to rồi đó!”

-Ai phiền phức to cơ?

Vị Thiếu Quân vừa dứt lời liền thấy Hách Liên Dung đứng sau cửa nghiêng

đầu, cũng không biết nàng đã đứng đó bao lâu. Vị Thiếu Quân nhớ lại vẻ

mặt Hách Liên Dung khi nhìn thấy Tử Yên thì cũng thế này, không vui

không buồn, lại sợ nàng hiểu lầm hắn vội vã chạy vào bên trong: “Cái con nhỏ đánh ta và Vệ Vô Hạ kia nói là có quan hệ họ hàng với tuần phủ phu

nhân, không biết vì sao lại trà trộn vào phủ chúng ta bị ta đuổi đi rồi, hiện tại tám chín phần lại đến tìm Vệ Vô Hạ gây sự!”

Thật ra Hách Liên Dung cũng chưa phát hiện ra cái gì hết, chẳng qua ở

trong phòng nửa ngày cũng chưa thấy Bích Liễu quay lại nên mới ra ngoài

xem sao, chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Vị Thiếu Quân, ai ngờ vừa hỏi

được một câu lại được nhận một chuỗi trả lời dài dòng.

Con nhỏ… Hách Liên Dung nhìn về phía Bích Liễu, Bích Liễu liền trả lời:

“Chính là người thiếu phu nhân nhìn thấy trong phòng bếp mà Bình tẩu nói là người bà ta chọn vào.”

Hách Liên Dung gật đầu: “Hóa ra là cô ta, ta chỉ nghĩ cô ta không giống

một nha hoàn, hóa ra là thân nhân của tuần phủ phu nhân, có điều để cô

ta chạy loạn trong phủ như thế cũng không hay lắm, vẫn nên cho người tìm cô ta…”

-Đừng nhọc sức làm gì!

Vị Thiếu Quân cắt ngang lời nàng: “Nếu cô ta đã không muốn đi nhất định

sẽ lại tiếp tục kiếm cách trà trộn vào nữa. Hơn nữa Vệ Vô Hạ cũng chưa

biết cô ta là nữ nhân, giờ cô ta đi tìm hắn, cố gắng làm cho hoa đào nở

rộ, biết đâu lại lại làm nên chuyện gì đó hay ho cũng nên, chúng ta đừng làm phiền họ!”

Đối với hành vi cực lực muốn đẩy Vệ Vô Hạ xuống nước của Vị Thiếu Quân,

Hách Liên Dung tỏ rõ sự coi thường nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào,

hắn tìm mọi cách làm sáng tỏ rõ ràng, đơn giản cũng chỉ vì sợ nàng hiểu

lầm.

-Vẫn cứ phải phái người đi xem, Vệ công tử dù sao cũng là khách, nếu như hai người họ bình an vô sự thì không sao, ngộ nhỡ lại động tay động

chân đến lúc đó mời cô nương kia ra khỏi phủ cũng chưa muộn!”

Bích Liễu vâng một tiếng rồi đi, cổng viện chỉ còn lại Hách Liên Dung và Vị Thiếu Quân, nàng thấy cái vẻ cẩn trọng của hắn thì không khỏi cười

trộm, nhìn hắn một lượt từ đầu xuống chân: “Gối của chàng đâu?”

Vị Thiếu Quân vò vò đầu, lò dò tìm trong sân viện một vòng, không biết

từ chỗ nào cũng tìm được cái gối ôm trong ngực, Hách Liên Dung cố tình

nghiêm túc gật đầu: “Tìm được gối rồi mau trở về ngủ đi!”

Vị Thiếu Quân “ừm” một tiếng, cúi đầu cùng Hách Liên Dung đi đến trước

cửa phòng nàng, Hách Liên Dung dừng chân quay đầu lại nhìn hắn, nàng

đang chờ hắn mặt dày tiến vào phòng mình, nàng không đuổi được hắn đi

cũng đành thuận thế “tha thứ” cho hắn. Ai ngờ hôm nay Vị Thiếu Quân uống nhầm thuốc đâm ra ngoan ngoãn thật thà, xem ra là thật lòng hối cải,

thấy Hách Liên Dung quay đầu lại nhìn hắn, áp chế tâm tư đang đặt ở chỗ

không trong sáng, vội vàng nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng:

“Liên Dung, ta nghĩ kĩ rồi, ta sẽ tiếp tục kinh doanh tửu lâu, mặc kệ

thành công hay thất bại ta đều muốn làm đến cùng!”

Hách Liên Dung không ngờ hắn đột nhiên nhắc đên việc này, khẽ cười một tiếng gật đầu nói: “Ta ủng hộ chàng!”

Vị Thiếu Quân như được đánh phấn trên mặt đỏ ửng hết lên, cười như ánh mặt trời rực rỡ khiến tim Hách Liên Dung phải loạn nhịp.

-Vậy ta về phòng ngủ đây.

Vị Thiếu Quân mím môi chần chờ bước hai bước về phòng mình, đột nhiên

xoay người trở lại nâng cằm Hách Liên Dung, không chút do dự hôn hít một chút, chạm vào môi mềm của nàng cũng không dám dây dưa lâu la, đầu lưỡi khẽ liếm lên môi nàng sau đó chạy biến đi không dám quay đầu lại, khóa

chặt cửa phòng sợ Hách Liên Dung nổi điên.

Hách Liên Dung bị hắn làm cho sửng sốt đến nửa ngày, thẳng đến khi nghe

được tiếng khóa cửa mới dở khóc dở cười về phòng, đứa trẻ vô pháp vô

thiên không ai bì nổi của Vị gia này thế nhưng cũng có lúc như vậy: chột dạ, bất an… nhưng trong lòng xúc động khó nhịn… tất cả trạng thái tâm

lý đều viết rõ ràng trên mặt hắn.

Vị Thiếu Quân cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa phòng bên mới bắt đầu hối hận, không sang đây tính sổ? Đúng là sai lầm lớn! Vừa rồi đáng ra

cứ thế xông vào phòng nàng, còn bày ra cái trò đánh lén làm gì chứ! Cũng không đúng, hôn trộm với mạnh mẽ làm cho xong chuyện kia căn bản là hai việc không cùng đẳng cấp, hôn trộm không xong cũng không có nghĩ việc

kia làm không xong, thế nên cứ tuần tự từng bước là tốt nhất.

Đây là lần đầu tiên Vị Thiếu Quân hiểu được như thế nào là lo được lo

mất, hóa ra cuộc đời này có một người mà hắn muốn có được, có được rồi

lại sợ làm tổn thương nàng, muốn cho nàng thấy những mặt tốt đẹp nhất

của hắn, lại ngốc nghếch muốn nàng nhìn thấy những lúc hắn xấu hổ nhất

cũng như con người thật của mình.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 132
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...