Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 80

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

- Ồn ào quá! Để tôi nói chuyện với anh ta.

Anh không dùng người của mình mà thuê người khác lí do vì sao thì anh cũng tự biết, lẽ muốn tôi nói cho những người ở đây biết sao?

Trương Hạo tức giận dùng nắm đấm tiến thẳng tới Tịnh Kỳ, cô thì nhanh chóng né được còn bồi cho anh một cú đấm vào bụng, vài tên kia cũng nhau tới với đủ thế võ mèo cào nhanh chóng đã nhận trên mặt những vết bầm tím đứng ra xa.

Tịnh Kỳ thở dốc, bản thân không còn sức đánh lũ người này nữa rồi.

Đám người đó lại nói nhỏ với nhau:

- Con nhỏ này có võ đó

- Đánh nữa không?

- Lẽ nào chịu nhục rồi đi.

Trương Hạo vững chắc, vẫn tự tin đi lại gần Tịnh Kỳ:

- Không thấy sao nó có vẻ mệt rồi.

Chúng ta nhiều người như thế không cần phải sợ nó

Tịnh Kỳ vẻ mặt bình tĩnh lòng lại đang gào thét, tên này hôm nay sao lại thông minh quá vậy? Trương Hạo dần tiến tới thì có hai chiếc xe hơi chạy tới rọi thẳng đèn vào mặt Trương Hạo.

Hai chiếc xe đã gây sự chú ý của mọi người, nó dừng lại cạnh họ, bên mỗi chiếc có năm người nam bước xuống rất hùng hổ lại gần Tịnh Kỳ, dùng gương mặt dữ tợn nhìn đám Trương Hạo bị bầm dập:

- Đám các người đang muốn làm gì cô gái này hả?

Trương Hạo có hơi e dè nhưng liền lấy lại dũng khí:

- Liên quan gì mấy người, bớt lo chuyện bao đồng.

Bạn của Trương Hạo liền kéo anh ta lại dùng gương mặt hoà nhã, nỡ nụ cười thân thiện:

- Bạn tôi uống hơi say nên nói lung tung.

Chúng tôi chỉ tấp vào nói chuyện chút giờ phải đi rồi.

Bọn họ nhanh chóng kéo Trương Hạo lên xe rồi chuồn đi, Tịnh Kỳ nhìn người nam đó:

- Cảm ơn

Người nam liền rút lại gương mặt dữ tợn nhìn Tịnh Kỳ một cách niềm nở:

- Chị...!à cô muốn đi đâu để tôi chở đi giúp cho.

Hiện giờ tôi cũng đang rảnh, cô thân gái đi một mình trong đêm không an toàn

Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào người nam:

- Anh tên gì?

- E...!Tôi tên Tề Ảnh

Tịnh Kỳ nghiêm giọng, đôi mắt đầy uy lực khiến người khác phải rùng mình:

- Anh Tề Ảnh về nói với Ngụy Trạch Hải giúp tôi lời cảm ơn và nói với anh ta tôi ra đời không phải ngày một ngày hai mà cần anh ta chở che như vậy!

Tề Ảnh hết sức ngạc nhiên nở nụ cười gượng:

- Chị dậu nhận ra bọn em rồi sao?

- Các anh chính là những người cứu tôi lần trước nên tôi nhớ mặt

- Chị dâu thật giỏi quá!

Tịnh Kỳ thở dài, gương mặt hết sức mệt mỏi:

- Anh nhớ chuyển lời của tôi là được rồi việc khác không cần quản

- Nhưng mà chị dâu như thế thì bọn em sẽ bị lão đại mắng...

Có chiếc xe khác chạy tới nhấn kèn, xe dừng lại Hàn Lam đưa đầu ra ngoài:

- Tịnh Kỳ có việc gì ở đó à? Lên tôi chở đi giúp cho

Tịnh Kỳ cười tươi với Hàn Lam:

- Được, tôi lên liền

Tịnh Kỳ lên xe, Hàn Lam liền lái đi.

Tề Ảnh ngó theo xe đã rời đi, lấy điện thoại bấm số Trạch Hải:

- Chị dâu không theo bọn em mà lên xe của một cô gái khác rồi, hình như là bạn của chị ấy.

- Được rồi các cậu về đi.

Trạch Hải tắt máy mở định vị ra thì thấy chấm đỏ đang di chuyển, anh yên tâm rồi lái xe đi.

Tịnh Kỳ ngồi trong xe Hàn Lam mệt mỏi dựa đầu vào ghế:

- Cảm ơn đã cứu nguy kịp thời.

- Đám người đó là ai vậy? Sao giờ này cô còn ở ngoài này? Cô muốn đi đâu? Tôi chở cô về chỗ Trạch Hải

- Tôi không muốn theo họ nên có chút dần co, đừng chở tôi về đó

- Vậy cô muốn đi đâu?

Tịnh Kỳ đưa mắt qua nhìn Hàn Lam, vào khách sạn thì tốn kém, giờ này qua nhà Nhã Tinh cũng không ổn, chỉ có thể như thế thôi!

- Cho tôi ở tạm nhà cô đêm nay được không? Tôi ngủ ở đâu cũng được trên ghế, trên sàn nhà đều được

- Nhà tôi có phòng cho khách không tệ tới mức như cô nói đâu.

Cứ ngủ lại thoải mái không vấn đề gì.

Tịnh Kỳ vui mừng ngồi thẳng lên:

- Cảm ơn cô nhiều

- Không cần phải cảm ơn cứ lấy thân báo đáp là được rồi

Tịnh Kỳ bỗng đơ người:

- Hả? Cô nói gì?

Hàn Lam bật cười:

- Tôi đùa thôi! Đừng có căng thẳng vậy chứ.

Tôi thấy cô có vẻ mệt mỏi đó, nghỉ ngơi chút đi sắp tới nhà tôi rồi.

Tịnh Kỳ quay lại tư thế vừa rồi miệng cười mỉm, Hàn Lam đúng thật là khác trước, tính khí hống hách cũng không còn, giờ lại tốt bụng, vui vẻ trong thời gian ngắn mà thay đổi nhiều quá rồi

Đi vào nhà thì không thấy ai, Hàn Lam khẽ nói:

- Cha mẹ tôi ngủ hết rồi, tôi đưa cô lên phòng.

Tịnh Kỳ khẽ gật đầu, hai người rón rén, thì có tiếng ho làm giật mình, nhìn qua lại thấy người đàn ông và phụ nữ, cả hai đã trung niên đang ngồi trên ghế

- Không chịu cố gắng chỉ biết ăn chơi, con là người kế thừa tập đoàn đó- Người đàn ông lớn tiếng

- Ông la mắng con nó làm gì, lâu lâu mới đi chơi thôi! Dạo này tôi thấy nó tốt hơn trước nhiều rồi.

Xem nó dẫn ai về kìa- Người phụ nữ nhẹ nhàng

Hàn Lam kéo Tịnh Kỳ lại gần họ:

- Mẹ nói đúng đó cha đừng la con miếc.

Đây là Tịnh Kỳ bạn con, đêm nay cô ấy ở lại đây.

Tịnh Kỳ cúi đầu nở nụ cười tươi:

- Con chào cô chú, đã làm phiền gia đình

Người mẹ và cha lẫm bẫm tên Tịnh Kỳ quay qua nhìn nhau rồi sau đó bật chế độ niềm nở:

- Con ngồi xuống đi, không có gì phiền đầu- Người mẹ nói

- Hàn Lam này không mời bạn ngồi xuống- Người cha nói tiếp lời vợ

Hàn Lam liền phớt tay từ chối:

- Tịnh Kỳ hôm nay cũng mệt rồi có gì sáng mình nói.

- Đưa bạn lên phòng nghĩ đi- Mẹ Hàn Lam cười hiền hoà

Hàn Lam kéo Tịnh Kỳ đi, cô cúi chào hai người liền lên lầu.

Đi vào căn phòng, Hàn Lam đưa Tịnh Kỳ bộ đồ:

- Mặc đồ tôi đi cho dễ ngủ

- Thôi không cần đầu

Hàn Lam đưa đồ vào tay Tịnh Kỳ rồi bước ra cửa:

- Có gì cứ tìm tôi

Hàn Lam đóng cửa lại, đi xuống lầu.

Tịnh Kỳ sau khi mặt chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi thì cầm lấy điện thoại ngồi trên giường:

- Sao Trạch Hải lại biết mình ở nhà Hoàng Phong mà đến, còn khi mình bị bắt cóc nữa.

Anh ấy đến rất nhanh.

Tịnh Kỳ nắm chặt điện thoại đi ra ngoài thì thấy dưới lầu sáng đèn, Tịnh Kỳ quan sát bên dưới gia đình nhà họ Hàn nói chuyện.

Mẹ Hàn Lam nghiêm túc, gương mặt hừng hực lửa:

- Con bị nó hại chưa đủ sao?

Cha Hàn Lam khoác vai vợ mình:

- Mà con bé đó là người bên cạnh Ngụy Trạch Hải làm thân với nó cũng tốt

- Anh nghĩ sao mà nó đêm nay lại đến đây ngủ, chẳng phải do Ngụy Trạch Hải tống cổ đi à!

- Em cứ bình tĩnh, bọn trẻ bây giờ tính khí thất thường thôi! Lần trước nó khiến chúng ta sắp phá sản nhưng lại ngầm giúp chúng ta.

Không lâu thì bọn trẻ cũng làm lành

Hàn Lam chống tay đứng lên:

- Con xem Tịnh Kỳ thật sự là một người bạn, không phải lợi dụng kiểu như cha mẹ nói đâu.

Khuya rồi, cha mẹ ngủ ngon, con lên phòng đây.

Tịnh Kỳ nhanh chóng đi về phòng mình, Hàn Khắc Lục đã nói Trạch Hải ngầm giúp họ, đúng là lạ.

Tịnh Kỳ ngồi xuống giường nở nụ cười tươi, nghe tiếng bước chân thì liền mở cửa ra miệng ngáp, nhanh chóng qua chỗ Hàn Lam:

- Mai quá cô chưa ngủ?

- Có chuyện gì sao?

- Có thể cho tôi dùng tạm máy tính một lát được không?

- Được qua phòng tôi đi.

Tịnh Kỳ ngồi trước máy tính, còn Hàn Lam thì ngồi trên giường:

- Cô và Trạch Hải cãi nhau sao?

Tịnh Kỳ liên tục thao tác trên chuột, bàn phím:

- Nói thì không biết là nên tức hay nên vui.

Chuyện cũng không biết bắt đầu từ đầu

Hàn Lam đánh mạnh lên giường:

- Tên Ngụy Trạch Hải khốn nạn làm gì có lỗi với cô?.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 80
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...