Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 195

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

(hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ, kinh ngạc… nhưng không nguy hiểm)

Đập vào măt là một khối bạch ngọc ôn nhuận, dài rộng đều đúng hai, vào tay

ôn hoạt (ấm áp+trơn mịn), oánh thủy lưu quang, Hách Liên Dung đời này

chưa từng gặp qua thứ nào đẹp như vậy, nhưng nàng lại lập tức đem thứ đó đặt lại trong hộp, đậy lại nắp hộp thật chặt.

Cho dù nàng không

có kiến thức về đồ cổ, cũng biết một chút thường thức, đồ vật này, nhất

định không thích hợp xuất hiện tại nhân gian, giống như… rồng.

Phía trên bạch ngọc kia, điêu một con rồng sinh động linh hoạt uốn lượn, cuốn lại, tạo thành một con dấu.

Con dấu, nếu không có rồng mà nói, nó có lẽ có thể được xưng là một con dấu cực kỳ quý giá, nhưng bởi vì có con rồng kia, nó liền sửa lại danh

xưng, gọi tỉ.

Ngọc tỉ, nàng hiện tại đang có một cái ngọc tỉ.

Hách Liên Dung biết ngọc tỉ nổi danh là Thuận Hòa, từ Tần rồi sau đó được

truyền qua nhiều đời nên được gọi là “truyền quốc ngọc tỉ”, thẳng cho

đến khi triều Nguyên hình thành, Thuận Hòa bởi vì chiến loạn mà không rõ tung tích, vì thế hậu nhân liền không có truyền quốc ngọc tỉ, mà là do

những thứ khác tạo thành.

Hách Liên Dung không biết khối ngọc tỉ

trên tay mình này có phải hay không có cùng ý nghĩa như truyền quốc ngọc tỉ, nàng chỉ biết, lần này thật sự nguy rồi.

Việc này còn cần

thương lượng với Vị Thiếu Dương sao? Căn bản không cần, nếu đây là thứ

mà Vị gia mới phát hiện, Vị gia còn có thể công khai đem dâng nó cho

triều đình, khẳng định còn được phong thưởng, nhưng hiện tại giao ra,

tại lúc quan phủ điều tra ra Vị gia có bảo vật mới giao… vậy biến thành

tư tàng ngọc tỉ, ý đồ tạo phản.

Tội mưu phản rất nặng a! Ai muốn

rơi đầu chứ, phải kiên quyết không giao nộp! Có lẽ Vị lão gia đúng bởi

vì vậy mới tìm tài liệu làm quan tài đem giấu nó đi, tuyên bố với bên

ngoài bảo vật đã bị mình hủy, có thể hành động quá nhiều sơ sót, bởi vì

vẫn chẳng ai tin việc này.

Có lẽ nên đi hỏi Vị Thiếu Quân một

chút, hắn hiện tại rất có khả năng đang ở trong lao, làm sao bây giờ?

Hách Liên Dung đi qua đi lại trong phòng, thường đưa mắt nhìn tới chiếc

hòm đã đậy thật kín, một ý tưởng dần dần xuất hiện, Hách Liên Dung trái

lo phải nghĩ, trước khi màn đêm buông xuống, đã có quyết định.

….

Một tháng sau.

“Nhanh lên, nhanh. Được không?” Hách Liên Dung vội vàng từ Thĩnh Vũ hiên lao

ra. “Ta không đợi nổi chàng nữa đâu. Không kịp nữa rồi!”

“Ôi

chao… Ôi chao ôi chao…” Vị Thiếu Quân vẫn còn mơ ngủ theo sát phía sau.

“Nàng vội gì chứ? Cũng không thông cảm cho tướng công nàng đêm qua lao

động vất vả như vậy…”

Hách Liên Dung đỏ mặt trừng mắt liếc hắn

một cái, quay lại nắm lấy tay hắn tiếp tục đi về phía trước. “Hôm nay

Thiếu Dương trở về. Ta vội muốn chết!”

Vị Thiếu Quân lúc này thay đổi sắc mặt, tiếp cận Hách Liên Dung, ôm lấy nàng, cọ xát bên tai nàng, nhuyễn thanh nói: “~Dung, buồn ngủ, chúng ta quay lại ngu tiếp đi, được không?”

Hách Liên Dung liền nổi da gà đầy mình, lườm hắn một

cái, “Hôm nay Thiếu Dương trở về đó! Chàng xem lại bản thân đi, thái độ

gì đó hả! Nếu không đệ ấy a, chúng ta hiện tại không biết ở nơi nào ăn

cơm tù đâu!”

Vị Thiếu Quân cào cào tóc, “Đây là công lao của nàng chứ nhỉ? Lúc trước nếu không phải nàng thông minh cơ trí, quyết định

nhanh chóng, sau khi hiểu rõ lập tức trao hòm kia cho Thiếu Dương, hắn

nào có cơ hội làm những việc sau đó a!”

Hách Liên Dung bị hắn

nịnh như vậy, trong lòng như nở hoa luôn, trong miệng lại vẫn cứ giả vờ

khiêm tốn, “Chàng cũng không tồi đâu, chỉ nhìn liếc mắt đã biết trong

hòm đó là thứ gì, ta cũng bởi vì có được gợi ý này, cảm thấy chàng chắc

chắn biết nguồn gốc của nó, Thiếu Dương hẳn cũng không kém, liền đem

chiếc hòm kia đến kinh thành, để tùy đệ ấy định đoạt, phần lớn công lao

vẫn là của đệ ấy.”

Vị Thiếu Quân lập tức xu nịnh, “Nàng không cần khiêm tốn….”

Hách Liên Dung giả cười, “Chàng cũng có công lao….”

Hai người kẻ xướng người họa đi tới tiền tính, nơi đó ngồi đầy người, Vị

Thủy Liên đang ngồi ở chủ vị, cùng Ngô thị với cái bụng to tính toán sổ

sách.

“Tiệc rượu không thể thiếu, đây chính là lễ thành thân của

Thiếu Dương, Phiêu Phiêu nhà chúng ta lại là tiểu thư quan gia, cũng

không thể keo kiệt được….”

“Tỷ sao còn ở đây vậy?” Mộ Dung Phiêu

Phiêu nhìn thấy Vị Thủy Liên liền tức giận, “Gì mà tiểu thư quan gia! Mộ Dung Tẫn Trung đã khôi phục chức quan sao?”

Vị Thủy Liên vội

đứng lên, dắt Mộ Dung Phiêu Phiêu ngồi xuống chủ vị, “Không phải cũng

đang muốn cùng muội thương lượng chuyện này sao, muội bảo Thiếu Dương ở

trước mặt hoàng thượng cầu tình, miễn tội cho đại ca muội đi, tên họ An

kia lấy việc công làm việc tư, mưu đồ tài sản nhà chúng ta nên chịu tội, chúng ta là người một nhà mà.”

Mộ Dung Phiêu Phiêu hất tay nàng ra, “Ta là người Vị gia, tỷ là người Mộ Dung gia, ai với ai là người một nhà?”

Vị Thủy Liên ngượng ngùng nắm lại tay nàng, “Lúc trước nếu chúng ta không

làm như vậy, Thiếu Quân sao có thể phát hiện ra chiếc hòm tử kim kia?

Thiếu Dương cũng sẽ không bởi vì hiến vật quý lập công mà được phong

thưởng, lại được hoàng thương ban cho tấm biển vàng, thật sự là….”

“Quả thực đều là công của nhị tỷ.” Vị thiếu tà tà dựa vào ghế dựa, “Họ An

kia cuối cùng thẹn quá thành giận tống cả nhà chúng ta vào nhà lao, nhị

tỷ kiến công lập nghiệp chỗ nào vậy?”

“Tỷ…” Vị Thủy Liên phẫn nộ, nàng khi đó có thể ở đâu nữa, trong lao đó.

Lúc này lão phu nhân cùng Hồ thị cũng vào đại sảnh, thấy Vị Thủy Liên thì

sắc mặt trầm xuống, Nghiêm thị thấy thế vội vàng hỏi: “Thủy Liên, còn

không mau đỡ bà nội ngồi xống.”

Vị Thủy Liên vội vàng tiến lên,

không những đỡ lão phu nhân ngồi xuống, còn nhanh nhẹ bừng ly trà đưa

qua, Vị Thiếu Huyên vốn vẫn đang ngồi ở một bên uống trà, quay đầu lại,

ly trà đã không còn, nhìn trái nhìn phải, lại cúi đầu nhìn chân, Ngô thị đi qua nhẹ ấn trán hắn một cái, thay hắn chỉnh lại quần áo, “Hôm nay

Thiếu Dương trở về, phải nói những lời tốt đẹp, không được lại trốn

không gặp người!”

Vị Thiếu Huyên gật gật đầu, lập tức cúi đầu lẩm bẩm gì đó, giống như đang học thuộc lòng.

Lại qua một lúc sau, Vị Thiếu Dương rốt cuộc trong ánh mắt chờ đợi của mọi

người bước qua cửa nhà, nhìn thấy mọi người trong nhà bình yên vô sự

hoàn hảo như ban đầu, Vị Thiếu Dương cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Vị Thủy Liên là người đầu tiên bước đến, “Dương, Tẫn Trung vừa là tỷ phu

của đệ, vừa là đại ca của Phiêu Phiêu, đệ phải ở trước mặt hoàng thượng

thay hắn nói vài câu â, kỳ thực hắn cũng có chút công lao, nếu hắn

không…”

Vị Thiếu Dương cười cười, “Nếu có cơ hội, ta sẽ nói.”

Vị Thủy Liên sững lại, mấy hôm nay nàng bị người ta cực tuyệt nhiều lắm

lắm, đột nhiên nghe thấy một câu trả lời ấm áp như vậy không khỏi vô

cùng cảm động, nhưng mà đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc… đệ

ấy nói thật sao? Thay mình nói?

Nàng tự nhiên không có câu trả

lời, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm đối tượng tiếp theo, ai còn có thể

nghe nàng nói chuyện chứ, ai đây? Dương thị giống như rất an nhàn, vẫn

luôn tuân theo! (???)

Vị Thiếu Dương đi tới bên cạnh Hách Liên Dung, lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ đưa tới, “Nhị tẩu.”

Vị thiếu bên cạnh lập tức nhận lấy, “Cái gì…” Bên trong là một đôi hoa tai bằng ngọc tím.

“Đây là Lan phi nương nương nhờ ta đưa cho nhị tẩu, chuyện lần này, Lan phi nương nương giúp đỡ không ít.”

“Lan phi?” Hách Liên Dung vui mừng khi nghe Bạch Lan lại tăng một cấp, vội

đoạt lại đôi hoa tai bằng ngọc từ trong tai Vị Thiếu Quân, đeo lên.

“Đây là cho Đông Tuyết.” Vị Thiếu Dương từ những lễ vật mang về, đưa ra một

chiếc hòm, “Hôn kỳ của Đông Tuyết được quyết định vào tháng này đi? Đây

là lễ vật tam ca cho muội.”

Vị Đông Tuyết đỏ mặt tiến lên tiếp

nhận, nói lời cảm ơn nhỏ như muỗi kêu, rồi sau đó còn có lễ vật của lão

phu nhân, Nghiêm thị, Hồ thị… mỗi người đều có phần, ngoại trừ Mộ Dung

Phiêu Phiêu.

Vẻ mặ Mộ Dung Phiêu Phiêu trở nên hơi cứng ngắc,

cũng giống như vẫn đang đứng ở đó, Vị Thiếu Dương đang cười với nàng,

nàng giống như vô tình chỉnh lại mái tóc, miệng nhỏ ngậm chặt.

Vị Thiếu Dương do dự đi qua, nhỏ giọng nói, “Lễ vật của nàng ta đã sớm

chuẩn bị, thời gian này hơi bận, vẫn không có cơ hội đưa nàng.”

Sắc mặt Mộ Dung Phiêu Phiêu lúc này mới tốt lên, trên mặt cũng hiện chút thẹn thùng.

Nghiêm thị ngoắc tay gọi Thiếu Dương qua, không biết dặn dò gì, Vị Thiếu Dương vẫn luôn gật đầu đáp ứng, ngẩng đầu cười cười với Mộ Dung Phiêu Phiêu,

lại nói với Vị Thủy Liên: “Nhị tỷ, nếu tỷ thật muốn cầu người khác chiếu cố tỷ phu, đệ thật có thể đề cử cho tỷ một người.”

Vị Thủy Liên vội vàng bỏ qua Dương thị bước lại, Vị Thiếu Dương nói: “Vệ Vô Hạ, tỷ có thể tìm hắn hỗ trợ.”

Nhắc tới tên này, trong đại sảnh nháy mắt yên tĩnh lại, Hách Liên Dung vội

nhìn về phía Nghiêm yên, đã thấy nàng lẳng lặng ngồi nơi đó, không nhìn

ra có gì không ổn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 195
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...